Chương 5.4 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Thư Thần rời đi, trước khi đi không nói gì cả.

Duy Mạnh ngồi trên sô pha, nhìn vòng trang sức trong tay.

Hạt tròn giá rẻ đã bắt đầu phai màu được xâu bằng hai sợi dây, chẳng hề sáng sủa chứ đừng nói là sáng bóng. Duy Mạnh cảm thấy buồn cười, tự nhiên mình lại vô vị đến mức vì một cái vòng đồ chơi như vậy mà nổi cáu.

Hắn nhắm vào sọt rác ở góc phòng, nhắm chuẩn một đường vào giữa, vung tay một phát, vòng trang sức rơi vào trong sọt rác.

Không có gì là hắn không dám vứt đi cả.

Duy Mạnh lạnh lùng nghĩ.

Trợ lý đến nói với hắn đã tìm được Quang Hải.

Hắn ngẩng đầu: “Ở đâu?”

Trợ lý đưa cho hắn một địa chỉ. Nhìn lướt qua, giật mình nhìn trợ lý, nét mặt không tin được:

“Công trường á?”

Duy Mạnh đỗ xe cạnh công trường cũ bẩn này.

Đầy chân là bùn đất, bụi cát khắp nơi. Đống sỏi, gạch ở gần đó, máy trộn bê tông rung ầm ầm. Một số công nhân mặc quần áo loang lổ vết bẩn đi qua đi lại liên tục trong công trường, đẩy sỏi và thép phục vụ cho xây dựng.

Hắn cau mày nhìn dưới chân, ngay cả chỗ để chân cũng chẳng có. Hắn hỏi thăm một công nhân về Quang Hải, công nhân mù tịt lắc đầu. Lại hỏi mấy người nữa, không có ai nghe nói về người này cả. Nhóm công nhân đều tò mò quan sát, hắn bị bụi cát và gió cát khắp nơi thổi cho nhíu cả mày lại.

Hắn nghĩ nhất định trợ lý nhìn lầm người. Quang Hải có hồ đồ cũng không đến làm ở nơi này.

Hắn xoay người chuẩn bị quay về xe, ánh mắt lướt qua một bóng dáng trên không thì đứng lại.

Một công nhân đứng trên giào giáo, đang làm việc ở trên cao. Người đó quay lưng về phía này làm cái gì đó, sau đó giơ tay lên cao. Một bó thép được máy từ từ kéo lên, lên đến giữa trời. Người công nhân nghiêng người, đứng trên một tấm ván chỉ có ba bốn mươi centimet, di chuyển ở độ cao cách mặt đất tám chín mét. Phía dưới có người hô rõ to, hình như bảo người đó cẩn thận. Người công nhân xoay nửa người, muốn di chuyển sang bên kia. Khi chân dẫm lên một tấm ván phía ngoài thì tấm ván dưới chân đột nhiên lung lay một cái, thân thể người đó cũng vì thế mà mất thăng bằng, lắc lư dữ dội.

Người đó phản ứng rất nhanh, hai tay rất nhanh túm được một cái khung lồi ra, giữ vững thân thể. Công nhân phía dưới lại hét to gì đó với người đó, công nhân kia xua tay với phía dưới ra hiệu không sao đâu, chân dẫm lên tấm ván, xác định đứng vững rồi mới xoay người tiếp tục làm việc.

Người đứng dưới chỗ kia xoay người nhìn thấy Duy Mạnh thì vội vàng ngăn cản: “Tránh xa một chút, xa một chút! Không được đến gần chỗ này, ra ngoài đi!”

Lúc này hắn mới nhận ra mình đã đứng ở chỗ gần tòa nhà không biết từ lúc nào.

Hắn lùi lại mấy bước.

Sau tầm mười phút công nhân kia đi ra từ tòa nhà, khiêng một bao tải, lưng ướt đẫm. Người đó đi một đoạn dài, bỏ bao tải xuống chiếc xe ở phía sau tòa nhà rồi lại quay lại. Khiêng liên tục bảy tám bao mới đứng thẳng người, lau mồ hôi, dỡ dây buộc miệng bao tải.

Duy Mạnh đi đến sau lưng người đó. Đối phương phát hiện sau lưng có người, cảnh giác quay đầu lại.

“Chịu đựng giỏi quá nhỉ?”

Quang Hải ngừng một chút, liếc hắn một cái. Sau đó không nói lời nào, xoay người tiếp tục dỡ đồ trong tay.

“Công nhân cũng làm được, tiếp theo là gì? Bới rác à?”

Hắn cười khẩy.

“Quay về thị trấn nhỏ của cậu mà nhảy múa còn kiếm được nhiều tiền hơn. Có chết cũng muốn đối chọi với tôi à? Cậu đang thách thức ai đấy, chờ tôi đến xin cậu quay về à?”

Cậu chẳng quan tâm, chỉ dỡ bao tải bên trong toàn là sỏi.

“Tôi gặp cậu một lần là cậu đổi sang chỗ khác. Lúc gửi tiền cho tôi sao lại không trốn tránh? Có khả năng thì cậu cứ trốn đi, xem chúng ta ai kéo dài được lâu hơn.”

Duy Mạnh nhìn chòng chọc, thế nhưng Quang Hải chẳng nhìn hắn lấy một lần, mặt dưới mũ đầm đìa mồ hôi, im lặng làm việc của mình.

Duy Mạnh ghét sự im lặng của cậu, đó chính là một cách coi thường, không thèm đếm xỉa. Hắn sốt ruột nói:

“Cậu định làm tôi phải mất mặt phải không? Sao cậu lại làm mấy cái bẩn thỉu rẻ tiền này, đừng tưởng thế này tôi không có cách túm được câu! Cậu có ngã chết ở đây tôi cũng đứng nhìn như trước thôi!”

Thấy cậu không nói gì, hân túm cánh tay cậu.

“Tôi nói chuyện với cậu, có nghe thấy không? Cậu…”

Hắn chưa nói dứt lời thì Quang Hải đột nhiên quay người, đem đồ chụp lên đầu hắn.

Hắn kinh ngạc.

Quang Hải đã quay lưng lại, tiếp tục cởi một bao tải khác.

Hắn sờ sờ phía trên đầu, hóa ra là mũ bảo hộ lao động.

Mấy công nhân đi đến chào Quang Hải: “Thay ca! Còn chưa tan cả hả A Hải?” Quang Hải trả lời: “Sắp rồi.”

Nhóm công nhân tò mò quan sát hắn quần áo đẹp đẽ gọn gàng lại đội chiếc mũ bảo hộ xiêu vẹo.

“Bạn em à?”

“Vâng.”

Mấy công nhân tinh tường quan sát nhãn hàng hiệu trên cổ tay áo, giày da dưới chân, nét mặt vừa thèm muốn vừa lấy làm lạ, nhìn hai người rồi đi.

Hai người ở đây không lên tiếng, hắn cảm thấy nét mặt của chính mình hơi kì quái.

“…Đến xe tôi đi.”

Quang Hải trộn sỏi với cát vàng.

“Tôi còn phải làm việc.”

“Được. Tôi không lo cậu chạy mất.”

Duy Mạnh đi đến lán trại, hỏi mấy công nhân kia thì biết Quang Hải không ở cùng lán trại với bọn họ mà ở một mình trong một ngôi nhà mái bằng ở khu nhà ở tạm bợ ngoài công trường. Hắn cho tiền một công nhân để anh ta dẫn đường đến một ngôi nhà mái bằng bé xíu. Công nhân cầm tiền đi rồi, hắn để ý thấy hóa ra cửa không khóa, chỉ dùng một sợi xích lỏng lẻo để móc lại. Hắn gạt dây xích đẩy cửa đi vào, thấy đây là một phòng nhỏ tối om chừng 10 mét vuông, hiểu luôn tại sao chẳng cần khóa cửa.

Tường bốn phía dán báo, cạnh tường có một tấm lót giường. Trần nhà không biết bị cái gì hun đen xì treo một chiếc đèn huỳnh quang kiểu cũ. Hắn sờ lần công tắc, bật nhưng đèn cũng không sáng lên, rút cuộc tìm được một chiếc đèn bàn ở đầu giường, bật lên.

Hắn bỏ mũ bảo hộ sang một bên, an vị chờ trên giường.

Trời đã tối, một người bẩn thỉu toàn thân đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy hắn thì dừng lại một tẹo, xoay người, lấy mũ bảo hộ mắc vào sau cửa.

Quang Hải phẩy phẩy mái tóc rối bù dính đầy đất cát, quay lưng về phía hắn, im lặng cởi bộ quần áo công nhân bẩn thỉu mặc bên ngoài, lộ ra áo ba lỗ màu đen. Cậu ngâm quần áo công nhân vào trong chậu, múc nước bắt đầu gội đầu rửa mặt.

Cậu im lặng làm mọi thứ như thể trong phòng không còn người khác. Duy Mạnh thờ ơ nhìn cậu gội đầu xong rồi quay người bê chậu ra sân sau, cởi áo ba lỗ, giơ chậu nước lạnh dội từ đầu xuống. Sau đó lấy khăn xoa khắp người, mặc quần ướt quay vào nhà, lục ra một chiếc áo ba lỗ và quần đùi sạch sẽ để thay.

Duy Mạnh quan sát khuôn mặt Quang Hải dưới ánh đèn, tim hắn đột nhiên hơi thắt lại. Chính hắn cũng không nói rõ được cảm giác đau khổ trong khoảnh khắc ấy là gì.

Quang Hải gầy đi. Nhất là hàm dưới trông càng gầy, hai má hõm sâu.

Duy Mạnh nhớ mấy tháng trước hắn liên tục mời cơm, từng chút từng chút một tẩm bổ cho đôi má hõm sâu kia phẳng lại. Hắn còn cười nhạo cậu, gọi cậu là lợn nhỏ, lợn ngốc nhỏ. Lúc ấy cậu vừa buồn cười vừa mặc kệ mà nhìn hắn, trong mắt để lộ sự thân mật, dịu dàng không chút đề phòng…

Quang Hải đột nhiên mở miệng.

“Có chuyện gì không?”

“Không có việc thì không được đến à? Tôi đến xem giờ bộ dạng cậu ra sao rồi.”

Quang Hải ngồi trên giường, chiếc đèn bàn lờ mờ chiếu lên cánh tay trần của cậu.

“Giờ anh thấy rồi đấy. Về đi.”

Hắn không nói gì, im lặng một lúc.

“Cậu nói thật đi, vì sao cậu lại làm thế này.”

Quang Hải không trả lời.

“Cậu đừng nói là vì tôi. Tôi không tàn nhẫn ép buộc cậu như vậy! Nếu cậu không có lí do thì nhất định là muốn ra oai với tôi. Cậu cố tình đúng không?”

Quang Hải ngừng một chút.

“Nhiều tiền. Ngày nào có tiền ngày đó luôn.”

“Đừng lôi tiền nong ra nói chuyện, làm công trường hết ngày cầm tiền luôn thì bị bớt một nửa! Chu Tiểu Châu đâu, thấy cậu nghèo đói là chạy mất hả?”

Quang Hải không lên tiếng, hắn cũng không hỏi lại.

Thiếu niên như Chu Tiểu Châu Thiên Vũ thấy nhiều lắm rồi, yếu đuối, thực dụng, không có tiền mà muốn bọn họ á, chuyện đó chẳng có đâu.

Ánh mắt Duy Mạnh lướt qua rồi dừng lại. Hắn thấy vải trên cánh tay cậu rách lớn rách nhỏ. Có một vết thương không biết bị cái gì sượt qua, miệng vết thương là một đường màu đen uốn lượn lan rộng trên làn da vốn nhẵn nhụi, khó coi mà lại nổi bật.

Hắn không nói gì, trừng mắt lên rồi đi đến ngồi bên cạnh. Hắn túm tay Quang Hải lại kéo gần đến ngọn đèn, khi chạm vào thì cậu né tránh, Duy Mạnh mạnh tay cầm chặt lấy, kiên quyết kéo vết thương này đến dưới đèn.

Quang Hải không để hắn nhìn rõ mà giật tay về.

Duy Mạnh xoay mặt cậu.

Hắn nhìn thật kỹ xem trên gương mặt gầy gò mệt mỏi này có vết sẹo nào không, quét kỹ từng chỗ một, lông mi, mắt, chiếc mũi rất thẳng, đôi môi trên mỏng dưới dày, cái cằm xương xương. Không tệ, khuôn mặt không có vết sẹo nào. Hắn mới thả lỏng tay, đột nhiên lướt qua chỗ lộ ra dưới trán đầy mồ hôi của A Hạo, có một đường sẹo kéo nghiêng bị tóc che mất.

Hắn vội gạt tóc trên trán, nhìn vết thương dài kia, cậu xoay mặt né tránh, chặn tay Duy Mạnh lại.

Duy Mạnh buông tay, lấy bao thuốc từ trên người ra, rút một điếu rồi châm thuốc.

Hắn hút một lúc, một lúc lâu không lên tiếng.

Sau đó hắn nói rành mạch từng chữ:

“Cậu nói một câu cậu sai rồi đi. Tôi để cậu quay lại.”

Lúc nói lời này Duy Mạnh rất bực mình lại không cam tâm, nhưng hắn chấp nhận. Tận mắt nhìn Quang Hải sa sút đến hoàn cảnh này, tim hắn dường như thắt cả lại, đau bịch bịch. Hắn không muốn nghĩ vì sao lại thế nữa. Nếu đến cầu xin hắn thì đã không phải là Quang Hải, không phải Quang Hải hắn mấy lần không nhịn được đứng chờ dưới cửa sổ chỉ để cậu liếc mình một cái, tự mình còn cảm thấy bản thân không có lòng tự trọng!

Nhưng hắn không nghe thấy câu trả lời. Duy Mạnh xoay đầu nhìn chằm chằm Quang Hải.

“Chỉ cần cậu thấy trước giờ tôi đều không sai, là được.”

Hắn quan sát cậu.

“Cậu căm ghét tôi nên kiểu gì cũng muốn tôi phải khuất phục cậu đúng không?”

Quang Hải dù khuôn mặt hốc hác nhưng nét mặt trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức Duy Mạnh cảm thấy từ đầu đến giờ cậu chẳng tồn tại trong chính căn phòng của mình.

“Làm thế vì tôi cần tiền mặt, không có lí do gì cả. Tôi không căm ghét anh.”

“Đừng nói một đằng nghĩ một nẻo đi! Tôi làm thì không sợ cậu căm ghét tôi.”

Quang Hải im lặng một lúc.

“Gần đây có ai tìm anh không?”

“Ý cậu là gì?”

“Chuyện Chu Tiểu Châu hôm đó là tôi hiểu lầm anh. Xin lỗi anh. Tôi không căm ghét anh, anh nghĩ thế nào tôi cũng hiểu được.”

Hắn ngừng lại.

“Làm hết tháng này tôi sẽ không ở đây nữa. Mấy người như Vương Nam, sau này nếu tách khỏi được thì nên sớm tách ra đi. Duy Mạnh, nghe tôi khuyên một lần đi.”

“Cậu muốn đi đâu?”

Quang Hải không nói gì, cũng không định trả lời. Có cái gì đó bắt đầu bốc lên trong lòng. Hắn ra sức rít thuốc.

Qua làn khói dày đặc hắn nhìn cậu ở đối diện, dáng vẻ Quang Hải bây giờ đã không còn bóng dáng lúc trước. Trong tâm trí hắn là bóng dáng kia, mái tóc dài màu vàng, áo bó màu vàng, dây buộc tóc như thể có tính mạng, nhảy múa chuyển động trên thân thể trẻ trung và đầy sức sống. Ánh đèn rọi sáng khuôn mặt đầy vẻ phấn chấn, mỗi khi tiếng trống bắt đầu là khuôn mặt kia ngẩng lên, một nụ cười vương giả, hệt như một con sư tử đực bạo ngược, kiêu hãnh, đĩnh đạc…

Hắn ném toẹt tàn thuốc xuống đất.

“Để cậu nói một câu cậu sai rồi, mẹ kiếp khó thế à?”

Quang Hải im lặng, cương quyết.

Duy Mạnh biết cậu sẽ không trả lời.

Hắn nghĩ đó là vì trong lòng cậu không hề có hắn.
Nếu trong lòng cậu có hắn thì bản thân có thể nhận lỗi vì hắn, vì sao cậu không chịu để bản thân mình bị khuất phục

Hắn chưa bao giờ quan tâm người khác có để mình trong lòng không. Hắn thấy không quan trọng cũng chẳng cần thiết lắm, thế nhưng hiện giờ hắn để ý chuyện này, hơn nữa còn để ý đến mức khó chịu.

Hắn đứng lên.

“Quang Hải, xem như cậu lợi hại. Trong tâm Đỗ Duy Mạnh tôi đối với cậu thế nào thì chính cậu cũng hiểu! Cậu muốn đùa bỡn tôi thì đùa được, đừng có đùa ai thông minh!”

Nỗi tủi thân, ấm ức, cáu giận xông lên não, hắn chưa bao giờ bị coi thường như thế, chưa bao giờ phải sống chết cầu xin trách móc vô ích, ngay cả lúc chạy theo Vương Hoàng cũng không cảm thấy mình như bây giờ, giống hệt một con chó thấp hèn đuổi theo không chiếm được đồ cũng không chịu từ bỏ! Hắn muốn tìm chỗ xả giận, hắn đá vào một chiếc ghế gỗ hỏng bên cạnh, đứng lên ném vào bức tường đối diện!

Ghế gỗ rơi bộp xuống đất, tay hắn đau nhức, dở lên thì trong tay toàn là máu, lòng bàn tay bị đinh chọc thủng, dằm gỗ đâm đầy bên trong.

Quang Hải vội vàng chạy đến kéo tay Duy Mạnh.

Hắn đang cáu giận bực tức lại bị đau, vốn không muốn cậu chạm vào nên ra sức giẫy ra.

“Biến!”

Quang Hải không để ý, ép buộc để kéo tay lại, kéo đến cạnh bồn nước, mở vòi dùng nước rửa trôi miệng vết thương. Dòng nước chảy qua miệng vết thương, máu loãng chảy xuống, lại có dằm nên hắn rất đau, phải chịu đựng.

Cậu lấy khăn sạch lau máu loãng đi, bắt hắn ngồi xuống ghế, quay người lấy một bình rượu từ trong ngăn kéo ra, đổ một ít rượu trắng lên khăn sạch. Cậu cầm tay hắn, tránh đám dằm gỗ, cẩn thận lấy khăn đã nhúng rượu xoa vết thương. Giữ chặt cho đến khi máu ngừng chảy, lại đi lấy một cái nhíp.

Cậu ngồi xổm trước mặt Duy Mạnh.

Hắn nhìn cậu một cái, Quang Hải cũng nhìn hắn. Sau đó cậu kéo đèn bàn lại gần, kéo tay hắn rồi cúi đầu nhổ dằm.

Hắn vẩy tay cậu ra.

Quang Hải nhìn thẳng hắn một cái rất nghiêm túc không để hắn từ chối, một lần nữa giữ chặt tay hắn.

Hắn cười khẩy: “Không phải tôi cùng một dạng với đám khốn nạn đó à? Cậu quan tâm kẻ khốn nạn làm gì?”

Quang Hải vốn chẳng nghe hắn đang nói cái gì, chỉ im lặng dùng nhíp cẩn thận nhổ từng cái từng cái dằm ra.

Hắn lại hất tay cậu ra.

Quang Hải đột nhiên ngẩng phắt đầu lênm quát:

“Anh biết điều tí đi!”

Hắn giật mình mà ngừng lại.

Cậu trừng mắt với hắn, trên mặt kiềm chế cơn giận. Sau đó mạnh tay kéo tay hắn lại, kê trên đầu gối của chính mình, cúi đầu xuống gần tìm những cái dằm rất nhỏ trong lòng bàn tay.

Hắn ngồi im.

Chiếc nhíp đầu nhọn nhổ từng cái dằm đang đâm vào da thịt. Mỗi lần nhổ một cái thì bớt đau một phần.

Bàn tay ấm áp chuyển động trong lòng bàn tay hắn.

Không ai lên tiếng.

Im lặng bao trùm căn phòng.

Hắn cảm nhận độ ấm truyền đến từ bàn tay kia, qua làn da thấm vào thân thể. Cơn đau biến mất từng chút từng chút một, bàn tay kia mạnh mẽ mà dịu dàng, nhịp nhàng, kiềm chế, nhẹ nhàng lấy đi những cái dằm nhỏ, những cái dằm đâm vào thịt, đâm vào tim.

Hắn nâng mắt lên, nhìn Quang Hải đang ngồi xổm trước mắt, đang cúi đầu xuống, chuyên tâm, tập trung.

Hắn nhìn khuôn mặt cậu. Hắn nhìn đi nhìn lại đôi lông mày đẹp đẽ, ánh mắt trầm lặng, mũi thẳng, đôi má gầy, ngăm đen lại mệt mỏi…

Duy Mạnh đột nhiên cúi người.

Hắn lấp kín đôi môi trước mắt.
_____
Từ chương này đến chương gần cuối rất là máu ch* :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro