Chương 7.2 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Hoàng gọi Văn Thanh: “Mấy cái này nhảy nhót lộn xộn quá, chả có tí đẳng cấp nào là sao?”

Văn Thanh cúi đầu: “Mấy người nhảy múa hiện giờ không thể so với trước kia được.”

Vương Hoàng quay sang phía Quang Hải: “Cậu xem, để cậu chê cười rồi.” Y nhìn mọi người xung quanh: “Mấy người chưa từng thấy anh Hải nhảy đúng không? Lúc trước cậu ấy là át chủ bài của Hoàng Long đó! Ngay cả sếp Đỗ kén chọn hết mức của chúng tôi cũng say mê như điếu đổ.”

Ánh mắt trêu đùa của Vương Hoàng xoay chuyển trên mặt Duy Mạnh.

“Nay chẳng bằng xưa.” Hắn ta gõ lên tay ghế xô pha, nhìn thấy ánh mắt Quang Hải thì đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc: “Quang Hải, vết thương trên mặt cậu sâu thật đấy?”

Quang Hải ngẩng đầu lên. Ánh sáng rọi lên nửa mặt bên trái của gã, dưới ánh sáng mờ mờ vết sẹo không được che giấu trông hơi đáng sợ.

“Vết sẹo cũ.”

Hắn ta cẩn thận quan sát đường sẹo này, tấm tắc mấy lời vô cùng tiếc nuối:

“Đáng tiếc thật, một khuôn mặt đẹp trai như thế lại bị một vết sẹo làm hỏng.”

Quang Hải nghe xong, đột nhiên bật cười.

Từ sau khi vào phòng VIP gã vẫn không có biểu cảm gì, tiếng cười nhẹ nhàng đột ngột này khiến ánh mắt mọi người bất chợt tập trung hết lên mặt gã.

“Nhưng tôi thật sự cảm ơn nó.” Cậu bình tĩnh nói: “Không có nó, sẽ không có Hải sẹo hôm nay.”

Vương Hoàng nhìn gã, không nói gì nữa, chỉ mỉm cười.

Hai người đối mặt, trong phòng đều im lặng.

Một lát sau, Vương Hoàng đột nhiên đổi đề tài.

“Nghe nói vụ làm ăn với bên Thái kia, Tân Đông có bị tổn thất, giữa Biển sao và Tân Hâm vẫn còn hiểu lầm. Thế nào, đã giải quyết xong chưa?”

Duy Mạnh tiếp lời.

“Sau này có tiền chính là mọi người cùng nhau được lợi, còn phân biệt Biển sao với Tân Hâm gì nữa? Sếp Vương, anh đang coi tôi với anh Hải là người xa lạ đấy.”

Hắn chuyển hướng nhìn sang Quang Hải. Từ lúc hắn đi vào, Quang Hải chưa nhìn hắn lần nào, bây giờ như thể rút cục gã cũng để ý đến sự tồn tại của hắn, ánh mắt tập trung vào người hắn.

Hắn nghĩ không thể có chuyện Quang Hải không biết hắn thọc gậy sau lưng. Hắn quan sát đôi mắt cậu, con ngươi kia quá sâu không nhìn ra chút dấu vết nào.

Một hồi trống mạnh mẽ xuyên qua lan can bay vào phòng.

Hắn ta cười “haha”, đứng dậy.

“Đã không còn hiểu lầm thì nên tìm chuyện vui. Duy Mạnh hôm nay Quang Hải là khách, lại là người quen cũ của cậu, dù gì cũng nên có chút thể hiện chứ nhỉ?”

Duy Mạnh cảnh giác nhìn hắn ta đi về phía mình, có dự cảm không tốt.

“Làm gì?”

Vương Hoàng đến bên người Duy Mạnh, xoay vai hắn về phía sân khấu phía dưới căn phòng.

Giữa sân khấu có mấy cô gái đang uốn éo vặn vẹo như rắn, nhảy thoát y. Lớp trang phục mỏng manh bị các cô trút bỏ một cách khiêu khích, đám đàn ông hừng hực kêu gào, không khí phóng túng lại đồi bại. Đây là tiết mục mỗi đêm Hoàng Long đều biểu diễn, hắn nghi ngờ không biết Vương Hoàng bảo hắn nhìn cái gì.

Mấy vũ nữ tách sang hai bên, một vũ nữ mặc bikini xuất hiện, kéo một chiếc ghế dựa. Cô đem chiếc ghê kéo lại, dạng chân ngồi lên, phía trước dính sát vào lưng ghế, vừa cởi đồ vừa làm những động tác khó coi. Tiếng nhạc chuyển thành tiếng rên rỉ, hổn hển, đám đàn ông trên sàn nhảy dần rơi vào khao khát điên cuồng.

Vương Hoàng ghé sát tai, khẽ cười “Eo của cậu còn hăng hái hơn cô ta, nhảy nhất định rất đẹp.”

Duy Mạnh choáng váng.

“Cái gì?”

Hắn nghĩ mình nghe không rõ.

Hắn ta gọi Văn Thanh đến, chỉ vào cái ghế dựa của vũ nữ kia.

“Tìm về đây.”

Ghế dựa nhanh chóng được đưa đến. Vương Hoàng cười ha ha, ló đầu sát vào Quang Hải.

“Quang Hải, từng xem Duy Mạnh nhảy chưa? Nhất định là chưa rồi! Ài, tôi nói cho cậu nghe, eo của cậu ấy…muốn khỏe có khỏe, muốn dẻo có dẻo, cực kì hăng hái. Ít khi vui vẻ như hôm nay, chúng ta để Duy Mạnh nhảy đi, cái này người bình thường nhất định không được xem.”

Hắn nhìn chằm chằm Vương Hoàng, không thể tin nổi. Hắn cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy từ lòng bàn chân hướng thẳng lên đỉnh đầu.

Hắn đã nghĩ hôm nay hắn ta sẽ làm gì ở đây, lại không thể ngờ Vương Hoàng lại xuống tay với hắn.

Hiện giờ thân phận Quang Hải đã thay đổi à người hắn ta không thể dễ dàng động đến. Thế nhưng Vương Hoàng có thể động đến hắn, vì thế hắn ta lấy hắn ra để xuống tay cho Quang Hải xem?

Chuyện này là phong cách điển hình của Vương Hoàng. Duy Mạnh nghĩ, phải chăng đây là mục đích hắn ta gọi hắn đến? Biết chuyện của hắn và Quang Hải năm ấy, ngay trước mặt cậu, sỉ nhục gã, làm mất thể diện của gã?

Ha ha!

Hắn muốn cười, thế nhưng nụ cười đến bên miệng cũng làm cơn giận bùng phát.

“Sếp Vương đùa ghê thật đấy.”

Vương Hoàng liếc hắn một cái, rất chi là kinh ngạc.

“Đừng mà Tiểu Mạnh, không phải đang tìm trò vui à? Đều là người một nhà, nhảy không tốt cũng không ai cười cậu, đến đây đi, nhảy một lúc, cậu nhảy xong thì tôi nhảy, được chưa?”

Hắn nói xong thì cười rất vui vẻ như thể kể chuyện tiếu lâm cực kì hài hước vậy.

Quang Hải không nói gì, cũng không phản đối. Văn Thanh bình tĩnh nháy mắt ra hiệu với người phục vụ trong phòng. Có người bắt đầu lui ra ngoài.

“Không ai được ra ngoài hết. Như thế là không nể mặt sếp Lý rồi.”

Vương Hoàng nói. Mọi người cũng yên lặng.

Ánh mắt hắn chạm vào ánh mắt hắn ta. Vương Hoàng cười nhưng trong mắt không hề có ý cười.

Hắn cầm ly rượu trên bàn uống một ngụm.

Hắn chậm rõ lắc lắc chất lỏng trong ly, nghĩ nếu bây giờ mình khẽ đảo tay hất vào khuôn mặt kia của hắn ta thì nhất định trông rất khó coi.

Nhưng hắn không làm thế. Hắn ung dung uống ly rượu kia, sau đó cười với hắn ta.

“Tôi không nhảy đâu.”

Vương Hoàng từ từ đi đến trước mặt hắn, cúi người xuống.

“Sếp Đỗ của chúng ta vẫn còn xấu hổ nha. Theo tôi lâu như vậy mà sao vẫn non thế này?”

Duy Mạnh ngẩng đầu, trừng mắt với Vương Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro