Chương 3.17 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Hải vào rồi, thư ký đóng cửa lại.

Hắn ngẩng đầu nhìn. Quang Hải mặc một chiếc áo khoác ngắn tay, đôi chân bọc trong một chiếc quần bò bình thường, tất cả tôn lên bờ vai rộng và eo vừa vặn, vẫn đẹp trai áp đảo. Duy Mạnh rất tự nhiên, chẳng có chút lãnh đạm nào của lúc trước, lên tiếng trước khi Quang Hải kịp nói: “Đi. Cùng đi ăn cơm.”

Quang Hải nói không đi được.

Duy Mạnh từ từ tắt máy tính, nói không làm người yêu thì không làm bạn được nốt à? Ngay cả một bữa cơm tôi mời mà cậu cũng không dám đi.

Quang Hải cười cười, vẻ mặt lại lộ ra sự cương quyết. Duy Mạnh nghĩ một chút, nói được...không ăn cơm cũng được. Đừng nói chuyện ở đây, đi theo tôi đến một nơi.

Duy Mạnh lái xe đến bờ sông. Trời đã sẩm tối, đèn đường sáng lên, ánh sáng trên cây cầu phía xa lập lòe, xung quanh không có tiếng nói của ai, chỉ có tiếng nước sông vỗ bờ, ca nô vận chuyển kêu xịch xịch.

Duy Mạnh ngồi trên sườn dốc đầy cỏ bên bờ sông, nhìn ca nô ở giữa sông, im lặng một lát rồi mở miệng nói với cậu.

“Hôm qua tôi nặng lời. Lúc ấy do tôi đang tức giận, cậu đừng để tâm.”

Quang Hải đáp: "Tôi biết."

Duy Mạnh không nhìn cậu, vẫn nhìn về phía trước.

“Hải, tôi biết trong lòng cậu có cách nhìn về tôi. Tôi không giải thích. Mỗi người đi một chặng đường đều có nguyên nhân, không thể nói ai đúng ai sai. Cậu không thích, tôi không ép buộc gì cậu. Chẳng qua nhìn sự việc cũng không thể dứt khoát quá. Quá dứt khoát với mình, với người khác đều làm khó cả.”

Duy Mạnh không biết Quang Hải có hiểu ý tứ của hắn không, hắn vẫn muốn xoay chuyển tình thế. Từ việc Quang Hải tìm đến hắn không phải bỏ lại thẻ chạy lấy người mà còn chuyện muốn nói, hắn cảm thấy ngay là sự việc vẫn có thể xoay chuyển được.

Hắn tin là cậu thích hắn.

Về loại chuyện này, trực giác của hắn rất ít khi sai. Quang Hải chưa từng dùng ánh mắt có ý nghĩa sâu xa mà hắn vẫn thường gặp nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được. Vì thế dưới tàng cây ở hồ XX, khi hắn chăm chú nhìn đôi mắt Quang Hải ở khoảng cách rất gần, lần đầu tiên thấy được tình cảm bị che đậy trong đôi mắt ấy, Duy Mạnh ngay tức khắc không thể khống chế nổi.

Duy Mạnh ngắt mạch hồi tưởng, qua đầu nhìn Quang Hải.

“Không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi à?”

Quang Hải ngồi ở bờ sông, gió thổi qua tóc cậu, trong làn gió cậu hơi nheo mắt lại. Cậu không nói chuyện ngay, Duy Mạnh cảm nhận được cậu đang chỉnh sửa lại suy nghĩ, cũng cảm giác được Quang Hải có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn. Vì thế hắn cũng không giục cậu, hắn quay đầu nhìn mặt sông, cảm nhận sự ấm áp thổi tới từ mặt sông, cảm nhận làn gió mang theo hơi nước, im lặng chờ đợi.

Sau đó hắn nghe được giọng nói bình tĩnh của Quang Hải.

“Duy Mạnh, tôi có thói quen giữ phiền muộn trong lòng. Hôm qua tôi định nói với anh nhưng không biết nên diễn đạt thế nào.”

“Lúc mới biết anh, tôi nghĩ anh là người có tiền. Cùng là người có tiền thì giống nhau, có quyền, có thế. Anh giúp tôi, rất tốt với tôi, đại khái tôi cũng đoán được nguyên nhân. Những nơi tôi nhảy múa, đụng phải mấy người này tôi rất phản cảm. Nhưng anh không giống bọn họ. Anh không coi thường tôi, coi tôi là bạn bè, tôn trọng tôi.”

Duy Mạnh không lên tiếng, chờ Quang Hải nói tiếp.

“Ở dưới quê, lúc nhìn anh bón cơm cho ông nội tôi, tôi đã nghĩ dù sao này thế nào tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh. Lúc tôi khó khăn nhất anh có mặt bên tôi. Tôi nghĩ thời điểm kia ai có thể ở bên cạnh tôi, không nghĩ…lại là anh.”

Duy Mạnh im lặng. Hắn nhớ đến thời gian trải qua, nhớ lại dáng vẻ cậu hôm ấy.

Hắn khẽ ngăn cản cậu.

“Tôi có trách nhiệm trong truyện này… là tôi thiếu nợ cậu.”

Ánh mắt Quang Hải bình tĩnh.

“Anh không nợ tôi. Chuyện bố tôi không thể trách bất kì ai cả. Không liên quan đến anh. Nếu nói thiếu nợ thì là tôi thiếu anh.”

Duy Mạnh không nói gì, sau đó cười ảm đạm.

“Vì thế cậu không từ chối ngay là vì muốn đền đáp tôi à?”

Quang Hải nhìn mặt sông, không trả lời, lại như nghĩ đến chuyện gì, lát sau mới mở miệng.

“Hồi còn nhỏ tôi rất thích ô tô đồ chơi. Mỗi lần lên thị trấn đều chạy đến cửa hàng nhìn vào quầy. Tôi cầm tay bố tôi mẹ tôi đòi mua, bọn họ không có cách nào chỉ có thể kéo tôi đang khóc lóc ăn vạ đi. Sau đó bố tôi nặn cho tôi một chiếc ô tô đồ chơi. Lúc đầu tôi không muốn, cầm rồi ném đi, bố tôi lại nặn lại lần nữa cho tôi. Dần dần tôi lại thích, không còn nghĩ đến chiếc ô tô trong cửa hàng nữa. Sau này lớn lên tôi hiểu ra, chiếc ô tô đồ chơi trong cửa hàng không phải của tôi. Chỉ có chiếc ô tô làm bằng bột mới thuộc về tôi.”

Duy Mạnh nhìn Quang Hải.

Quang Hải nói rõ từng chữ một.

“Duy Mạnh, anh chính là chiếc ô tô đồ chơi trong cửa hàng. Tôi muốn nhưng nó không thuộc về tôi.”

Duy Mạnh sửng sốt.

Hắn nhìn cậu, hỏi thẳng:

“Sao lại không thuộc về cậu?”

Quang Hải im lặng.

Duy Mạnh nghi ngờ, lập tức hiểu ra, từ từ nói:

“…Nếu cậu để ý chuyện này thì không đáng đâu. Tôi nhìn người chứ không nhìn việc này, cậu cũng đừng quá tự trọng, hạ thấp bản thân…”

Hắn nghĩ hóa ra là do Quang Hải tự ti, ngại hai người chênh lệch nhau quá nhiều, lại đang giữ cái gọi là tự ái, sĩ diện không chịu chấp nhận. Ý nghĩ này làm hân hơi vui vẻ, sự khó chịu về khoảng cách Quang Hải vẽ ra mấy hôm trước bay đi không ít.

Thế nhưng Quang Hải lại trả lời hắn.

“Không phải.”

“Không phải? Vậy là do cái gì?”

Duy Mạnh không nghe thấy câu trả lời ấy, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu.

Quang Hải im lặng một chút, cũng quay đầu lại nhìn Duy Mạnh.

Duy Mạnh nghi ngờ quan sát ánh mắt. Quang Hải bình tĩnh chăm chú nhìn hắn, ánh mắt không mập mờ, càng không né tránh. Trong bóng đêm Duy Mạnh nhìn xem đôi mắt sâu và đen kia ẩn chứa điều gì, tỏa ra cái gì. Trong ánh mắt kia có một cảm giác khiến hắn vừa xa lạ vừa quen thuộc, lại không gọi được ra đó là gì, vừa cảm thấy có gì đó không giống thế.

Hai người im lặng đối diện nhau.

Đột nhiên Duy Mạnh chợt hiểu ra,

Hắn cực kì kinh ngạc nhìn Quang Hải lần nữa.

Hắn kinh ngạc vì ý nghĩ của bản thân, nhìn chằm chằm vào mặt Quang Hải trong bóng đêm như thể muốn khẳng định ý nghĩ của bản thân.

Sau đó, hắn bất ngờ hỏi Quang Hải với giọng điệu kinh ngạc, cường điệu:

“Không phải vì cậu…thật sự muốn theo tôi đấy chứ?”

Duy Mạnh kinh ngạc nói xong thì nhìn kĩ lại. Hắn đột nhiên bật cười.

Hắn cười đến mức không kiềm chế được, càng cười càng thấy thoải mái.

“Mẹ kiếp!” Hắn cười mắng, suy nghĩ, đắc chí, niềm hân hoan trong lòng tuôn ra…

Cậu lặng lẽ quay đầu, im lặng…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro