Chương 4.2 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện hôm đó Trương Thư Thần mang nước trắng ra, về sau hắn có hỏi tại sao cậu ta lại mạo hiểm giúp Quang Hải. Trương Thư Thần không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn.

Duy Mạnh sửng sốt, Trương Thư Thần lại cúi đầu xuống nói khẽ rằng tôi không muốn anh khó xử.

Duy Mạnh nhìn Trương Thư Thần một lát rồi để cho cậu ta đi.

Về sau Duy Mạnh đến Hoàng Long thì gọi đích danh Trương Thư Thần. Sau khi thành phó quản lý Quang Hải không nhảy múa nữa, Trương Thư Thần thay cậu làm người múa chủ chốt trong buổi biểu diễn tối. Hắn  gọi cậu mấy lần, vẻ mặt Trương Thư Thần không giấu nổi niềm vui, rời sân khấu là đến phòng dành riêng cho hắn luôn. Thỉnh thoảng Duy Mạnh ngồi trong phòng xem cậu ta nhảy múa, Trương Thư Thần vừa nhảy vừa nhìn từ nơi xa xăm đến đây, vui vẻ tươi cười trên sân khấu, bất kể nhảy động tác gì cũng chỉ nhìn hắn, nhưng không phải biểu cảm quyến rũ hắn mà chỉ là không hề rời tầm mắt.

Hai người đã quen thuộc hơn mà Trương Thư Thần vẫn không mất đi chừng mực, thỉnh thoảng hắn cố tình giỡn cậu ta vài câu, Trương Thư Thần vẫn đỏ mặt.

Hắn rất thích nhìn cả khuôn mặt lẫn cổ cậu ta đỏ ửng trong ánh đèn mờ ảo, hắn nhìn kỹ Trương Thư Thần thì thấy vẻ ngoài của cậu ta rất ổn. Gương mặt có đường nét mềm mại, đôi mắt thanh thoát đẹp đẽ, lông mi cong, cả người đều thanh tú, dễ chịu. Trương Thư Thần thấy Duy Mạnh quan sát mình thì hơi không được tự nhiên, tuy nhiên không phải không được tự nhiên theo kiểu không thoải mái. Hắn nhìn tất cả phản ứng của cậu ta, cười cười rồi tiếp tục hút thuốc.

Hắn biết Trương Thư Thần có ý với hắn.

Nhưng cho đến giờ hắn vẫn chưa từng thật sự quan tâm đến người này, trên giường cũng chưa từng nhớ rõ dáng vẻ của cậu ta như thế nào. Hơn nữa cậu ta còn là người của Vương Hoàng, hắn biết tính toán của hắn ta nên với Trương Thư Thần này tự nhiên cũng cứ đều đều. Thế nhưng hiện giờ lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn cậu ta mà còn nhìn rất lâu, cũng rất chịu khó nhìn.

Sau đó, hắn có mời bên trên đến Hoàng Long ăn cơm, Trương Thư Thần cũng đến theo. Bữa tiệc bắt đầu ầm ĩ, nhìn hắn lần lượt chiến đấu mà đều là người cần trong việc làm ăn, Duy Mạnh khó từ chối nên mắt nhìn xong thì uống cạn.

Lại có người đến rót rượu, Trương Thư Thần lịch sự đứng lên, nói: “Sếp Đỗ của chúng tôi dạ dày không tốt, tôi xin thay mặt anh ấy kính các anh lãnh đạo.” Nói xong thì một hơi uống cạn một cốc rượu trắng.

Sau đó cậu ta đều nhận hết rượu mời, hắn bất ngờ nhìn thấy mặt cậu ta trắng bệch thì không hề ngần ngại đem tất cả rượu mời mình tự uống hết.

Hôm đó Trương Thư Thần uống đến mức phải vào viện rửa ruột, nằm ở ký túc xá hai ngày mới đỡ. Duy Mạnh đến gặp cậu ta, Trương Thư Thần rất ngạc nhiên được quan tâm mà sinh ra lo lắng. Trong lòng hắn có chút băn khoăn, nói rằng rõ ràng cậu không uống được thì tại sao lại liều mạng thế, Trương Thư Thần chỉ cười, cúi đầu không nói gì.

Hắn nhìn cậu ta ngồi ở trên giường, ánh mặt trời rọi sáng khuôn mặt thanh tú kia trông vô cùng đẹp đẽ.

Hắn không kiềm chế được mà đi lại gần, nâng cằm Trương Thư Thần lên, tỉ mỉ nghiêm túc thật sự nhìn cậu ta. Hắn hơi cảm động, cũng hơi xiêu lòng.

Hắn nói với Trương Thư Thần, cậu muốn gì? Tôi sẽ tặng cậu.

Trương Thư Thần ngẩng đầu nhìn, trong mắt có sự do dự cũng có chút say mê. Cậu ta nhẹ nhàng nói: “Sếp Đỗ, anh có thể hôn tôi một lần không?”

Nếu như bình thường, hắn nghe được lời thế này sẽ chẳng thèm để ý. Thế nhưng lúc ấy hắn cúi xuống nhìn thấy Trương Thư Thần đang rất chờ đợi lại che giấu ánh mắt bị thương thì từ từ cúi người, hôn cậu ta.

Hôm đó hắn đè Trương Thư Thần xuống giường, làm từ chiều đến tối. Lần đầu tiên làm tình với hắn mà Trương Thư Thần hoàn toàn thả lỏng, phát ra tiếng rên rỉ sung sướng đắm đuối, không hề kiềm chế, hắn liên tục hôn môi cậu ta như thể đền bù chuyện trước đây chưa từng hôn cậu ta.

Vương Hoàng biết Duy Mạnh và Trương Thư Thần bên nhau, đúng kiểu đã sớm ngờ tới: “Thế nào rồi, tôi biết cậu thích kiểu người như thế.”

Duy Mạnh đáp:  "Tôi đây phải cảm ơn anh nữa hả?"

Vương Hoàng rất thẳng thắn mà sờ mó phía dưới, cười hỏi cảm ơn thế nào đây?

Hắn không quan tâm.

Hắn không hỏi Vương Hoàng sắp xếp Trương Thư Thần bên cạnh mình là để phòng bị chuyện gì, cũng giống như việc hắn sẽ không để Trương Thư Thần tham gia những việc ngoài chuyện trên giường.

Vương Hoàng đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Quang Hải kia đâu? Chán rồi à?”

Duy Mạnh vắt chân trên sô pha “Đường đường là phó quản lý của Hoàng Long bên anh, tôi đâu dám trêu ghẹo. Còn phải cười lấy lòng ấy chứ.”

Duy Mạnh lại hỏi hắn ta: “Không phải anh điều tra cậu ấy à, có tra được gì không?”

Vương Hoàng nhấp nháp ngụm rượu. “Không có gì cả, hiện giờ vẫn an phận. Đầu óc đúng là không tệ, lúc trước người của Đại Hoàng gây sự, Văn Thanh bị đánh, thằng nhóc này đối phó được.”

Duy Mạnh giật mình. “Cậu ấy á? Không thể nào.”

Đại Hoàng là một tên đầu gấu nổi tiếng, vai vế khó nhằn, Vương Hoàng cũng không thể tùy tiện đắc tội với hắn ta. Thích giết thời gian ở Hoàng Long, lại thường xuyên sinh sự đập phá, nóng tính, khi lên cơn thì ai cản cũng bị đánh.

“Đại Hoàng đánh bài thua, mượn rượu làm càn còn đánh cả Văm Thanh. Thằng nhóc kia thật sự rất bạo gan, chạy đến cầu hòa với Đại Hoàng mồm mép không tệ, hòa nhã làm Đại Hoàng hớn ha hớn hở còn quay lại đưa Văn Thanh một khoản phí an ủi.”

Lần đầu tiên Duy Mạnh được nghe chuyện này.

Vương Hoàng nheo mắt: “Thằng nhóc này đúng là có bản lĩnh. Nhìn đi nhìn lại, tôi để cậu ta quản lý việc làm ăn phía trên.”

Duy Mạnh giật mình. Vẻ mặt Vương Hoàng đầy sự tính toán.

Duy Mạnh vào phòng chưa được bao lâu thì Trương Thư Thần đẩy cửa vào. Hắn giang hai tay, Trương Thư Thần vui vẻ ôm chầm lấy, cười hơi ngượng ngùng.

“Hôm nay tôi nhảy thế nào?”

“Đẹp. Rất đẹp.”

“Anh có xem đâu mà, chỉ trả lời lấy lệ thôi.”

Trương Thư Thần hơi làm nũng, lại hơi ngượng ngùng. Bây giờ Trương Thư Thần đã thả lỏng hơn hồi trước thế nhưng trước mặt hắn vẫn cẩn trọng không dám quá vội vàng suồng sã.

Hắn xoa xoa mái tóc cậu ta, cười nói: “Cậu nhảy mà cứ nhìn tôi thế, tôi không muốn nhìn cũng không được.”

Hắn vừa nói vừa vuốt ve sợi dây buộc tóc trên mái tóc dài của Trương Thư Thần, bản thân cũng vô thức lặp lại hành động này, lại nhìn màu sắc mái tóc Trương Thư Thần dưới ánh đèn, nhìn nhìn một lúc.

“Này, cậu đi nhuộm tóc đi.”

“Nhuộm màu gì cơ?”

“Màu vàng.”

Hắn nói, sờ sờ sợi dây buộc tóc. Trương Thư Thần không nói gì, vươn tay cởi sợi dây buộc tóc xuống đặt vào lòng bàn tay hắn.

“Anh thích cái này à?”

Duy Mạnh nhìn sợi dây buộc tóc kia, đưa lại cho Trương Thư Thần.

“Sao lại cởi ra, buộc lại đi.”

Trương Thư Thần cúi xuống nhìn sợi dây buộc tóc, im lặng một chút rồi đột nhiên hỏi: “Sếp Đỗ…Về sau tôi không gọi anh là sếp Đỗ được không?”

Hắn cười. “Cậu muốn gọi là gì?”

Trương Thư Thần nghĩ ngợi một tẹo. “Tôi muốn gọi anh. Anh Mạnh…được không?”

Hắn không lên tiếng.

Trương Thư Thần quay đầu nhìn hắn, thấy thất thần như thể đang suy nghĩ gì.

Duy Mạnh tỉnh lại, cười cười: “Được. Cậu muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế.”

Trương Thư Thần nói: “Anh Mạnh…Anh gọi tôi là Thần Thần được không? Tôi ở nhà, mọi người trong nhà toàn gọi tôi thế.”

Hình như hắn cảm thấy thú vị, đùa cậu: “Hôm nay đòi hỏi nhiều quá nhỉ…Phải không, Thần Thần?”

Mắt Trương Thư Thần sáng bừng, vùi vào lòng hắn, giống như đang say sưa trong tình yêu, ở ngay cạnh hắn mà vẫn gọi “anh Mạnh”, giọng nói mềm mại, say mê, gọi đến mức cả người hắn nóng hết cả lên mà sờ soạng bên trong áo sơ mi của Trương Thư Thần.

Đúng lúc đang nhiệt tình, Trương Thư Thần nhìn Thiên Vũ rồi đột ngột khẽ hỏi: “Anh Mạnh…quản lý Hải gọi anh thế nào, cũng gọi là anh Mạnh ạ?”

Duy Mạnh khựng lại, đẩy Trương Thư Thần ra một chút cúi đầu nhìn vào mắt cậu ta.

Trương Thư Thần ngay lập tức biểu lộ vẻ hối hận.

Dhuy Mạnh hỏi "Hỏi cậu ấy làm gì?"

Trương Thư Thần cúi đầu, hé môi.

“Lần đầu tiên với nhau…anh gọi tên anh ấy…”

Hắn không nói gì, cũng không có biểu cảm gì. Nét mặt Trương Thư Thần bắt đầu sợ hãi, im lặng, sau đó giải thích.

“Tôi xin lỗi, anh…sếp Đỗ. Đáng ra tôi không nên hỏi như thế…”

Hắn nhìn cậu ta, lại nở nụ cười, giữ cằm cậu ta.

“Được, cậu ghen hả?…Nhìn không ra, hóa ra vẫn ghen hả?”

Trương Thư Thần nhìn nét mặt hắn thì thở phào.

Hắn cười áp sát cậu ta, trêu đùa: “Cậu ghen với cậu ấy hả…”

Trương Thư Thần cũng không nói dối, rất thành thật đáp "Vâng"

Hắn thích sự thẳng thắn của cậu ta, phản ứng thắng thắn thành thật, bàn tay luồn vào sờ mó, ngoài miệng thì nói: “Ghen với cậu ấy thì càng làm tôi dễ chịu hơn…”

Trương Thư Thần không lên tiếng, cuồng nhiệt hôn môi với hắn.

Hai người ngã lên sô pha, hắn cởi quần của Trương Thư Thần, kể cả quần lót cũng vứt xuống nền nhà, vuốt ve cặp đùi mềm mại của cậu ta, bản thân mình đè lên, dùng đầu gối tách hai chân, Trương Thư Thần rên rỉ, hắn ôm đùi cậu ta, vần vò trêu đùa cặp mông căng tròn, rất cong…

Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra.

Hai người vừa mới nhập tâm nên ngẩn ra, Trương Thư Thần quá bối rối nên đâm ra tức giận. Hắn giận dữ, quay ra cửa mắng:

“Ai cho vào đây?”

Người vào cửa cũng giật mình, lập tức phản ứng, cúi đầu giải thích: “Tôi xin lỗi” rồi vội vàng đi ra ngoài.

Duy Mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt Quang Hải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro