Chương 7.4 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Công ty biểu diễn nghệ thuật dưới trướng Truyền thông Biển sao liên tục hoạt động. Duy Mạnh mở rộng công ty kinh doanh giải trí càng lúc càng lớn, văn hóa Biển sao vốn chỉ hoạt động như thường lệ, việc buôn bán với nước ngoài chỉ giữ ở bề ngoài.

Duy Mạnh cảm thấy hắn không có nhiều thời gian lắm.

Hắn từng nghĩ Vương Hoàng đá bay hắn đi chỉ là chuyện sớm hay muộn, khác nhau ở chỗ trước khi hắn ta hoàn toàn chán hắn thì phần lợi ích từ y bị gián đoạn nhiều hay ít.

Thế nhưng sau buổi tối hôm ấy, Duy Mạnh đột nhiên hiểu ra.

Hắn hiểu bản thân mình quá sai lầm rồi.

Ngay từ đầu Vương Hoàng vốn không định tha cho hắn, cho dù một ngày kia y không còn một chút hứng thú nào với hắn thì cũng vẫn tiếp tục là một món đồ chơi trong tay. Vương Hoàng sẽ không để cho món đồ chơi của mình đàng hoàng quay về làm người, cho dù chơi hỏng thì cũng chỉ có thể một món đồ chơi!

Khi hắn hiểu được điểm này thì thấy lạnh từ trong ra ngoài.

Theo trực giác của bản thân, có lẽ cả đời hắn cũng không thoát khỏi hắn ta.

Hiển nhiên Vương Hoàng đã sớm phát hiện ý nghĩ muốn thoát thân của hắn, cũng hiểu rõ công ty kinh doanh thành lập mua bán, từng bước mở rộng thế lực bản thân nhưng hắn ta chưa hành động gì.

Duy Mạnh sẽ không ngốc đến mức cho rằng Vương Hoàng gai mắt với mấy việc làm ăn nhỏ đó, chỉ là mắt nhắm mắt mở mà thôi, hắn biết sớm hay muộn hắn ta sẽ ra tay, thế nhưng không nghĩ ra sẽ hành động thế nào.

Vì thế, ngày đó ở Hoàng Long chính là một lời cảnh cáo?

Nghĩ bản thân đã bắt đầu lớn mạnh, ấy thế mà y nói cho hắn, y chỉ dùng một ngón tay cũng có thể phá tan hắn.

Hắn nghĩ, cười lạnh.

Thế nhưng Đỗ Duy Mạnh cũng không còn là Đỗ Duy Mạnh  21 tuổi nữa.

Duy Mạnhvbình tĩnh sắp xếp công việc, một bên hoạt động theo kế hoạch, một bên lo trước tính sau chuẩn bị đường lui.

Chỉ cần hắn còn khả năng cung ứng, điều hành thì chẳng sợ Vương Hoàng hủy hoại toàn bộ Biển sao của hắn, cũng chưa đến mức cùng đường.

"Còn có thể phá hoại đến mức nào? Chẳng lẽ tung ảnh giường chiếu hắn đang đè đàn ông?" Hắn nghĩ rồi giễu cợt một tiếng.

“Rời xa Vương Hoàng.”

Trong đầu nhớ đến lời nói của Quang Hải, ánh mắt Duy Mạnh trùng xuống.

Nói bốn chữ này thì ai chả nói được.

Quang Hải! Cậu bảo tôi rời xa, chỉ cần tôi dứt khoát là được chắc? Cậu nói một câu rời xa là tôi thoát khỏi được sao? Nói mấy lời cmn nhẹ nhàng thế thì có ích gì?

Hắn nhớ ban đầu Quang Hải là người chỉ lo giữ mình. Hắn biết gã không nói thành thật nói chuyện với mình thì kiên quyết làm bạn với gã, hắn sợ “rơi xuống hố thì không kéo ra được nữa”, nhất quyết không rơi vào.

Một người lý trí rõ ràng như vậy, đặt bản thân lên đầu như vậy, ngoài việc chỉ nói miệng thì đã thật sự làm gì cho người khác?

Hắn lạnh lùng nghĩ, người có thể cứu hắn chỉ có mình hắn mà thôi.

Vài ngày sau vụ việc ở Hoàng Long, Vương Hoàng đến nhà Duy Mạnh.

Hắn ta rất thích thú hỏi cảm giác thoát y ngày đó thế nào, hắn vốn im lặng, rút cục sau khi lải nhải vài lần thì không chịu được, thụi cho Vương Hoàng một cú.

Vương Hoàng xoa xoa bên mặt bị đánh, không giận mà chỉ cười lại.

“Nhiệt tình quá, tôi cứng lên rồi nè.”

“Mẹ kiếp đúng là chưa bị làm đủ.” Hắn nói.

Vương Hoàng nghe xong lời này thì càng hưng phấn, đẩy lên sô pha, ngồi trên đùi ghé vào bên tai hắn.

“Cậu nói đúng đó. Cậu đè tôi đi, tôi muốn bị đè…Xin cậu đấy cục cưng…Mau đè tôi đi…”

Hắn chịu đựng sự ghê tởm quá mức, nhìn y ngồi trên người mình, nói với hắn ta đang biểu cảm lộ liễu hết sức dâm đãng: Vương Hoàng, anh đúng là đê tiện.

Hắn ta cười trả lời: Tôi thích đê tiện đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro