Chương 8.17 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Di động của Trần Sơn đột nhiên kêu lên, ông ta nghe được hai câu thì mặt biến sắc, quát vào điện thoại.

“Sao cảnh sát lại đến?!”

Vương Hoàng hướng ánh mắt về phía Duy Mạnh.

“Nhanh vứt đi! Vứt luôn đi!…Hả? Không kịp á? Đã lên thuyền kiểm hóa á?”

Sắc mặt Trần Sơn trắng bệch, tay run rẩy vì hoảng loạn: “Sếp Vương, làm sao bây giờ? Cảnh sát đã lên thuyền rồi! Sao cảnh sát lại đến? Sếp Vương chuyện này không liên quan đến tôi, tôi thật sự chẳng biết gì cả! Tôi đều làm theo chỉ thị của anh! Sếp Vương…”

Trần Sơn đột nhiên phản ứng tiếp, quay sang Duy Mạnh.

“…là mày! Mày cố tình đổi bến tàu, chuẩn bị hạng mục người ủy thác làm ăn với nước ngoài để mê hoặc tao, dụ tao lập kế hoạch sớm! Tao bảo sao thuận lợi thế, vừa muốn tìm kho bãi mày đã đưa đến tận nơi, hóa ra mày đã bố trí từ trước, cố tình dụ bọn tao mắc câu! Đỗ Duy Mạnh! Mày…”

Trần Sơn lao lên giữ chặt lấy Duy Mạnh

“Mày muốn hại ông đây! Thằng khốn nạn!!”

Vương Hoàng ra hiệu cho Trần Sơn lui ra, đi đến trước mặt Duy Mạnh.

“Hưng phấn ghê, Duy Mạnh.” Vương Hoàng bảo.

“Không có cách nào tự thú dưới mắt tôi nên tính kế, cậu cược tôi không nghĩ cậu dám tự đưa mình vào tròng, thừa lúc sơ hở lại cho cảnh sát tóm tội phạm. Được, mấy năm nay tôi chưa dạy dỗ cậu tử tế.”

Vương Hoàng miệng mỉm cười nhưng trong mắt không có ý cười.

“Cậu đang tự sát đấy, cả mình...cả Biển sao cũng kéo vào hết. Hóa ra bắt đầu từ cậu, cậu muốn tẩy trắng, có nhiều tình tiết tự thú lắm.”

“Tôi không định tẩy trắng.” Xuyên qua làn khói Duy Mạnh nhìn Vương Hoàng: “Tôi và anh.”

Vương Hoàng không nói, y đối diện với Duy Mạnh.

Hắn ta nhìn thật lâu, cuối cùng thở dài.

“Để kéo tôi mà tính mạng Biển sao cậu cũng không cần nữa.”

“Cần đánh cược thì sẽ cược lớn.” Duy Mạnh nói.

“Đây cũng là điều anh dạy tôi.”

Ánh mắt Vương Hoàng tối đi.

“Nói rất đúng.”

Hai người không nói tiếp, nghe thấy tiếng cảnh sát điếc tai và tiếng ồn ào ở xa.

Di động Vương Hoàng kêu, y thấy hắn đang nhìn mình thì nhận điện:

“Cảnh sát mở thùng thế nào?”

Vương Hoàng liếc Duy Mạn một cái, đưa di động sát vào tai hắn.

Di động vang lên giọng nói đàn ông: “Sếp Vương, cảnh sát lục soát toàn bộ, tổng cộng 56 túi, túi nào cũng là bột mì…”

Vương Hoàng từ từ kéo di động về, nhìn Duy Mạnh dần nở nụ cười.

Duy Mạnh bị đẩy vào kho hàng ngầm, hắn ngã xuống đất.

Hắn muốn đứng lên nhưng bị kẻ đi sát bên người đá một phát.

Đám đàn ông vây quanh hắn tản ta, một bàn tay duỗi ra kéo áo hắn, xoay mặt hắn về phía này.

Gương mặt phóng to Vương Hoàng ngay trước mặt.

“Bốp” một cái, một cú bạt tai độp vào mặt hắn.

“Kêu cảnh sát đến bắt tao à?”

Vương Hoàng nheo mắt lại.

“Muốn hại tao à? Hả?”

Duy Mạnh bị đánh đến mức mặt nghiêng sang một bên, ngay sau đó một loạt cú tát liên tiếp giáng xuống mặt hắn, không dừng lại chút nào, mỗi cú đều dùng hết sức, hắn nghe thấy tiếng ù ù trong tai, đầu váng mắt hoa.

“Ông đây nuôi chó, nuôi vài năm là lớn được.”

Ánh mắt Vương Hoàng lạnh lùng ác độc lại ngập tràn sự phẫn nộ điên cuồng: “Đồ chẳng bằng con chó.”

Hai cái tát nữa lại đáp xuống mặt.

Hắn nghe thấy y liên tục mắng chửi, đồng thời đá đánh kịch liệt lên toàn thân hắn. Vương Hoàng nhấc chân lên, đầu giày da hung hăng đá vào bụng hắn hết cú này đến cú khác, tay chân hắn giãy dụa khi đang bị kẻ khác ấn xuống đất, hắn cố gắng nhìn không gian tối đen đằng trước, mở mắt ra, nhổ một phát xuống đất.

“Mày chơi tao à?”

Vương Hoàng túm tóc hắn, đột ngột giật về phía sau thì nhận được ánh mắt khinh miệt của hắn.

“Nếu không phải tao đoán được mày muốn phá tao thì suýt nữa bị mày hại chết rồi.”

Ánh mắt nguy hiểm của y nheo lại.

“Phản bội tao à?”

Vương Hoàng bật cười “Phản bội tao, ha ha …”

Y vừa cười vừa đứng lên, xoay người sang chỗ khác rồi đột nhiên xoay lại đạp một phát lên ngực hắn.

“Tao cho mày chơi này!”

Lồng ngực như mất khả năng hô hấp, nội tạng điên cuồng quặn lại, suýt chút nữa hắn bất tỉnh trong cơn đau khủng khiếp. Trong khoảnh khắc sắp hôn mê hắn đột nhiên tỉnh lại, gương mặt Vương Hoàng vặn vẹo trước mặt hắn.

Duy Mạnh chưa từng nhìn thấy mặt Vương Hoàng vặn vẹo như thế, không hề che giấu, không hề chải chuốt là bệnh tâm thần trần trụi.

Hắn đột nhiên cao hứng.

Cơn cuồng nộ đấm đá của Vương Hoàng, hắn cũng không cảm nhận được. Rút cục Vương Hoàng không phải chỉ biết cười giả dối, hắn biết y đã giận dữ đến cực điểm, hắn ta mãi mãi ngồi tít trên cao, nở nụ cười tao nhã dẫm nát kẻ khác dưới lòng bàn chân rút cục không giữ được nữa, y đang phẫn nộ đến phát cuồng như một con dã thú đang gầm rú.

“Ha ha.” Duy Mạnh bật cười thành tiếng, mở miệng nhổ ra một ngụm máu.

“Vương Hoàng, mày bị tao làm phát điên rồi. Ha ha!” Hắn vừa cười vừa nói.

Vương Hoàng quan sát hắn, dừng tay, ra hiệu cho một nhóm người nâng Duy Mạnh lên, buộc vào giường, tay chân dang rộng cột vào bốn chân giường, sau đó lột sạch quần áo hắn.

“Mày biết kết cục của việc phản bội tao chứ.”

Vương Hoàng ngồi bên cạnh giường, tay ấn lên làn da đầy bầm dập và máu me của hắn, lướt trên mặt.

“Có sợ không? Hởm?”

Giọng nói của Vương Hoàng rất dịu dàng như thể kẻ nổi điên ban nãy là người khác, dịu dàng như y trước giờ.

Duy Mạnh bắt đầu cười khẩy.

Hắn nhìn trần nhà, bất chấp những ánh mắt đang dừng lại trên thân thể trần truồng của hắn.

Hắn xoay mắt về phía hắn ta, cười lạnh lùng: “Ông đây dám cược dám chịu.”

Vương Hoàng vẫy tay, tất cả mọi người lui ra ngoài.

Hắn ta từ từ vuốt ve lồng ngực đang phập phồng của hắn, đầu ngón tay lướt qua ngực hắn.

“Biết tôi hận gì nhất không?” Hắn ta hỏi.

“Tôi hận nhất người khác phản bội tôi. Nhất là cậu.”

“Vương Hoàng.” Duy Mạnh bình tĩnh nhìn trần nhà “Giữa chúng ta chả phải khách sao. Chỗ sảng khoái nhất là...đều là đàn ông cả. Đừng lắm lời vô nghĩa thế.”

“Cậu thật sự nghĩ tôi không nỡ ra tay tàn độc với cậu à?” Y nhìn hắn “Đỗ Duy Manhn, mấy năm nay tôi đối xử với cậu không tệ, chắc cậu cũng rõ, nếu là người khác nhiều lần thách thức lòng kiên nhẫn của tôi như thế thì kết cục sẽ thế nào.”

“Còn cậu...” Vương Hoàng đến gần Duy Mạnh “Không chỉ sống tốt mà còn sức phản bội tôi. Cậu biết vì sao không?”

Hắn ta giật mạnh tóc Duy Mạnh “Vì tôi mềm lòng với cậu, trước giờ vẫn che đậy cho cậu, nhân nhượng cậu. Giờ xem ra tôi yếu lòng thật, nuôi một con bạch nhãn lang. Lòng tốt của tôi đều bị cậu cho là lòng lang dạ sói, cậu không biết ơn còn muốn cắn ngược lại tôi à?!”

“Biết ơn, đương nhiên tôi biết ơn.” Vương Hoàng bảo, “Không có Vương Hoàng sẽ không có Đỗ Duy Mạnh ngày nay. Vì thế …”

Duy Mạnh quay ngoắt sang:

“Vì thế với mày tao chỉ là một con chó của mày thôi! Là kỹ nam làm ấm giường, là thằng đ* thích thì gọi đến không cần thì khỏi trả tiền thôi! Chẳng qua nở mày nở mặt hơn mấy thằng đ* khác, bọn tao người trước nở mày nở mặt lên giời, kẻ sau quỳ liếm chân mày! Mày thấy tao còn chưa đủ thấp hèn à? Sếp Vương, mày muốn tao biết ơn mày thế nào? Lúc đi chết thay mày còn phải dập đầu tạ chủ long ân?!”

“Nên cậu muốn hại chết tôi à?” Vương Hoàng thong thả hỏi

“Tiếc quá, cơ hội tốt thật, suýt nữa cậu thành công rồi. Chắc cậu chờ ngày này lâu lắm rồi hả? Muốn thoát khỏi tôi nên không tiếc cả mình lẫn Biển sao? Duy Mạnh, cậu nhẫn tâm thật đấy.”

Vương Hoàng di ngón tay, lướt đến cổ Duy Mạnh.

“Cậu hận tôi thế à?”

Tay bóp vào yết hầu.

“Hận đến mức muốn cùng chết với tôi à?”

Duy Mạnh bật cười, khí quản bỏng rát khiến điệu cười của hắn biến thành trận ho khan.

“Tao trừ hại cho dân.”

Hắn vừa ho vừa cười.

Tiếc quá, suýt nữa thì thành công.

Duy Mạnh tiếc nuối nghĩ "Hắn vẫn đánh giá thấp Vương Hoàng, đánh giá thấp mưu kế của y. Hắn quên mất hắn ta chưa bao giờ tin tưởng ai, cho dù là người y muốn lợi dụng. Không, hắn không quên, nhưng hắn chỉ muốn được ăn cả ngã về không, vì có hội thế chỉ có một lần. Nếu hắn còn thời gian..."

Nếu còn thời gian hắn còn muốn làm rất nhiều việc.

Nhưng không còn cơ hội nữa.

Giờ phút này Duy Mạnh cảm thấy bản thân nên nhớ đến rất nhiều thứ, hoài niệm nhiều điều, thế nhưng trong đầu chỉ toàn hỗn loạn, mơ hồ không rõ. Trước mắt hắn có chỉ một bóng người, hắn nghĩ giờ người đó đang ở đâu? Có còn đau lòng vì lời hắn nói ngày đó không?

Đồ ngốc à, độc mồm độc miệng là sở trường của hắn, khỏi cần gõ nháp luôn ấy.

Vương Hoàng quan sát sắc mặt Duy Mạnh, đột nhiên thít chặt ngón tay, hắn nghẹt thở, nhíu mày.

“Lúc này mà cậu còn thất thần được.” Vương Hoàng quan sát hắn, “Đang nhớ ai thế?”

Hơi thở hắn dồn dập, ánh mắt rơi xuống mặt, mãi đến khi y buông tay ra hắn mới ho khan một lúc, thở hổn hển, trào phúng trêu đùa:

“Không phải mày hy vọng tao nghĩ về mày chứ?”

Vương Hoàng vẫn đứng im nhìn.

Hai má hắn sưng phù, cả người bầm dập, làn da trần trụi không ngừng co lại trong bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Hắn ta đứng lên, lấy một thứ từ đầu giường ra, rút hai điện cực kẹp vào đầu vú hắn.

Kẹp lạnh như băng đau như chích chọc vào thân thể, khi thấy Vương Hoàng điềm nhiên cắm phích cắm hắn hiểu y định làm gì.

Vương Hoàng từ từ tăng lượng điện, thân thể đột nhiên run lên.

“Xin tôi đi.”

Vương Hoàng thổi qua tai.

“Xin tôi bỏ qua cho cậu đi.”

Lúc Vương Hoàng tắt điện, hắn mấp máy môi.

Hắn ta ghé sát vào tai hắn để nghe thì thấy hắn phun ra mấy chữ: Đ*t mẹ mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro