Chương 6.4 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người dẫn đường nói: “Sếp Đỗ, anh Hải của chúng tôi chờ anh lâu rồi.”

Duy Mạnh muốn nhìn rõ hình dạng của Hảu sẹo kia nhưng thật sự tối quá, nhìn không rõ. Hắn ngồi xuống sau khi mấy người đàn ông ra hiệu, đặt chiếc hộp trong tay xuống bàn trà.

“Anh Hải, lúc trước không biết phép tắc đã làm mất lòng. Đây là chút tâm ý để các anh em tiêu vặt, không va chạm thì không quen biết, mọi người thành bạn bè.”

Duy Mạnh khom người nói xong thì đẩy hộp đến.

Có người nhận rồi mở ra, đều là tiền mặt. Hắn quan sát Hải sẹo trong bóng tối, thấy hắn chỉ ngồi, chẳng ngẩng lên liếc chiếc hộp lấy một cái, ánh sáng lờ mờ soi khóe môi không biểu cảm của người đó. Trong lòng Duy Mạnh rơi bộp một cái, không biết người này rút cục tham lam cỡ nào. Hắn cân nhắc rồi mở lời:

“Chỉ là một phần quà gặp mặt. Biết các anh em vất vả, lần này tôi đến nhất định sẽ chu đáo với mọi người. Anh Hảu có gì dặn dò thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm thì nhất định sẽ cố hết sức.”

Hắn còn muốn nói nữa, Hải sẹo đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Khoảng khắc Duy Mạnh nhìn rõ khuôn mặt kia, tiếng nói như thể bị ai kéo xuống, kẹt ở cổ họng.

Hắn kinh hãi, không thể tin nổi mà nhìn người kia, đầu như thể bị cái gì đập trúng, trong đầu kêu rầm một tiếng.

Sự im lặng khác thường làm những người khác nhận ra sự bất thường, đều nhìn đến. Hải sẹo ngẩng đầu: “Mọi người ra ngoài trước đi.”

Mọi người lui ra, trong phòng sớm chỉ còn hai người bọn họ. Sau khi kinh hãi hắn lấy lại tinh thần, im lặng một chút rồi từ từ nở nụ cười.

“Phô trương quá đấy … anh Hải" Duy Mạnh nói, cực kì nhấn mạnh hai chữ “anh Hải”.

Hắn quan sát khuôn mặt kia, sau đó lại quan sát căn phòng này một chút, nhớ lần đầu tiên gặp nhau cũng ở chỗ thế này. Ai ngờ hiện giờ cảnh cũ lại diễn ra, chẳng qua thay đổi người so với lúc trước. Trong đầu hắn hiện ra hình dáng vũ công nam đầy mồ hôi trước mặt trong trí nhớ của mình. Không biết vừa rồi khi mình đi vào thì trong mắt cậu ta là cảnh gì, liệu có giống như lần đầu tiên hắn thấy cậu không.

“Chuyện kinh ngạc đáng mừng này thật sự quá lớn luôn.” Duy Mạnh lấy thuốc từ trong túi áo ra, lên tiếng với người kia, “Không vấn đề gì chứ, anh Hải?” Hắn nheo mắt lại, châm thuốc.

“Hải sẹo”, “Anh Hải”… ậu làm tôi phải suy nghĩ nên đến thế nào, hóa ra lại chính là cậu…ha ha….” hắn cười, cảm thán, tự giễu.

Duy Mạnh bảo cậu nói xem, trên thế giới này mọi chuyện thật là...cái câu quảng cáo gì của hãng Nokia, tất cả đều có thể ấy?

Quang Hải không trả lời.

Hắn nghĩ, chuyện kinh ngạc đáng mừng này đúng là to lớn quá

Trò đùa cũng quá lớn.

Quang Hải kia là “Hải sẹo” trước mắt sao? Khi nào cậu ta gia nhập xã hội đen, thành đại ca như thế nào? Thế nhưng sự thật ngay trước mắt, người này chính là Quang Hải.

Tất cả chuyện này đều khó mà tưởng tượng nổi, lại xảy ra quá nhanh quá đột ngột, đột ngột đến mức làm Duy Mạnh hoàn toàn không kịp suy nghĩ.

Hắn nói: "Cứ bảo sớm là cậu muốn gặp tôi, để tôi tiếp đón là được. Không cần luẩn quẩn vòng vo đến cỡ này. Còn làm phiền các anh em phải lao động chân tay nhiều như thế, tôi rấy áy náy."

Quang Hải ngẩng đầu.

“Duy Mạnh, hôm nay tôi mời anh đến là có chuyện muốn bàn bạc với anh.”

Hắn vươn người, dập điếu thuốc xuống gạt tàn.

“Cậu huy động nhân lực mời tôi đến đây chắc không phải chỉ đến ôn lại chuyện cũ. Nói chuyện chính đi. Đống hàng lớn kia của tôi, xin anh Hải nể mặt, giơ cao đánh khẽ. Phép tắc tôi đã biết, cậu cho giá đi.”

Quang Hải đẩy hộp tiền mặt về phía Duy Mạnh.

Hắn nhìn lướt qua.

Có ý gì thế?

“Lúc anh vào cửa thì hàng đã giao cho người công ty anh, bất kì lúc nào cũng có thể lấy về.”

Thiên Vũ cười.

“Chuyện này, xin cảm tạ. Cậu bảo tôi đến chắc không phải chỉ vì muốn nghe tôi nói lời này thôi đấy chứ.”

Quang Hải dường như hoàn toàn không nghe hắn lảm nhảm. Gương mặt kia trong bóng tối không nhìn ra biểu cảm gì.

“Duy Mạnh, có phải anh có một đống hàng đi cùng hàng của Hoàng Long, ngày 20 tháng này sẽ chuyển đến Thái Lan đúng không?”

Hắn nghi ngờ: “Sao cậu lại biết?”

“Ngừng vụ làm ăn này lại đi. Đầu báo đã đem một phần làm ăn của Hoàng Long chuyển sang cho Tân Đông, tôi sẽ tiếp nhận. Sau này một nửa việc làm ăn của Hoàng Long sẽ do chúng tôi làm, cũng sẽ hợp tác với anh, từ giờ đến lúc ấy tốt nhất anh đừng thảo luận vụ làm ăn nào với Hoàng Long nữa.”

Duy Mạnh gần như không tin vào tai mình. Hắn ngây hết cả người ra, nhìn chòng chọc Quang Hải còn nghĩ mình nghe nhầm.

“Tôi đã tiếp xúc với bên Thái rồi. Mấy ngày nữa họ sẽ đến gặp anh để hủy hợp đồng.”

Duy Mạnh bắt đầu tức giận.

Hắn trừng mắt với Quang Hải đứng trong bóng tối, mức độ kinh hãi thậm chí còn hơn lần đầu nhìn thấy cậu ban nãy.

Hắn ra sức kiềm chế bản thân, đè giọng xuống:

“Quang Hải! Cậu muốn làm gì? Cậu định chơi công ty tôi à?”

“Mỗi người đi đường của mình, khó tránh phải cạnh tranh. Hợp tác làm thị trường, có tiền cùng nhau kiếm.”

Hắn không nói lại được.

Hắn thấy đầu mình ù ù, nhanh chóng bước mấy bước trong phòng, trong ngực có gì đó bùng lên lên đến tận đỉnh đầu, rút cục không kiềm chế được, hắn đột ngột quay lại, chỉ vào Quang Hải:

“Có phải từ đầu mày đã là người của Tân Đông không? Vì sao lúc trước lại tiếp cận tao?”

Lời nói của Trương Thư Thần vang bên tai. Duy Mạnh nghe thấy giọng nói của mình cực kì to, thái dương giật thình thịch.

Lúc trước hắn chưa từng tin lời Trương Thư Thần, bởi vì câu chuyện quá sức lạ lùng! Thế nhưng tất cả những chuyện trước mắt thì phải giải thích thế nào, Quang Hải hai bàn tay trắng, một vũ công nam nằm dưới đáy xã hội, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã biến thành đại ca của đám lưu manh? Đây có phải đóng phim đâu, Duy Mạnh hắn cũng rất tỉnh táo mà.

Quang Hải ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Trên khuôn mặt kia, hắn không tìm thấy biểu cảm quen thuộc, ánh mắt quen thuộc.

Hoàn toàn là một ngươi xa lạ.

Rút cục ai mới là con thú bị sập bẫy? Đều là vì ngày hôm nay? Đều là vì thu hoạch đầy ắp ngày hôm nay, lớn tiếng công khai bản thân?

Duy Mạnh phẫn nộ, xong lại nở nụ cười.

“Ông chủ cho cậu bao nhiêu?”

Hắn vừa đau vừa giận.

“Hỏi thăm xem tôi đáng giá bao nhiêu, chắc cũng không quá đáng chứ?”

"Lại giả vờ câm điếc như lúc trước hả? Ha ha! Đúng là đồ khốn nạn" Duy Mạnh nghĩ.

Hắn tiến lên, túm lấy áo Long Hạo, kéo giật cậu đứng dậy.

“Mày muốn quay về trả thù tao đúng không?”

Mấy gã đàn ông bên ngoài xông vào, mấy người cao to lực lưỡng xô hắn vào góc phòng, đá một phát vào bụng hắn.

“Dừng tay.”

Duy Mạnh bị mấy gã đàn ông đẩy, ngã xuống trước mặt. Hắn ngẩng cổ, ngẩng đầu nhìn chòng chọc, cậu nhìn hắn từ trên xuống.

“Duy Mạnh! Cứ làm như tôi nói.”

Hắn quay đầu lại, dặn dò người phía sau:

“Đưa sếp Đỗ quay về, đừng chậm trễ.”

Mấy cánh tay đang giữ buông ra. Duy Mạnh lắc lắc cổ tay đã được tự do, đi về phía Quang Hải. Người bên cạnh cảnh giác muốn cản lại, bị Quang Hadj liếc mà phải lùi lại.

Hắn dựa lên người cậu, chóp mũi hần như chạm vào chóp mũi cậu.

“HẢI!…”

Hắn nhẹ nhàng nói, mặt úp lên vai, kề sát hai má, hơi thở lướt qua đám tóc sau tai cậu.

“Mày được lắm…”
___
Căn rồi :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro