Chương 4.9 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh chưa bao giờ phẫn nộ như vậy.

Không chỉ phẫn nộ mà còn thấy nực cười.

Hắn nghĩ mình thích mà rút cục lại bị đùa cợt như thế. Hắn bị người ta đùa bỡn, bị người ta chơi đùa, lại còn thật sự bị đùa bỡn, thật sự bị chơi đùa. Người ta nói có bạn gái nên không tiếp tục với hắn nữa, người ta còn nói cả đời nhớ tình nghĩa của hắn …

Duy Mạnh hồi tưởng từng việc từng việc trong quá khứ, mỗi câu nói, từng nét mặt. Cậu đè lên vai hắn như thể đang kiềm chế bản thân mà hôn hắn, cậu đau khổ tột cùng nói vì thế lúc ấy anh muốn mua tôi à? Quang Hải dùng ánh mắt sâu nặng nói hắn phải thật tình đối tốt với người kia, cậu mỉm cười vươn tay, vỗ tay với hắn…

Từng chi tiết hồi tưởng đều trào phúng như vậy thật khiến cho người khác phải buồn nôn, Duy Mạnh vừa hồi tưởng vừa cười, hắn cười bản thân mẹ kiếp lật thuyền trong mương, hắn chưa từng bị người nào đùa bỡn mà chỉ đùa bỡn không biết bao nhiêu người, ấy vậy mà bây giờ lại bị đùa bỡn đến mức không biết phải trái, hệt như một con ruồi không đầu lại chẳng tự nhận thức được vấn đề, chẳng những không tự nhận thức được mà còn vội vàng nói thích người ta, tìm việc cho bạn gái người ta, ra tay cứu bạn trai người ta, bảo vệ người ta, cứu người ta, không để kẻ khác chạm vào người ta, thật lòng từ tâm can nói sau này không muốn làm tổn thương người ta, còn ra vẻ độ lượng nói mình bằng lòng buông tay, hai người làm bạn bè…

Hắn nghĩ không biết từ trước đến giờ trong mắt cậu mình buồn cười cỡ nào, ở trên giường của Chu Tiểu Châu liệu cậu có cười đùa rất nhiều lần, nói hóa ra trên đời có kẻ ngốc như vậy, bị lừa mà còn coi mình là tình thánh. Dường như Duy Mạnh thấy tiếng cười kia của cậu vang vọng, tiếng cười kia giống như văng vẳng bên tai hắn…

“Mẹ kiếp ra vành ra vẻ!”

Duy Mạnh điên tiết chửi mắng.

Trong đầu hắn hiện lên tất cả những từ ngữ độc ác có thể nghĩ ra nhưng cũng không thể ngăn chặn sự phẫn nộ của bản thân. Sau khi bảo Chu Tiểu Châu ra ngoài hắn ngồi trong phòng hút thuốc, ánh mắt trợn lên rất đáng sợ trong làn khói.

Hắn muốn cho vũ công nam này biết hối hận nghĩa là gì.

Hắn muốn cậu biết cái giá của việc chơi với lửa có ngày chết cháy, khiến cậu giống một con chó quỳ xuống dưới chân hắn, liếm chân hắn…

Duy Mạnh đưa Trương Thư Thần cùng vào phòng.

Nhân viên phục vụ kính cẩn nói quản lý Thanh đi ra ngoài, có dặn dò nếu sếp Đỗ chỉ đạo gì thì cứ trực tiếp dặn dò chúng tôi.

Duy Mạnh gật đầu, nói lấy một chai rượu.

Rượu đỏ được mang đến, màu đỏ xao động phát ra ánh sáng lóng lánh. Nhân viên phục vụ sắp xếp đồ nhắm một cách chu đáo để Duy Mạnh và Trương Thư Thần dùng. Hắn cầm ly lên, nếm một ngụm rồi bỏ xuống, cản Trương Thư Thần uống. Hắn nâng mắt lên hỏi nhân viên phục vụ: “Quản lý của cậu là ai?”

Nhân viên phục vụ không hiểu gì, không biết đã gây ra lỗi lầm gì: “Là quản lý Hải…”

“Gọi cậu ta đến đây.”

Nhân viên phục vụ hơi bối rối mà đi ra ngoài, một chút sau Quang Hải đi theo sau.

“Sếp Đỗ.”

Quang Hải nói. Duy Mạnh từ từ lắc ly rượu, nhìn nước rượu màu đỏ ở bên trong trông như màu máu.

“Có biết rượu này có vấn đề gì không?”

Duy Mạnh từ từ hỏi. Quang Hải nhấp một chút rượu, lại uống một ngụm, sau đó nghi hoặc nhìn Duy Manhn.

“Uống không nổi hả?” Duy Mạnh cười cười rồi đột nhiên vung tay, toàn bộ rượu trong ly hất vào mặt cậu.

Trương Thư Thần kinh ngạc nhìn hắn. Nhân viên phục vụ hoảng sợ, còn không dám thở bình thường.

“Giờ thế nào?” - Duy Mạnh từ từ hỏi.

Quang Hải vẫn không nhúc nhích, rượu nhỏ xuống từ mái tóc ướt sũng, từ mặt cậu, tập trung ở cằm, quanh cổ áo sơ mi trắng bóc bị nhuộm đỏ một mảng lớn, trông rất hỗn độn.

Quang Hải không nói gì, cũng không lau đi. Như thể cậu đã đoán trước được hắn sẽ gây khó dễ nên im lặng chấp nhận.

Duy Mạnh đứng dậy đi đến trước mặt Quang Hải, lau một giọt rượu trên mặt rồi đưa lên miệng cậu.

“Nếm thử đi…Nếm thấy thế nào?”

Hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn vào mắt, vừa trêu tức vừa lạnh lùng ác độc.

“Mùi vị lẳng lơ.”

Cậu vụt nâng mí mắt lên.

Ánh mắt cậu chạm ánh mắt hắn, nhìn rất gần, nhìn thấy sự tức giận lẫn nhẫn nhịn trong mắt. Duy Mạnh vỗ mặt cậu.

“Tôi nói sai à? Cậu khó chịu à?”

Ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng, kiềm chế.

Quang Hải nhíu chặt lông mày, vẫn im lặng như cũ.

“Cậu không chịu thì tôi cho cậu cơ hội giải thích.”

Hắn ngồi lại vào sô pha, mắt lạnh lùng nhìn cậu.

“Nói đi.”

Cả phòng chìm trong yên lặng. Duy Mạnh độ nhiên vung chân, chai ly cốc tách trên bàn đều rơi vỡ.

“Mẹ kiếp cậu nói đi chứ!”

Ngoài phòng đã có mấy người đến nhưng không ai dám vào, lặng ngắt như tờ.

Quang Hải khẽ nói: “Anh uống nhiều rồi. Tiểu Lưu, lại mang thêm rượu lên cho sếp Đỗ.”

Quang Hải nhấc chân định đi ra ngoài, hắn lạnh lùng nói:

“Hôm nay cậu dám đi ra ngoài một bước, tôi để cậu đứng thẳng đi vào nằm ngang đi ra.”

Cậu dừng bước, lời Duy Mạnh làm nhân viên phục vụ sợ chết khiếp bèn đóng cửa phòng lại luôn.

“Giờ còn bốn người chúng ta, tôi nể mặt cậu một chút. Lại đây.”

Quang Hải dường như đang nén giận, xoay người tiến đến hai bước.

“Đi tiếp đi, đứng lại ở đó.”

Duy Mạnh cười, chỉ chỉ bóng đèn ở giữa.

Quang Hải đứng dưới bóng đèn, vẻ mặt rối rắm nhưng người vẫn đứng thẳng như cây lao.

Hắn vắt chân, ngẩng mặt nhìn cậu, vẻ mặt lười biếng, thả lỏng.

“Cởi đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro