Chương 5.3 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời con chuyển ver:
Chap này dài, tận 3000 chữ lận.
Các bồ chịu khó kéo đọc nhé!

Thanks you😘😘😘
***

Duy Mạnh nằm trên giường, Vương Nam đè lên người hắn.

Hắn ta lười biếng nhàn nhã hôn lên tấm ngực trần. Hắn nhìn trần nhà, kệ y vùi đầu vào ngực mình trong đầu đang suy nghĩ.

Hắn nghĩ Vương Hoàng đưa thiếu niên người nước ngoài kia về thì ít nhất bản thân sẽ không phải ứng phó với hắn một thời gian, không ngờ chưa được bao lâu mà hắn ta đã lại hẹn hắn đi khách sạn.

Vương Hoàng vẫn như trước đây, mỗi lần đi nước ngoài về, bất kể đi lâu hay chóng đều phải lên giường với hắn một lần. Chuyện này gần như đã thành thói quen của hai người. Nhất là lần này hắn ta đi nước ngoài rất lâu, phản ứng trên giường có vẻ rất mạnh. Hắn trào phúng nghĩ không lẽ Vương Hoàng chưa bị người nước ngoài làm đủ à, hoặc chưa làm người nước ngoài đủ hay sao, ăn đủ thứ tươi ngon mới mẻ xong lại quay về nếm mấy món địa phương.

Lâu rồi hắn không đến Hoàng Long, cũng không tìm ai nên làm với hắn ta cũng đúng lúc muốn giải tỏa. Hai người làm điên cuồng một lần, làm xong Vương Hoàng vẫn còn hứng thú, hắn thì không muốn nhìn mặt y nữa, chờ Vương Hoàng hết hăng hái thì đi tắm.

Vương Hoàng vừa hôn vừa liếm bằng đầu lưỡi. Cảm giác ướt át kia làm hắn không thoải mái. Hắn không chịu được nên đẩy y ra một chút.

“Đừng nghịch.”

Vương Hoàng vẫn chưa hết hứng thú, cảm thán với hắn.

“Người da vàng vẫn là tuyệt nhất. Người nước ngoài nhìn xa không sao, lên giường rồi thì không bật đèn nổi, như kiểu khỉ chưa tiến hóa hết vậy.”

Vương Hoàng cười ha ha rồi ghé vào bên tai:

“Thế nhưng cái kia thì to thật, mẹ kiếp cậu có muốn thử không?”

“Vậy anh tiếp tục thử đi, đến tìm tôi làm gì.” - Hắn nói luôn.

Vương Hoàng nghe xong lời này thì hơi ngớ ra. Y giữ cằm, bắt hắn phải hướng mắt ra nhìn mình. Vương Hoàng quan sát khuôn mặt của hắn, lấy tay từ từ vuốt ve hai má, cằm.

“Biết tôi thích nhất cậu ở điểm nào không?”

Vương Hoàng nhìn.

“Làn da.”

Ngón tay Vương Hoàng cong xuống, trượt từ cổ xuống phía dưới, ánh mắt cũng chuyển động theo ngón tay.

“Trắng như sứ, cắn một chút là có dấu đỏ …”

Duy Mạnh thấy cổ tay bị đau, hắn tránh mấy ngón tay đang giữ chặt.

“Lên cơn gì thế.”

Vương Hoàng lần nữa xoay mặt hắn lại đây. Hắn ta hiếm khi mạnh tay với hắn như thế lúc ở trên giường, hân không động đậy được một lúc.

Vương Hoàng giữ chặt cằm hắn, cũng không nói gì mà chỉ vuốt ve hắn như thế, thân thể cũng đè lên cả người. Vương Hoàng cúi đầu dừng mắt trên gương mặt Duy Mạnh, ánh mắt quét qua từng chỗ trên khuôn mặt hắn.

Một lát sau Tiêu Nam mới nói:

“Tiểu Mạnh. Cậu đẹp thật đấy.”

Duy Mạnh ghét nhất người khác bảo mình đẹp.

Hắn kiềm chế dù rất ghét.

Vương Hoàng vẫn giữ chặt cằm hắn, hắn cảm thấy cằm mình đau. Hắn bị Vương Hoàng bắt phải quay mặt lên, đối diện với ánh mắt y.

Vương Hoànb nhìn hắn, nhìn một lúc.

“Tôi muốn làm cậu.”

Vương Hoàng nói rõ từng chữ.

Duy Mạnh hơi cứng người lại.

Hắn giật mình nhìn hắn ta.

Vương Hoàng chưa từng yêu cầu để y tiến vào bên trong hắn. Đương nhiên không nghĩ làm thế vì y không muốn, mà vì hắn biết hắn ta có sở thích cố định. Hắn thích làm một kiểu nào đó, lại vừa thích bị một kiểu khác làm. Dù ở trên giường hắn chơi đa dạng đủ kiểu nhưng về mặt này gu của hắn ít thay đổi, vì chỉ kiểu này mới làm hắn hưng phấn lên được.

Lúc ở bên cạnh bạn tình, hắn cùng từng có ý nghĩ này một lần nhưng ý nghĩ trong đầu bị vứt bỏ ngay. Hắn cảm thấy so với trải nghiệm lạ lẫm là bị tiến vào thì sự khó chịu khi nằm úp bụng dưới thân thể người khác sẽ làm tụt hết hứng thú trên giường. Điều hắn thích là điều khiển, chinh phục chứ không phải khuất phục.

Nhưng hắn không thể từ chối.

Hắn cười.

“Sao thế, vẫn chưa chơi đủ à?”

Hắn muốn nói chuyện để dập tắt ý nghĩ trong đầu, thế nhưng nhìn ánh mắt y thì hắn không nói gì nữa. Vương Hoàng ấn vai hắn, môi hạ xuống.

Duy Mạnh chịu đựng trận hôn của y.

Vương Hoàng vừa hôn hắn vừa xoay người hắn lại, chiếc chăn đang che phía dưới bị kéo xuống khiến phía dưới lộ hết cả. Vương Hoàng áp người vào lưng hắn, nhiệt độ của phía dưới đang sưng lên cọ giữa hai đùi trong của hắn.

Hắn kiềm chế cảm giác nhục nhã, vùi đầu xuống gối.

Hắn im lặng, lặng lẽ chấp nhận.

Vương Hoàng kề sát vào sau lưng hắn, đột nhiên mở miệng.

“Lưu Cường bên Thiên Thành vừa ý với cậu, đề nghị tôi nhường cậu một đêm. Cậu vui vẻ với người ta một lần đi.”

Hắn nghĩ mình nghe nhầm, quay đầu lại.

“Gì cơ?”

“Hắn thuần một, hai người đều muốn nằm trên, tôi xem ai làm được ai.”

Hình như Vương Hoàng cảm thấy thú vị, khi nói lại hơi cười cười, tiếp tục hôn.

“Tôi nói với anh ta tôi còn chưa ch**h cậu…Nếu anh ta muốn ch**h thì chỉ ăn thừa của tôi thôi…”

Duy Mạnh xoay mạnh người, xốc hắn ta từ trên người mình xuống.

Hắn nhìn Vương Hoàng.

Vương Hoàng cũng không cáu giận, ngồi trần truồng trên giường, hơi không tự nhiên lắm mà nhìn hắn.

“Cậu không muốn à?”

Vương Hoàng từ từ hỏi.

“Người ta không chơi miễn phí đâu, năm sau sẽ cấp dự án cho Biển sau, số thế này này.”

Vương Hoàng giơ 8 ngón tay lên quơ quơ, cân nhắc trong lúc nhìn Duy Mạnh.

“Vì cậu nên tôi mới đồng ý. Cậu nói xem, tôi đối với cậu thế nào?”

Duy Mạnh không nói lời nào, xuống giường mặc quần áo. Hắn mặc xong thì đứng ở đầu giường.

“DKM anh!”

Hắn buông ba chữ này cho Vương Hoàng rồi đi ra cửa.

Hắn nghe thấy hắn ta đột nhiên bật cười rõ to ở phía sau. Vương Hoàng cười vô cùng hớn hở, cười to, sau đó hắn ta đuổi theo ôm cổ, đẩy hắn vào tường rồi đột nhiên vừa điên cuồng hôn hắn vừa nói tôi thích cậu lắm chết tiệt, sau đó tiếp tục hứng thú dâng trào mà nằm trên giường như thể quên sạch chuyện lúc trước, để hắn làm hắn ta…

Duy Mạnh cảm thấy Vương Hoàng là một kẻ điên. Mãi mãi là kẻ điên không hiểu nổi.

Người của công ty giải trí Hàn Quốc tới, Duy Mạnh tiếp đón bọn họ, trong bữa tiệc công ty giải trí nói lần này đến Việt Nam còn có kế hoạch tuyển người, nếu Duy Mạnh chọn được người thích hợp thì cứ đề cử, nếu được thì công ty kinh doanh của Duy Mạnh và công ty Hàn Quốc có thể hợp tác đào tạo nghệ sĩ.

Về mặt này hắn cũng có chuẩn bị, đưa cho phía Hàn Quốc xem ảnh chụp một số nam thanh nữ tú đều từ đợt tìm kiếm ngôi sao lần trước trong thành phố. Bên Hàn Quốc không hài lòng mấy, nói yêu cầu rất đầy đủ rõ ràng, đặc biệt nhấn mạnh mặt mũi và tài năng. Sếp bên kia nhìn đi nhìn lại Duy Mạnh, nói thật đáng tiếc hắn là ông chủ, nếu không thì thật sự phù hợp.

Hắn nói đùa vài câu, xong nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi có chọn được một người, vẻ ngoài không tệ lại biết nhảy múa.” Bên kia thấy hứng thú, Duy Mạnh bèn dặn dò trợ lý dẫn bọn họ đi Hoàng Long gặp Trương Thư Thần, còn mình có cuộc họp khác nên không đi cùng.

Người Hàn Quốc đi khỏi, Duy Mạnh gọi điện cho Văn Thanh kể lại sự việc, bảo anh ta nói Trương Thư Thần chuẩn bị một chút. Sau khi trả lời anh ta cố tình hỏi thêm một câu: “Sếp Đỗ, cậu không đến à?”

“Tôi không đến được. Cũng đừng nói cho Trương Thư Thần, cẳng thẳng quá không nhảy múa tốt được đâu.”

Duy Mạnh hết cuộc họp, trợ lý gọi điện cho hắn bảo phía Hàn Quốc không vừa ý với Trương Thư Thần nhưng ở Hoàng Long lại nhìn thấy ảnh chụp Quang Hải đang nhảy múa dán trên cửa, liếc mắt một cái là vừa ý luôn, đang đi tìm người.

Duy Mạng kinh ngạc.

“Lâu rồi Quang Hải không còn ở Hoàng Long nữa, sao vẫn còn ảnh chụp của cậu ta?”

“Nghe bảo do có vị khách thích xem cậu ấy biểu diễn yêu cầu, trước đây Quang Hải ăn khách lắm.”

Ngắt điện thoại, người Hàn Quốc kia cũng đến đây phàn nàn hắn không đem người tốt nhất cho bọn họ, còn hỏi “trai đẹp nhảy múa” kia giờ đang ở đâu, bọn họ muốn sớm tìm gặp người đó. Duy Mạnh đành phải từ chối, nói người này đã nghỉ việc lâu rồi, bọn họ cũng không tìm được.

Người Hàn Quốc nghe xong nói luôn, tôi nói ngày sếp Đỗ, chúng tôi nghe nói người này và anh rất quen thuộc với nhau nên anh nhất định có thể tìm được cậu ấy, còn nếu sếp Đỗ giữ người thì tức là có dự định khác.

Duy Mạnh không kiềm chế được.

“Các vị nhất định muốn người này sao?”

“Chúng tôi đã xem băng ghi hình cậu ấy nhảy múa, hiện giờ là người xuất sắc nhất.”

Hắn không nói gì thêm nữa, hắn không muốn làm mất lòng phía Hàn Quốc nên đồng ý sẽ thử tìm “trai đẹp nhảy múa” kia.

Xoay người lại, hắn hỏi trợ lý nhóm người Hàn này xem Quang Hải nhảy múa ở đâu, trợ lý nói quản lý Thanh cho xem băng ghi hình, còn giới thiệu cho người Hàn lúc trước Quang Hải được chính sếp Đỗ giới thiệu.

Hắn nghe xong thì hơi bất ngờ, lạnh lùng cười.

Văn Thanh này đúng là cũng có tình có nghĩa.

Hắn quăng cho trợ lý một địa chỉ, dặn dò sau khi gặp Quang Hải thì không nên tự giới thiệu bên này, chỉ nói Văn Thanh bảo cậu đến, nói nói rõ ý định của nhóm người Hàn Quốc kia với Quang Hải.

Trợ lý vâng dạ chuẩn bị đi, hắn lại thêm một câu, bất kể cậu ta có hứng thú không thì nói với cậu ta đây là một cơ hội.

Trợ lý gật đầu rồi đi. Sau đó trở lại rất nhanh, bối rối nói sếp Đỗ ơi không có ai, hàng xóm nói đã dọn đi được một tuần rồi.

Duy Mạnh ngẩng phắt lên.

“Dọn đi đâu? Dọn đi đâu thế?

“Không biết được nữa, một tuần trước đã dọn đi rồi.”

Duy Mạnh ngồi thừ ra một chút rồi nói, tìm cho tôi.

Trợ lý rất bối rối: “Chuyện này khó lắm, Thương Thành lớn như thế, tìm người như mò kim đáy bể vậy. Vả lại cũng là người ngoại tỉnh, không tra được hộ khẩu đâu anh.”

Hắn cáu lên:

“Dùng cách gì tôi cũng không quan tâm, tóm lại tìm người đến cho tôi! Tìm không thấy thì đến hỏi ông nội cậu ta!”

Trợ lý không ngờ hắn sẽ cáu lên, đành vội vàng vâng lời.

Duy Mạnh nhìn trợ lý đóng cửa lại, giơ tay ném bộp đống tài liệu đang cầm xuống bàn.

Hắn nhìn chòng chọc bức tường đối diện như thể đang nhìn chính Quang Hải, mãi đến lúc bực dọc mới mắng:

“Quang Hải! Cậu đến mức này cơ à?”

Hắn trừng mắt với trần nhà …

Mấy ngày trôi qua, thật sự không tìm thấy Quang Hải.

Người Hàn Quốc không kịp chờ nên về nước trước, lúc sắp đi để lại một thư mời, dặn dò sau khi tìm được Quang Hải thì có thể mời cậu trực tiếp đến Hàn Quốc phỏng vấn, bọn họ sẽ trả chi phí đi lại.

Duy Mạnh bảo người tiếp tục tìm.

Trợ lý nói với Duy Mạnh, Đình Đình làm vài ngày ở tiệm bánh mỳ rồi đi mất, giờ không biết đi đâu, hắn bảo trợ lý đi tìm Chu Tiểu Châu, hắn tin chỉ cần Chu Tiểu Châu còn ở Thương Thành thì Quang Hải sẽ không rời đi. Trợ lý rất nhanh tìm hiểu được nơi Chu Tiểu Châu ở nhưng lại quay về trả lời Chu Tiểu Châu này hình như không phải người họ muốn tìm.

“Nghe nói người đó lăn lộn xã hội đen.”

Hắn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nhiều.

Hắn không tin mình không tìm ra cậu. Lúc hắn muốn cậu phải đi thì cậu không rời Thương Thành. Giờ hắn muốn tìm cậu thì đừng hòng cậu chạy được!

Duy Mạnh nghĩ hắn có cách tìm ra. Cho dù cậu có thật sự biến mất, thật sự rời khỏi Thương Thành thì hắn vẫn có thể tóm trong tay bất kì lúc nào như lúc trước, chỉ cần hắn muốn...hắn mong muốn.

Duy Mạnh không tin mình không có cách nào tóm được vũ công nam này.

Buổi tối Duy Mạnh quay về nhà, một người ngồi trên cầu thang. Đèn xe lướt qua mặt người đó, cậu ta ngẩng đầu nhìn thấy xe hắn thì đứng lên.

Duy Mạnh nhìn rõ mặt cậu ta.

“Sao cậu lại đến đây?”

Duy Mạnh vào nhà, để chìa khóa xe lên bàn. Trương Thư Thần đi theo hắn, im lặng đi vào phòng. Hắn mệt mỏi ngồi lên sô pha, nâng mắt lên nhìn Trương Thư Thần, chờ một lúc mà Trương Thư Thần cũng không nói gì.

“Có việc gì không?”

Trương Thư Thần cúi đầu, khẽ nói:

“Anh Mạnh. Lâu lắm rồi anh không đến Hoàng Long.”

Duy Mạnh tựa đầu vào sô pha.

“Gần đây tôi nhiều việc.”

Trương Thư Thần không nói gì, một lúc sau mới từ từ lên tiếng.

“Anh chán tôi rồi đúng không? Nếu anh chán rồi thì cứ nói thẳng với tôi. Tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”

Duy Mạnh thật sự rất mệt.

Ban ngày phải xử lý một vụ kiện còn sót lại của công ty đã khiến hắn tinh thần mệt mỏi sức lực cạn kiệt, thật sự không muốn gương mặt oán giận này của Trương Thư Thần.

Hắn kiềm chế sự khó chịu.

“Hai ngày nữa có thời gian tôi sẽ tìm cậu. Tôi rất mệt, cậu cũng về đi, đừng suy nghĩ nhiều.”

Duy Mạnh nói xong thì đứng lên lấy quần áo đi tắm. Trương Thư Thần bất động.

“Tôi ở lại được không?”

“Hôm nay tôi không có tâm trạng đâu.”

“Không phải tôi muốn làm. Tôi muốn ngủ cùng anh. Tôi sẽ không gây ầm ĩ gì cho anh đâu.”

Duy Mạnh cầm quần áo rồi lại để xuống, nhìn cậu ta.

“Về đi.”

Hắn nói rồi đi vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Lúc hắn đi ra, Trương Thư Thần vẫn ngồi trên sô pha ở phòng khách, cúi đầu bất động. Hắn ngồi đối diện cậu ta, nhìn cậu ta một lúc rồi mặc áo khoác vào, lấy chìa khóa xe.

Trương Thư Thần đột nhiên đứng bật dậy, cướp lấy chìa khóa xe của Duy Mạnh quẳng ra ngoài.

Tiếng chìa khóa rơi giòn tan, hắn sửng sốt, cáu lên:

“Cậu gan quá nhỉ?”

“Đỗ Duy Mạnh! Anh chơi tôi chán rồi phải không? Tôi là người! Không phải chó cưng của anh!”

Trương Thư Thần hơi sụt sịt, bùng nổ như gọi trời gọi đất. Duy Mạnh lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng như mắc bệnh cuồng loạn như thế của cậu ta thì ngạc nhiên nhìn.

“Trương Thư Thần, cậu đừng có giống những người khác vậy chứ? Không hay đâu.”

“Không hay? Vậy với anh thế nào mới là hay? Hỏi anh chuyện tình cảm là không hay? Tôi chịu đựng đủ rồi, tôi không muốn ngày nào cũng chờ, chờ anh đến tìm tôi, thương hại tôi!”

Hắn mất kiên nhẫn.

“Đừng nói chuyện tình cảm, từ đầu tôi đã nói rồi còn gì.”

“Không nói chuyện tình cảm thì tôi có thể nói gì đây?”

Duy Mạnh cười khẩy.

“Cậu cũng đừng nói việc này. Vương Hoàng bảo cậu tới hỏi tôi, cái ấy là tình cảm hả?”

Trương Thư Thần im lặng, đôi mắt đỏ bừng, sau đó nói rõ từng chữ:

“Đúng, lúc trước là sếp Vương bảo tôi đi theo anh, kể cho anh ấy tình hình của anh. Nhưng tôi không làm gì có lỗi với anh cả, tình cảm của tôi với anh đều là thật!”

Duy Mạnh không phản bác nữa. Hắn thấy phiền phức với tình huống này.

“Được rồi. Với ai tôi cũng giống nhau cả. Cậu còn muốn ở bên tôi thì đừng càm ràm mấy chuyện này nữa.”

Trương Thư Thần im lặng một chút rồi thình lình chạy vào phòng ngủ. Duy Mạnh không rõ cậu ta muốn làm gì thì Trương Thư Thần đã kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một thứ ở trong đó ra.

“Vậy đây là cái gì?”

Một vòng trang sức màu mè rẻ tiền bị Trương Thư Thần nắm chặt trong tay.

“Cái thứ đồ chơi này mà giờ anh giữ như của báu, vậy là vì sao?”

Duy Mạnh nhìn rõ thứ trong tay cậu ta thì mặt lạnh đi.

“Bỏ xuống.”

Trương Thư Thần cầm cái vòng trang sức kia hình như định giật đứt.

“Là vì anh ta đúng không?”

“Bỏ xuống!” - Hắn quát lên!

Trương Thư Thần giật mình vì tiếng quát, sau đó rất căm hận:

“Với ai cũng giống nhau? Anh định lừa ai chứ?”

Cậu ta đột nhiên cầm vòng trang sức, quay về phía cửa sổ.

Duy Mạnh lao về phía trước giữ chặt Trương Thư Thần, tay kia giật vòng trang sức từ trong tay cậu ta. Trương Thư Thần loạng choạng, lùi về sau mấy bước, lưng đập vào tường.

Duy Mạnh cúi đầu xem xét chiếc vòng, xác nhận không hư hại gì thì đem chiếc vòng nhét vào trong túi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Trương Thư Thần.

Trương Thư Thần nhìn hắn, mặt đã ngập tràn nước mắt.

=+=+=+=+=
Giời ơi, đã ngược bạn Hải thì thôi, tại sao lại ngược thêm bé thụ này cơ chứ😢😢😢

Ai xót cho cn bé, hấn phũ quá :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro