Chương 4.10 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Hải ngẩng phắt đầu lên.

Trương Thư Thần im lặng nhìn Duy Mạnh.

“Lại muốn ra vẻ trong sạch cao thượng à? Cởi ra! Cởi sạch đi!”

Cuối cùng, Quang Hải không kiềm chế được nữa.

“Đừng có quá đáng!”

Duy Mạnh cười khẩy.

“Cậu đừng hiểu lầm. Dù bây giờ cậu có lột hết ra nằm trên mặt đất thì tôi cũng chẳng có hứng, tôi chỉ tò mò thôi, cậu chưa từng hầu hạ người khác chơi bao giờ đúng không? Tôi muốn xem cậu lột hết đồ ra thì có gì khác với người khác, là hai quả cà hay cái gì.”

Cậu nắm chặt tay, đứng bất động, Duy Mạnh nói với Trương Thư Thần.

“Đi, cởi cho cậu ta.”

Trương Thư Thần nhìn nắm đấm của Quang Hải thì không nhúc nhích.

Hắn cười.

“Cậu ta dám làm vì với cậu, tôi sẽ làm thế với cậu ta.”

Trương Thư Thần hơi do dự, thế nhưng vẫn đứng lên.

Quang Hải không để Trương Thư Thần kịp đến gần, đột nhiên xoẹt một tiếng cởi áo khoác đồng phục vứt trên mặt đất. Kéo nơ rồi cởi ra. Cầm chiếc áo sơ mi đã bị dính rượu trước ngực, kéo xuống dưới, tiếng cúc áo rơi, vạt áo sơ mi bung rộng ra, Quang Hả cởi áo để lộ nửa thân trên trần trụi, vứt xuống nền nhà.

Duy Mạnh mặt không đổi sắc nhìn tất cả động tác của cậu.

Cậu nửa thân trên nhẵn nhụi, mặt đối mặt nhìn. Hắn nhìn cậu, chờ một chút.

“Tiếp tục đi.”

Nhân viên phục vụ bên cạnh đột nhiên run rẩy nói: “Sếp Đỗ, là do tôi làm không tốt, không liên quan đến quản lý Hải…Sếp Đỗ, anh…”

Cậu đưa tay xuống thắt lưng, rút ra, cởi nút quần bò, kéo phéc mơ tuya xuống.

Lúc làm hành động này cậu nhìn chằm chằm hắn. Phía sau sáng bừng, không nhìn rõ nhưng lại giữ chặt ánh mắt của Duy Mạnh.

Hắn bất động, cũng không có biểu cảm gì hết chỉ nhìn cậu.

Quang Hải vẫn đang nhìn chằm chằm hắn rồi đưa tay cầm cạp quần kéo xuống.

Duy Mạnh đột nhiên đứng dậy lao về phía trước, vào lúc không ai kịp phản ứng gì, vung tay bạt tai cậu một cái!

Quang Hải bị hắn đánh nghiêng sang một bên, Duy Mạnh trợn trừng mắt, cả mặt đỏ bừng:

“Mẹ kiếp bảo cậu cởi là cởi thật à? Cậu không có lòng tự trọng à?”

Quang Hải bị cú bạt tai này làm choáng váng, điên lên trừng mắt quát Duy Mạnh:

“Đồ khốn kiếp!”

“Tôi khốn kiếp à?” Hắn quát to. “Tôi là đồ khốn kiếp nên mới ngu si để cậu đùa cợt đó!”

Duy Mạnh quay đầu nói với nhân viên phục vụ và Trương Thư Thần: “Đi ra ngoài!”

Trương Thư Thần nhìn hắn và Quang Hải, rồi nhìn Duy Mạnh: “Tôi ở lại…”

“Biến!”

Hắn thét lên.

Trương Thư Thần im lặng rồi kéo nhân viên phục vụ ra ngoài. Ngoài cửa vẫn có rất nhiều người đứng, có người nhìn xuyên qua khe cửa thấy cậu cởi trần và quần lộn xộn, tất cả câm như hến. Trương Thư Thần đóng cửa lại.

Duy Mạnh xoay người giữ cằm cậu, xiết chặt.

“Cậu vì Chu Tiểu Châu mà bằng lòng cởi quần cơ à? Nếu tôi muốn ch**h cậu ta, cậu có bằng lòng bị ch**h thay cậu ta không?”

Quang Hải gạt mạnh tay hắn ra, kéo cạp quần lên. Hắn xoay người cậu, đẩy vào tường.

“Quang Hải” Duy Mạnh kề sát cậu, trợn mắt nhìn, gằng từng chữ

“Hôm nay cậu nói thật cho tôi biết, trước giờ cậu có đùa bỡn tôi không?”

Quang Hải nhìn hắn.

“Cậu tiếp cận, đùa giỡn tôi vì muốn lợi dụng tôi để trèo cao đúng không?”

Sự im lặng của Quang Hải khiến cơn giận mới xẹp xuống lại bùng lên, cơn thịnh nộ khiến hắn sắp nổ tung, im lặng chẳng khác nào thừa nhận, thế nhưng hắn muốn chính miệng cậu thừa nhận, chính miệng thừa nhận từ trước đến giờ cậu coi hắn là tên ngốc, từ trước đến giờ lợi dụng hắn, đùa bỡn hắn, hiện giờ đã đạt được mục đích rồi thì cậu không cần lợi dụng hắn nữa nên đá luôn hắn đi, còn đem mấy chuyện bạn bè xằng bậy mà lừa gạt hắn!

Quang Hải đột nhiên đẩy mạnh hắn ra nhưng lại bị hắn điên cuồng ấn về tường.

“Trúng tim đen rồi phải không? Nói đi!”

Duy Mạnh quát.

Quang Hải đột nhiên quát to.

“Không phải!!!”

“Không phải à?” Hắn cười lạnh lùng. “Vậy thì thế nào? Là cậu thành thật chắc?”

“Tôi nói là thành thật thì anh có tin không?”

Quang Hải quát lên như thể đang bùng nổ, đôi mắt trừng lên với hắn cũng bắt đầu đỏ lên. Duy Mạnh sửng sốt, tức giận mắng: “Thành thật? Mẹ kiếp cậu nghĩ tôi là thằng ngu à? Cậu thành thật mà mới hai tháng trước bên hồ XX còn theo đuổi tôi, quay về xong là cặp kè với Chu Tiểu Châu hả? Cậu thành thật mà lấy gái ra lừa tôi, sao không nói luôn cậu muốn thuê phòng với zai? Cậu thành thật thì đừng nói mấy lời bạn bè vớ vẩn! Ông đây ghê tởm đ*o chịu nổi!”

Ngực cậu phập phồng, nhíu chặt lông mày.

Duy Mạnh chỉ tay vào Quang Hải, gằn từng tiếng: “Quang Hải, tôi nói cho cậu biết, cậu có thể hư tình giả ý với tôi, có thể không lên giường với tôi, đến hôm nay tôi vẫn nói mấy lời này, Duy Mạnh tôi chưa bao giờ ép buộc ai. Vì thế cậu không nên lừa tôi, đời này tôi hận nhất người khác lừa mình, tôi không phải người tốt, tôi đùa bỡn người khác nhưng chưa bao giờ lừa gạt cậu hết! Cậu nói một câu từ chối muốn tìm người khác, tôi không có ý kiến gì nhưng cậu vừa cặp với người khác vừa đùa bỡn tôi thì tôi không tha thứ cho cậu được!”

Duy Mạnh nói xong thì đứng lùi lại, nhìn Quang Hải rồi đột nhiên cong khóe miệng.

“Cậu lợi hại, rất lợi hại, là người đầu tiên có thể đùa cợt tôi như thế. Có biết tôi từng nghĩ về cậu thế nào không? Cậu nói tôi không giống mấy tên biến thái, tôi không thể làm cậu thất vọng. Quả thật tôi không giống bọn họ, không chừng còn biến thái hơn cơ.”

Quang Hải ngẩng đầu, rất kiềm chế mới nhẫn nhịn được:

“Duy Mạnh!”

“Đừng gọi tôi!”

Duy Mạnh điên lên.

“Sao cậu không giải thích gì hết? Không phải cậu ra vẻ lừa gạt được à? Vừa rồi không phải cậu nói là thành thật hả? Thế sao không phản bác không phản đối? Mẹ kiếp cậu đúng là thành thật!”

Duy Mạnh nói xong thì đột nhiên lao người về phía trước, tóm chặt cằm, điên cuồng hôn môi cậu. Quang Hải đẩy mặt hắn ra, hắn lấy tay giữ chặt hai bên má cậu, cơn giận chiếm hết tâm trí hắn bùng lên mạnh mẽ, hắn cắn môi, đầu lưỡi ra sức quấn lấy môi miệng khi Quang Hải đang chống cự, vừa cắn mút vừa kêu “Cậu không giống ở chỗ nào…Cậu không giống người khác ở điểm nào…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro