Chương 4.1 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại hội văn hóa thành phố ở Thương Thành được tổ chức, trong tháng này công ty của Duy Mạnh bận tối mắt tối mũi.

Duy Mạnh đảm nhiệm tuyên truyền sản phẩm và quảng bá ngoài trời cho đại hội thành phố, đây là sự kiện lớn trước kia thuộc về bộ phận tuyên truyền của ủy ban thành phố. Miếng bánh này có thể rơi vào khay của Duy Mạnh, Vương Hoàng đương nhiên gây ảnh hưởng,

Hắn cũng bỏ không ít công sức ở phía sau. Buổi tối liên tục đi xã giao, cùng ăn cùng đi chơi, lôi kéo mấy người về phía mình, cũng nhân cơ hội này kết bạn với mấy người. Không chỉ vì đại hội văn hóa thành phố, Duy Mạnh muốn sau này Biển sao có thể phát triển.

Vèo cái đã đến giữa tháng, uống rượu với mấy người bạn, một đám người trong giới làm ăn đều cười hắn giờ đã thành thương nghiệp quốc doanh. Duy Mạnh cười cười bảo, hiện giờ tôi đã biết không làm quan thì sao làm ăn được.

Sau đó uống rượu có người hỏi, gần đây không thấy anh dẫn ai theo à? Hết hứng rồi à?

Hắn nốc một ngụm rượu, nói mấy người muốn nhìn tôi mang theo trai hay gái, hay là nửa nam nửa nữ? Anh chọn, tôi mang.

Mọi người bật cười.

Sau đó bỏ của chạy lấy người, hắn lái xe thẳng đến Destiny.

Những người ở Destiny biết hắn là ai cũng không nhiều lắm. Mỗi lần hắn đến cũng không ở đây lâu, để ý ai thì mang đi, thấy khó chịu thì đi luôn. Quản lý Tony của Destiny thấy hắn thì rất giận vì lâu rồi chẳng thấy hắn đến, bọn họ đổi cả một nhóm “công tử” rồi cũng chả biết.

Tony nói chuyện phiếm, hỏi hắn: “Nghe bảo cậu với A Hải, trước đây từng ở chỗ chúng tôi quan hệ tốt lắm à?”

Duy Mạnh hỏi, anh nghe ai nói.

Tony cười rất mờ ám.

“Thương Thành lớn như thế cơ mà. Hai người ở chung à?”

Hắn nheo mắt.

“Không có chuyện đó đâu.”

“Thảo nào.” Tony mở chai rượu. “Mấy hôm trước Quang Hải có qua đây, nhờ tôi tìm việc trong nhà hàng cho bạn gái cậu ta. Tôi tưởng anh chơi chán người ta rồi mà còn trách móc tiếc nuối. Anh nói thằng nhóc này có phải có vấn đề không? Cô bạn gái kia của cậu ta lúc trước chạy theo ông chủ người Đài Loan, đến lúc bụng ễnh ra thì ông chủ người Đài quất ngựa truy phong, cô ta bỏ thai, hết cách lại dám quay về tìm, ấy thế mà cậu ta còn giúp đỡ cô ta!”

Lần đầu tiên Duy Mạnh được nghe chuyện này. Hắn rít hơi thuốc, nghiêm túc nói:

“Cậu ta định làm xúc động cả nước Việt Nam này chắc?”

Tony lắc đầu.

“Không hiểu nổi. Nhưng cô gái kia thật sự rất xinh, không phải đẹp bình thường. Nếu là tôi có khi cũng mê mệt ấy…”

Duy Mạnh không hỏi gì nữa.

Hôm đó hắn dẫn một “công tử” ra ngoài, thư giãn thoải mái một lúc. Lần sau hắn đến Destiny thì vẫn cùng với một người, trong lòng Tony hiểu ngay, hỏi hắn muốn bao riêng không, hắn nghĩ rồi nói không cần đâu, chán rồi sẽ không gặp nữa.

Duy Mạnh đến Hoàng Long, hắn thấy Quang Hải không giống lúc trước, ăn vận cũng không giống. Ở Hoàng Long, dưới Văn Thanh có mấy phó quản lý, làm chức vụ này cũng mặc đồng phục thống nhất. Mỗi lần Duy Mạnh đến Văn Thanh vẫn để riêng Quang Hải đón tiếp. Hai người uống ít rượu, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng Duy Mạnh mang bạn đến, gọi cậu cùng chơi bài, tự quây thành một bàn chơi bài hay gì đó, cũng chơi cùng. Lúc nhiều người, hắn để Quang Hải đi làm việc, không cần ở trước mặt hắn.

Hắn đưa một đám quan chức đến Hoàng Long giải trí, Quang Hải bố trí hợp lý, mấy lần sau đó quan chức quận, thành phố tự đến Hoàng Long thì chỉ đích danh Quang Hải sắp xếp. Về sau Duy Mạnh biết thì trêu cậu, nói hiện giờ có lí do để tuyển cậu vào công ty, đến bộ phận đối ngoại chuyên giao thiệp với quan chức chính phủ.

Quang Hải nói tôi không phải mấy cục vật liệu xây dựng.

Duy Mạnh nheo mắt lại, cười.

“Sợ cái gì? Tôi ăn thịt cậu chắc?”

Quang Hải nói, chờ anh mở phòng nhảy thì quay lại đưa tôi đi.

Duy Mạnh thấy câu trả lời này của Quang Hải chả thú vị tí nào. Hắn nhớ lúc trước mình cũng từng nói lời như thế, khi ấy cậu trả lời hắn, tôi sợ ăn rồi không tiêu hóa nổi.

Một lần nọ Văn Thanh nói với Duy Mạnh, khả năng quản lý của Quang Hải không tệ nhưng người lại quá bận, anh ta không muốn cậu khiêu vũ nữa mà chuyên tâm vào công việc quản lý, tăng tiền lương cho cậu.

Hắn nói: “Việc này anh cứ thương lượng với cậu ấy, hỏi tôi làm gì?”

Văn Thanh hơi bối rối, thế nhưng cũng hiểu rất nhanh.

Duy Mạnh cảm thấy hai người không làm người yêu vẫn có thể làm bạn bè, chuyện này rất dễ dàng.

Đêm đó sau khi trở về từ bờ sông, Duy Mạnh nhớ đến cậu bạn đại diện lớp thể học thời trung học, người kia bị hắn hôn thì trốn tránh hắn, lên giường hắn rồi lại trốn tránh. Hắn đột nhiên cảm thấy thật sự chả có nghĩa lý gì, giống hệt như nhiều năm trước hắn cảm thấy chả có ý nghĩa gì hết.

Duy Mạnh chưa bao giờ ép buộc.

Hắn cảm thấy tình cảm mãnh liệt của con người chỉ có giới hạn, ép buộc cũng không gợi lên được, kéo dài cũng không khơi lên được. Sau khi nghe Quang Hải nói tên Đình Đình thì hiểu rõ. Hắn rất cảm ơn Đình Đình đã khiến một luồng sức mạnh của hắn đột nhiên biến thành vô nghĩa. Vì thế hắn buông tay là buông luôn, kiên quyết vứt bỏ, rất đàn ông.

Ngày hôm sau Trương Thư Thần tìm hắn, mang giấy tờ của cho hắn. Duy Mạnh đưa Trương Thư Thần về nhà. Lúc ở trên giường hắn rất sảng khoái, vừa dễ chịu vừa nghĩ thật ra chuyện vẫn thế thôi, hôm nay có là cậu thì cũng là người nằm úp sấp dưới thân thể mình, nào có gì khác nhau đâu, đều là làm thôi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro