Chương 4.3 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa đóng lại.

Duy Mạnh giữ nguyên tư thế vừa rồi, không hề cử động.

Trương Thư Thần nghe thấy người đi ra ngoài mà hắn vẫn bất động thì quay đầu nhìn ra phía cửa.

“Ai vậy?”

Hắn không trả lời.

Trương Thư Thần nhớ lại giọng nói vừa rồi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt, im lặng quan sát vẻ mặt hắn.

Đột nhiên hắn giữ cằm Trương Thư Thần, cười cười.

“Nhìn gì đấy? Nhìn nữa tôi ăn cậu luôn đó …”

Trương Thư Thần nhìn thấy ánh mắt lại tràn ngập dục vọng thì bình tĩnh lại, cũng cười. Hắn tiếp tục đè cậu ta xuống, Trương Thư Thần ôm chặt hắn…

Đại hội văn hóa sắp đến gần, lại một loạt sản phẩm cần quảng cáo bên ngoài, Vương Hoàng gọi điện cho Duy Mạnh bảo y sẽ tiếp tục thu xếp hàng hóa buôn bán bên ngoài, để hắn thu xếp cùng với sản phẩm quảng cáo bên ngoài, gửi ra nước ngoài.

Duy Mạnh biết hắn ta lợi dụng mọi cơ hội, từ trước đến giờ chuyện có lợi đều muốn dính dáng quyền lợi, hai người vẫn cùng nhau làm lợi như thế này. Trước khi ngắt điện thoại Vương Hoàng nói cử một người cùng thu xếp hàng hóa, buổi chiều sẽ đến chỗ hắn, nếu được thì có thể để người đó học tập.

Duy Mạnh tắt điện thoại, cũng không quan tâm.

Đến buổi chiều thư ký nói người của tập đoàn XY đến, còn thêm một câu “Anh có biết không?”

Duy Mạnh không để ý lời nói thêm kì lạ này, nói để người đó đi vào. Người vào rồi, Duy Mạnh viết xong tài liệu trên tay thì ngẩng đầu lên.

Hắn đờ người ra.

“…Là cậu à?”

Quang Hải chỉ cười.

Hắn hiểu vừa rồi tại sao thư ký lại có vẻ mặt lạ lùng mà thêm câu “Anh có biết không?”. Hắn kinh ngạc khi nhìn thấy Quang Hải, nghi ngờ.

“Vương Hoàng bảo cậu đến à?….Cậu vào XY lúc nào?”

Qung Hải nói: “Là quản lý Thanh bảo tôi tới.”

Duy Mạnh ngờ vực nhìn cậu.

Hắn biết nhất định là ý của Vương Hoàng. Lần trước hắn ta nói muốn để Quang Hải quản lý việc làm ăn ở phía trên, không ngờ lại nhanh như thế, còn tự mình đến đây. Sau đó hắn lại gọi luôn cho Vương Hoàng, hắn ta nói không có ý gì cả, đây chỉ là một vụ làm ăn đơn giản, muốn cho Quang Hải hiểu hết công việc, luyện tập, nếu muốn quản lý công việc kinh doanh thì sau này coi như thành người làm việc chính.

Hắn nghi ngờ: “Không phải anh nghi ngờ cậu ta à?”

Vương Hoàng không phát biểu gì, chỉ cười: “Nghi người thì không dùng người...dùng người thì không nghi người.”

Nói là thu xếp hàng hóa nhưng thật ra cũng chẳng có gì mấy, thế nhưng cùng thu xếp sản phẩm tuyên truyền bên ngoài với hắn làm Quang Hải quen thuộc với công việc xuất nhập khẩu, hiểu biết các khâu. Tập đoàn XY là công ty thương mại dưới tay Vương Hoàng, Quang Hải đã rất quen với hàng hóa cơ bản đều sử dụng rồi.

Duy Mạnh chỉ đạo một nhân viên trong công ty đưa cậu theo từ đầu đến cuối, làm giấy tờ, làm thủ tục, Quang Hải hình như rất hứng thú, nghiêm túc học tập, thỉnh thoảng lại hỏi chút vấn đề, trông cũng rất ra dáng, không giống người mới va chạm công việc vài tháng nói chuyện vẫn còn a-ma-tơ.

Duy Mạnh thấy Quang Hải nhất định có hứng thú với việc làm ăn, nhớ lại môn học chính của cậu ở trường là kinh tế nên cũng cố tình dạy cậu. Khi bàn chuyện làm ăn với một người Nhật cũng đưa Quang Hải đến nghe một chút để có thêm kiến thức. Trong lúc đàm phán Duy Mạnh nói đùa với một người Nhật kia bằng tiếng Nhật. Tán gẫu về món ăn Tokyo, cua ở Sapporo, quán bar quán ăn ở Ginza, mất một lúc mới bắt đầu thảo luận chi tiết hợp tác, từng mục một. Người Nhật kia bắt đầu vui vẻ, giữa lúc ăn cơm trưa bắt đầu nói về con gái Thương Thành, Duy Mạnh cũng nói chuyện về khu ăn chơi ở Shinjuku, chốc chốc lại cười ha hả, không khí hợp tác rất sôi nổi.

Sau khi tạm biệt người Nhật, Duy Mạnh quay sang dặn dò người cùng đi: chi phí quảng cáo mà người Nhật kia nói nhất định có sự lừa gạt, ngày mai cho người bay sang Nhật, xác định đại diện Nhật Bản bên kia, sau đó nói với bên này là đã lựa chọn được người khác, cho bọn họ suy nghĩ 3 ngày …

Quang Hải ở bên cạnh mà rất bất ngờ, vẻ mặt rất sốc. Duy Mạnh nhìn vẻ mặt cậu hiện lên sự khâm phục thì cũng không đắc ý, hắn nói với cậu đây đều là kỹ thuật và kinh nghiệm về mặt làm ăn buôn bán, để học hỏi.

Nhiều ngày sau đó, hàng ngày Quang Hải đều đến phía hắn, chỗ kia khai hàng hóa, chỗ này kiểm tra giao dịch, đều làm việc cùng nhân viên của Duy Mạnh. Hắn thấy Quang Hải tuy là người mới, vẫn bị sai sót nhưng học rất nhanh, trí nhớ tốt, hơn nữa lại cẩn thận, vấn đề nhỏ nhặt cũng nghĩ đến, phải nói là đầu óc rất tốt. Duy Mạnh thấy chính Quang Hải cũng rất quan tâm đến cơ hội này, dặn dò rất nhiều người phụ trách xuất nhập khẩu đưa cậu đi cùng.

Ngoài chuyện hợp tác về vấn đề làm ăn thì hai người cũng không nói chuyện khác nhiều. Lúc ở cùng nhau cũng là giao nhận hàng và xuất nhập khẩu, hắn dạy cậu nhiều thứ, cậu nghe. Duy Mạnh hỏi cậu sao lại đến XY, Quang Hải nói cậu không vào XY mà chính Văn Thanh dặn dò cậu đi theo nhân viên XY đến cùng thu xếp, học hỏi chuyện hàng hóa, đến đây mới biết đến chỗ này làm việc với hắn chỉ có mình cậu thôi.

Duy Mạnh nghĩ ngợi, hỏi cậu: “Cậu có biết vì sao lại để cậu chứ không phải người khác tới không?”

Quang Hải dừng lại một chút, không lên tiếng.

Duy Mạnh nói: “Không phải vì tôi đâu. Vương Hoàng đang quan sát cậu, muốn sử dụng cậu.”

Hắn cân nhắc một chút, rồi vẫn nói tiếp: “Hải, làm phó quản lý ở Hoàng Long và vào Xy làm việc là hai việc khác nhau. Cậu nghĩ kỹ rồi quyết định đi.”

Hắn nâng mắt lên, nhìn: “Nếu cậu thật sự thích việc kinh doanh thì coi như là cơ hội tốt để khởi đầu. Thế nhưng sau này có cơ hội lớn phụ trách nhiều thì cũng không nên tham gia nhiều. Nghe lời tôi đi.”

Cậu gật đầu.

Hai người cũng không đề cập chuyện trong phòng ở Hoàng Long.

Một tuần sau hàng hóa được gửi đi, chờ rời cảng. Hắn đang ở trong văn phòng, Quang Hải gọi điện hẹn hắn nói muốn mời hắn ăn cơm.

Hai người gặp mặt ở nhà hàng, thoải mái vừa ăn vừa trò chuyện. Đến lúc không có nhiều người ăn lắm, Quang Hải nhìn Duy Mạnh.

Duy Mạnh quan sát vẻ mặt của cậu. Hắn đều đều gặp một miếng đồ ăn, hỏi: “Có chuyện muốn nói với tôi à?”

Quang Hải im lặng một tẹo, mở miệng.

“Duy Mạnh! Có một việc tôi nghi ngờ, muốn nhờ anh chỉ bảo cho.”

“Cậu nói đi.”

“Tôi không thông thạo chuyện kinh doanh, có thể là tôi nghĩ sai…”

“Có chuyện gì?”

“Lúc kiểm tra hàng hóa tôi thử nhìn số lượng, tính toán một chút thì số lượng của mỗi mã hàng không khớp. Tiền trong sổ sách thấp hơn tiền chuyển từ bên kia đến, liệu có phải bên này chúng ta ghi sai số lượng hàng hóa…”

Hắn không lên tiếng, quan sát Quang Hải một chút rồi đột ngột nói: “Bọn họ cho cậu xem cả sổ sách à?”

Cậu nói: “Không...là lúc người của XY đưa tôi đến ngân hàng dạy tôi mở L/C tôi nhìn thấy.”

Duy Mạnh rút một điếu thuốc, từ từ châm thuốc, không nói lời nào.

Sau đó hắn nhìn cậu, hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”

Quang Hải im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn Duy Mạnh.

“Chỉ mong là tôi nhạy cảm quá…Lúc học môn tài chính ở trên trường tôi từng thấy sự việc thế này, dựa vào tình hình sổ sách thì rất giống việc có người lợi dụng chuyện này để rửa tiền.”

Duy Mạnh im lặng hút thuốc, nghe cậu nói.

Quang Hải dừng lại một tẹo, nâng mắt lên nhìn hắn.

“Cái này là tôi đoán thôi, có thể do tôi còn chưa biết nhiều. Thế nhưng anh cẩn thận thì vẫn tốt hơn.”

Duy Mạnh rút điếu thuốc, cười cười, phủi tàn thuốc.

“Có thể đấy…”

Hắn nheo mắt, nhìn kỹ cậu.

“Chẳng trách Vương Hoàng vừa mắt với cậu. Ngay cả tôi cũng phải nhìn cậu với con mắt khác.”

Quang Hải nhìn vào mắt hắn.

“…Anh cũng biết à?”

Duy Mạnh cười cười, rút một điếu thuốc, không lên tiếng.

Cậu cũng im lặng một lúc.

Hắn từ từ mở miệng.

“Duy Mạnh! Vương Hoàng làm gì tôi cũng kệ. Tôi chỉ sợ anh bị anh ta lợi dụng, làm chuyện phi pháp.”

Duy Mạnh mỉm cười, liếc mắt một cái.

“Cậu quan tâm tôi đến thế cơ à?”

Quang Hải không cười cũng không tiếp lời nói đùa. Hắn hơi nheo mắt, hút thuốc.

“Hải. Cậu mới làm quen với việc kinh doanh mấy ngày mà có thể nhìn ra vấn đề, dễ dàng nhìn được chuyện tiền nong, thế có biết là vì sao không?”

Duy Mạnh nhẹ nhàng gõ gõ vào gạt tàn thuốc lá.

“Lời này tôi chỉ nói đến đây. Đừng đề cập chuyện này với bất kì ai nữa. Nhất là bên phía XY. Cậu nhớ kỹ đấy.”

Quang Hải không nói gì.

Vẻ mặt Duy Mạnh muốn chấm dứt đề tài này ở đây, cậu khẽ nói:

“Duy Mạnh, đừng giúp anh ta làm mấy việc này nữa. Sẽ có chuyện đấy.”

Hắn nhìn cậu, mỉm cười.

Quang Hải lại im lặng.

Hắn lái xe đưa Quang Hải về ký túc xá, đến tầng 1 Duy Mạnh nói còn có chuyện muốn nói, bảo cậu đừng xuống xe vội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro