Chương 7.3 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Hải buông tay ra:

“Sếp Vương! Tôi là khách, sau này còn làm phiền nhiều, đáng lẽ nên để tôi tỏ chút thành ý trước chứ.”

Gã quay đầu lại, thuộc hạ đã mời Duy Mạnh đứng lên, đưa chiếc ghế dựa ra.

Quang Hải cầm theo ghế, đặt trước mặt mình.

“Tôi từng nhảy ghế dựa, các anh em cổ vũ, cũng từng xem rồi. Sếp Vương, tôi mượn hoa hiến phật, làm một lúc.”

Vương Hoàng rất kinh ngạc.

“Quang Hải, cậu đùa đấy hả, ai ăn gan hùm mà dám để đại ca Tân Đông nhảy chứ?”

“Sếp Vương nói đúng! Ai dám chứ?!” Đám thuộc hạ phía sau Quang Hải bắt đầu hò hét ầm ĩ. Một gã đầu trọc đi ra, giọng rất to: “Sếp Vương nói chí phải! Hải ca là người có máu mặt, muốn nhảy thì để mấy anh em làm là được, mấy việc để ông chủ Vương thấy vui đương nhiên là để bọn tôi làm!” Gã nhếch miệng cười với Vương Hoàng: “Ông chủ Vương, ngài đừng chê cười, anh em chúng tôi đều là mấy kẻ thô kệch, nhảy cao cấp như thế không làm được nhưng tranh ghế cướp ghế gì đó thì làm tốt! Sau này mọi người là người một nhà, mấy kẻ quê mùa chúng tôi chơi điên lắm, ngài là ông lớn xin đừng chê cười.”

Nói xong gã vẫy tay một cái, hét to: “Các anh em, cướp ghế đi!” đám đàn ông phía sau Quang Hải bắt đầu vây quanh, hớn hở ba chân bốn cẳng bắt đầu cướp ghế, cả phòng lập tức ồn ào hết cả.

“Đem thêm mấy cái ghế nữa đến đây!”

“Các anh em Hoàng Long cùng lên đi!”

Phục vụ bối rối nhìn Văn Thanh, anh ta nhìn về phía Vương Hoàng.

Không nhìn ra vẻ mặt, y xoa xoa cằm.

Tiếng ồn ào cướp giật, tiếng ầm ĩ rối mù, tiếng người bên Tân Đông kề vai sát cánh lôi kéo người bên Hoàng Long rót rượu oẳn tù tì*. Cả phòng thoáng cái đã loạn lên.

* Trò oẳn tù tì: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà.

Quang Hải hình như cũng chẳng biết phải làm sao, đành quay sang Vương Hoàng.

“Đều là mấy người thô lỗ, không được giáo dục. Đã làm sếp Vương chê cười.”

Vương Hoàng chậm rãi cong khóe miệng lên.

“Không dám.”

“Nếu sếp Vương không ngại, tôi có mấy lời muốn nói riêng với sếp Lý.”

Hắn ta ngẩng đầu nhìn Quang Hải. Hai ánh mắt không chút biểu cảm đánh giá nhau.

Vương Hoàng nhìn Quang Hải rời khỏi phòng, ngồi xuống sô pha, vươn tay.

Văn Thanh châm thuốc cho hắn.

Hắn ta hơi nheo mắt lại.

Bãi đỗ xe bên ngoài Hoàng Long, Duy Mạnh đi nhanh về phía trước. Cánh tay hắn bị cậu giữ chặt, hắn gạt tay gã ra.

Quang Hải ra sức kéo hắn lại, kéo hắn xoay vòng.

Duy Mạnh dừng bước, theo thói quen với tay vào túi quần lấy thuốc, ngẩng đầu nhìn Quang Hải

“Cậu theo tôi làm gì, đến cười nhạo tôi à?”

Tối nay hắn chính là trò cười. Trong lòng tự giễu mà sửa lại, không phải đêm nay thì hắn vẫn luôn là trò cười.

“Xem đủ rồi, vừa lòng chưa?”

Duy Mạnh hơi cong khóe miệng cười cười, đưa điếu thuốc lên miệng, cười đến suồng sã lại phóng đãng.

“Xem đủ rồi thì biến, đừng có đi theo.”

Hắn cười nói, xoay người đi về phía trước.

“Anh vẫn còn muốn theo anh ta à?”

Hắn dừng bước.

Quang Hải đi đến trước mặt hắn, bóng người chặn ánh đèn lòe loẹt đằng xa.

“Rời xa Vương Hoàng đi.” Quâng Hải nói.

Hắn nhìn lên.

Trong đêm ánh mắt cậu rất tối, rất đen. Hắn chăm chú nhìn gã làm người ta có cảm giác ánh mắt rất dịu dàng. Duy Mạnh quan sát đôi mắt kia, như thể bị cảm động, lặp lại một câu:

“Rời xa hả?”

Rời xa…Lời nói thật khiến người ta cảm động. Hắn lại buồn cười.

“Rời xa kiểu gì? Dựa vào tôi á? Hay là…nhờ cậu?”

Hắn cầm điếu thuốc xuống, nụ cười lan tỏa bốn phía theo cơn gió.

“Anh Hải nhầm rồi. Vì sao tôi phải đi? Tiền của tôi, quyền, địa vị, có gì để tôi phải rời xa? Hử? Hay là cậu nói cho tôi đi?”

“Rời xa anh ta, anh có thể bắt đầu một lần nữa như vậy.”

Hắn nghe xong lời “bắt đầu một lần nữa” của Quang Hải như thể nghe thấy chuyện buồn cười nhất trần đời, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là bật cười rõ to. Mãi đến khi vai run lên hắn mới ngừng cười, nhìn đôi mắt ấy.

“Không ai ép tôi. Là tự tôi không có tự trọng, tôi tự nguyện. Biết làm sao để Đỗ Duy Mạnh tôi có được tất cả những thứ bây giờ không? Chính là làm mấy chuyện như hôm nay để đổi lấy đấy, không, mà còn thấp hèn hơn, giống gái điếm hơn. Cậu muốn nghe, tôi có thể nói ba ngày ba đêm, đảm bảo cậu sẽ hài lòng, sẽ không hỏi lại nữa đâu.”

Quang Hải không nói gì, chỉ nhìn hắn. Duy Mạnh nhìn thấy ánh mắt của gã thì lập tức bị chọc giận.

“Cậu thấy tôi đáng thương lắm hả? Có phải vui lắm không? Thấy tôi với cậu giống nhau, cũng cmn là trai nhảy! Có phải vui lắm không?”

Phẫn nộ, nhục nhã, mất thể diện và chán nản… Ngọn lửa bùng cháy toàn thân hắn, theo từng dây thần kinh, mỗi tế bào đều bị nướng đến mức đau tận xương tủy. Đúng vậy, hắn là một trai nhảy, hắn mới thật sự là một trai nhảy! Đối diện với thế giới này, ngay cả một cơ hội nói ra một câu “Không” như Quang Hải cũng không có! Thế nhưng hắn không cam lòng, hắn đã đi lên con đường này, hắn phải đạt được, phải giữ lấy, không chấp nhận những chuyện thế này thì hắn lấy đâu ra tiền, quyền, địa vị, hắn thậm chí chẳng là gì cả, ngay cả một người nguyên vẹn cũng không phải nốt!

“Anh Hải! Nhìn người trước kia sỉ nhục mình bị người khác sỉ nhục thì có cảm giác gì? Có phải cực kì kích thích không? Tôi không sợ người nhìn, càng không sợ bị cậu nhìn. Cậu đụng đến công ty tôi, gạt tôi quay mòng mòng là vì lí do gì, không phải muốn nhìn tôi thành trò cười à? Giờ đạt được mục đích rồi, cảm giác thế nào? Có vui không? Lúc cậu đối với tôi như ngày xưa tôi đối xử với cậu thì có vui không?”

Duy Mạnh quát to, tâm trí cuộn trào mãnh liệt, ngọn lửa chắn trong ngực gào thét muốn phun trào, giải tỏa.

Quang Hải nhìn Duy Mạnh.

Đã không còn phản ứng bị chọc giận, cũng không còn biểu cảm thương hại, chỉ cúi đầu nhìn hắn, vết sẹo trên mặt rất đậm, không thấy bóng trong đêm tối mịt mù.

Hình như có một tiếng thở dài, một lúc sau Quang Hải nhỏ giọng mở miệng.

“Vương Hoàng sẽ một chuyến hàng bán cho nước ngoài, cuối tuần sẽ xuất hàng từ Biển sao. Anh để đầy kho của mình trước đi, để anh ta phải đổi sang bến tàu khác. Tôi biết anh muốn hỏi nguyên nhân nhưng giờ không phải lúc. Duy Mạnh, làm theo lời tôi đi.”

Duy Mạnh nâng mí mắt lên, nhìn cậu một lúc lâu.

“Anh Hải! Đang tính gì thế? Để lộ tin cho tôi là muốn giúp tôi sao? Nếu không định nói rõ, vậy xin cậu…”

Hắn nhỏ giọng nói, kề sát cằm gã, hơi thở phả lên mặt Quang Hải.

"… đừng tỏ vẻ lúc nào cũng đặc biệt quan tâm tôi, nói chuyện với giọng điệu đặc biệt tốt với tôi. Vậy được không?”

Duy Mạnh quát xong thì trừng mắt rồi đột nhiên cười. Hắn vươn tay đẩy cậu về bức tường phía sau, đè người lên, nhẹ giọng nói:

“Quan tâm tôi như thế nào làm gì? Chẳng lẽ là…vẫn còn hứng thú với tôi?”

Vai Duy Mạnh nhẹ nhàng run lên, cúi đầu cười.

“Đúng rồi, lúc trước cậu chê tôi không phải người đàng hoàng, không muốn ở gần tôi. Giờ cậu chẳng phải người tử tế gì, đúng lúc để chúng ta chơi…”

Nói xong hắn nghiêng người về phía trước, hôn cậu.

Bị cánh tay Quang Hải lắc một cái, đẩy ra.

“Sao vậy?” Hắn cười đến mức giật cả mình, “Không lẽ đến giờ cậu còn giả vờ thanh cao hả? Anh Hải, giờ cậu là xã hội đen đấy. Không biết xã hội đen khác với tôi thế nào, sạch sẽ hơn chăng?”

Quang Hải ngậm chặt môi, ngầm kiềm chế.

“Đừng hạ thấp bản thân.”

Duy Mạnh kinh ngạc một chút, im lặng một lát rồi lại cười.

“Cậu biết gì?”

Nếu có thể thoát thân…thì đã sớm thoát ra rồi. Hắn cũng từng cố gắng, từng thử nghiệm, từng nỗ lực

Vậy thì sao? Có lẽ từ ngày bước chân lên con đường này thì chắc chắn không thể quay đầu lại.

Thế nhưng…

Duy Mạnh cẩn thận nhìn Quang Hải, lên tiếng.

“Quang Hải, cho dù ngày nào đó Đỗ Duy Mạnh tôi cùng đường cũng nhất định không đến xin cậu.”
_____
Rồi Mạnh sẽ hiểu ra mọi thứ, những gì Hải đã làm :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro