Chương 6.3 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hoàng trước và sau khi kết hôn cũng chả khác gì, Duy Mạnh nghĩ sau khi kết hôn sẽ bớt ăn chơi đi một chút, không ngờ lại còn tồi tệ hơn lúc trước. Hắn thắc mắc, Vương Hoàng ăn chơi đến mức ấy mà vợ y có thể chấp nhận được sao, hắn ta lại cười: “Làm ầm ĩ á? Làm ầm í có gì hay cho cô ta? Thôi đi, chuyện của cô ta cũng chẳng ít. Chồng trước mặt mà, ngoan ngoãn đi.”

Hắn không thể hiểu nổi cuộc hôn nhân chính trị này.

Có một lần Vương Hoàng và Duy Mạnh xem nhảy múa ở Hoàng Long, trên sân khấu là vũ công nam múa cột Văn Thanh mới mời đến, nghe nói là đạt được giải thưởng lớn trong cuộc thi toàn quốc. Vũ công nam kia dáng người rất đẹp, gần như trần trụi, chỉ mặc đúng một chiếc quần lót tam giác, nhảy múa dưới ánh đèn lờ mờ trông vô cùng nóng bỏng.

Vương Hoàng cũng thấy thèm khát, cười quay sang hỏi hắn một câu: “Này! Cậu xem so với Quang Hải ngày trước thế nào?”

Lâu lắm rồi Duy Mạnh không nhớ đến người này, đột nhiên nhớ đến thì trong đầu lờ mờ xuất hiện bộ dạng cậu múa cột lúc trước. Hắn chỉ xem Quang Hải múa cột một lần, nhớ rõ hình dáng của cậu khi di chuyển nhảy múa, còn nghếch cằm lên, tung ra một ánh mắt. Hắn nghĩ đến ánh mắt kia thì thở dài một câu: “Tuyệt diệu.” Vương Hoàng kinh ngạc, không còn hứng thú với hắn nữa, ánh mắt dính chặt vào khối phồng lên giữa quần lót của vũ công nam kia.

Sau lần cuối gặp Quang Hải ở công trường, Duy Mạnh chưa từng gặp lại cậu. Lúc mới đầu hắn rất hay nhớ đến cậu, qua một thời gian thì không còn thường xuyên thế nữa. Chỉ khi vô tình đi ngang qua mấy nơi từng đi cùng Quant Hải mới nhớ đến người này. Lúc nhớ đến cậu, hắn nghĩ liệu có phải cậu đang nhảy múa ở thành phố khác còn làm vũ công nam hay đã tìm việc khác, không biết hiện giờ lăn lộn thế nào rồi. Thế nhưng cũng chỉ nhớ đến mà thôi, sau đó chuyển sang nghĩ việc khác luôn.

Trong hơn nửa năm này, Duy Mạnh có khoảng thời gian dễ chịu với một thiến niên, dễ chịu đến mức tuyệt vời. Thiếu niên kia là sinh viên một trường đại học danh tiếng, đối tượng được chú trọng quan tâm bồi dưỡng của trường. Lúc bắt đầu Duy Mạnh cũng chỉ chơi đùa, thế nhưng thiếu niên kia vô cùng thuần khiết, cương quyết, cố chấp theo đuổi hắn, rút cục hắn cảm thấy mình không biết nên đối diện thế nào với dáng vẻ của cậu ta, khao khát và bi thương hiện cả ra trong đôi mắt, cậu ta bó tay hoàn toàn, cực kì bất lực. Dáng vẻ bất lực kia làm Duy Manj có một cảm giác quen thuộc và đau lòng, thiếu niên này vì để ở lại Thương Thành cùng hắn mà công khai mình là người đồng tính với gia đình, cũng không để tâm đến lời đồn đại trong trường, làm ầm ĩ long trời lở đất, bướng bỉnh từ bỏ cả công việc lương cao do cha mẹ sắp xếp cho, cắt đứt tất cả đường lui của mình. Cậu ta nói với hắn làm như thế không phải để ép hắn ở cùng mình, miễn là cậu ta có thể ở lại nơi nhìn được hắn, cùng người mình yêu hít thở cùng một bầu không khí là cậu ta thỏa mãn rồi. Cậu ta yêu hắn, cậu ta dám để tất cả mọi người biết, cậu ta dám hi sinh, dâng hiến vì người mình yêu.

Lời nói ngờ nghệch lại sôi nổi vào tai hắn nghe thật non nớt ngây thơ. Thế nhưng Duy Mạnh lại thích thẳng thắn thế này, dám tiến đến bất chấp kết quả.

Hắn nghĩ, ai cũng sợ bị thương tổn thì sao lại có người hiểu rõ mà bứt ra ngoài thế này được nhỉ?

Hắn thấy chơi cũng được, yêu cũng được, đều như vậy cả. Bằng không thì rất mệt.

Hắn quay lại công ty, cấp dưới báo quảng cáo rượu vào buổi biểu diễn tối của một số chi nhánh ủy thác đến thành phố D bị cắt bớt, có thể là do chi nhánh tiêu thụ không hiểu phép tắc, không làm việc theo quy củ nên bị xã hội đen trong vùng cắt bớt.

“Có tra được tổ chức ấy tên là gì không?”

“Tên là Tân Đông.”

Duy Mạnh nhớ ra cái tên này, nhíu mày.

Hắn sắp xếp chi nhánh tiêu thụ chuẩn bị đồ đi hối lộ đối phương, cần sửa chữa cái gì cần cung cấp cái gì thì nói cấp dưới cứ việc đưa. Hắn biết cách giao tiếp với đám người đó, tiền luôn luôn là có ích nhất. Thế nhưng người của chi nhánh trở về, nói bên kia không chịu thả hàng ra, còn bảo bọn họ không hiểu quy tắc, muốn sếp công ty tự mình đến nhận hàng.

Hắn hơi bực mình.

Nhưng mấy kẻ như vậy có thể tránh thì nên tránh, tốt nhất đừng tự chuốc lấy. Hắn gọi điện cho Đầu báo, quả nhiên Đầu báo không muốn dây với rắc rối, chỉ bảo tự mình đi, thể hiện đủ thành ý, bọn họ thấy được nể mặt thì tự nhiên dễ xử lý.

Đầu báo hỏi buổi biểu diễn tối của ai ở thành phố D. Duy Mạnh nói tên buổi biểu diễn, Đầu báo nghe xong thì cân nhắc một chút, bảo: “Sao cậu lại đụng chạm đến người đó vậy?”

Hắn hỏi, ai cơ?

Đầu báo không nói gì nữa, buổi tối phái tay chân đến Hoàng Long, giải thích cho Duy Manhi về phép tắc đưa tiền bảo hộ, lễ nghĩa cần thực hiện. Tay chân này nói với hắn, Tân Đông ở thành phố D có hai phạm vi ảnh hưởng, buổi biểu diễn tối thuộc quyền Đông thành, Đông thành là địa bàn của người có biệt danh “Hải sẹo”. Hải sẹo này là đại ca mới vào, trước đó tên tuổi chưa ai biết đến, mấy tháng trước đơn thương độc mã gây chiến với đại ca Đông thành, đánh xong một trận thì thành danh, trở thành người đứng đầu Đông thành. Nghe nói người này không xuất đầu lộ diện nhưng làm việc cực kì táo bạo. Tay chân này nói cho hắn một sự vụ:

Khi thành phố D tu sửa quốc lộ trên bờ sông phía dưới cầu lớn đào một hố to, lắng xuống thành mấy vạn mét khối cát sông, với lượng cát sông này thì một năm có thể thu được mấy chục triệu, đã mấy lần Tân Đông muốn đoạt chỗ làm ăn, cướp mỏ vàng này từ tay kẻ có thế lực kia nhưng chưa làm nổi. Hải sẹo này mới tiếp nhận Đông thành được vài ngày, dùng thủ đoạn gặm cái mâm bánh này về, quăng tiền mua một đống máy móc vận chuyển và máy sàng cát cỡ lớn, tiền kiếm được từ bãi khai thác cát tăng 3-4 lần, chia bớt tiền cho mấy người có thế lực trước giờ vẫn ở bãi cát này, từng người chịu quy phục, cuối cùng nhanh chóng nổi danh trong giới này. Hơn nữa với thế lực của Tân Đông, hiện giờ đều là cấp dưới tâm phúc.

Duy Mạnh nghe hết, hắn cực kì ghét cái đám gọi là đại ca xã hội đen. Tay chân mất mạng, ngoài việc chém giết thì còn biết cái gì nữa? Ngoài mặt anh em tốt, chẳng qua là đám giòi bám quanh xương.

Thế nhưng trước mắt hắn phải đối mặt với vai diễn như thế, phải lấy lòng đối phương. Hắn hỏi bên kia thích cái gì, tay chân này nghĩ: “Trong giới truyền nhiều lắm, nhưng gặp trực tiếp lại chẳng mấy. Nghe bảo tuổi không nhiều, trên mặt có vết sẹo. Haizzz, đi lăn lộn thì đâu ngoài tiền và sắc, sếp Đỗ đây cứ chi tiền đi vậy!”

Đúng giờ hẹn Duy Mạnh đến thành phố D, lúc xuống xe thì một chiếc xe con và một chiếc xe van đậu ở đó chờ hắn.

Mấy người trong xe đi xuống, mời hắn lên xe, thái độ rất khách sáo. Để phòng ngừa chuyện bất trắc, Đầu báo phái hai ba người rất có bản lĩnh hóa trang thành nhân viên công ty Duy Mạnh, liên tục đi theo hắn. Sau khi lên xe, đối phương lần sờ người hắn và người đi theo, sau đó lịch sự nói đây là phép tắc, sếp Đỗ đừng để ý.

Những người này khách sáo hơn tưởng tượng nhiều, thế nhưng Duy Mạnh vẫn hơi bồn chồn. Chuyện này và đối mặt với Đầu báo không giống nhau, ở nơi xa lạ, không biết mức độ của đối phương, không nhìn thấy tâm can. Hắn ngồi trên xe tới một câu lạc bộ đêm lớn, cẩn thận xuống xe, ngoài cửa đã có người chờ sẵn, đưa bọn họ vào.

Duy Mạnh đi qua hành lang rất dài, dọc đường đều có người bảo vệ tinh anh khỏe mạnh quan sát hắn. Hành lang rất dài, đi vào thang máy, ra khỏi lại đi một đoạn rẽ trái quẹo phải 7,8 lần. Đến một cửa ra vào uốn cong, người đi cùng hắn bị chặn lại, kẻ dẫn đầu nói: "Sếp Đỗ! Đại ca chúng tôi ngay ở đằng trước, mời ngài đi vào một mình"

Hắn gật đầu, một mình đi theo người dẫn đường vào căn phòng phía trước. Có người mở cửa từ bên trong, dẫn vào rồi cung kính nói: “Anh Hải, người đến rồi.”

Duy Mạnh đi vào phòng.

Căn phòng lờ mờ, cả nam lẫn nữ có bảy tám người ngồi. Ánh sáng đèn treo tường rất tối, một phòng đầy mùi rượu và thuốc lá. Thấy Duy Mạnh đi vào thì ngẩng đầu lên quan sát hắn.

Hắn hơi thích ứng được với ánh sáng lờ mờ, nhìn thấy một người ngồi giữa sô pha. Mấy tay vai u thịt bắp ngồi hai bên người đó, vẻ mặt hung hãn, cảnh giác. Hình dáng người này ẩn trong bóng tối, hắn không thấy rõ mặt kẻ đó, chỉ nhìn thấy dưới chiếc áo đen đang phanh ra có một chiếc dây xích kim loại hơi phản sáng treo trước ngực. Người đó chìm vào chiếc ghế sô pha, lưng dựa rất sâu, không nhìn thấy đường nét khuôn mặt, tóc màu đen rủ xuống, để lộ quai hàm cương nghị lạnh lùng rắn rỏi.

Xem chừng còn rất trẻ, Duy Mạnh cảm thấy rất bất ngờ.

Người dẫn đường nhìn hắn: “Đây là anh Hải.”

Duy Mạnh gật đầu, gọi một tiếng: “Anh Hạo.”
___
'Hải sẹo' đã lên kệ...:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro