Chương 9.1 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Duy Mạnh hôn mê thì bị người khác đập cho tỉnh lại.

Tay chân đã được cởi trói.

Toàn thân không còn chút sức lực nào, hắn muốn nhích người nhưng tay chân tê dại như không tồn tại vậy. Hơi cử động một chút là trên dưới cả người đều đau đớn dữ dội.

Có người vuốt tóc hắn, sửa sang lại tóc cho hắn.

Duy Mạnh mở mắt thì thấy rõ Vương Hoàng, hắn nở nụ cười.

“…Tốt nhất là giết ông mày đi…Nếu ông mày không chết…thì còn muốn giết thằng nuôi chó…”

Vương Hoàng vuốt ve thân thể yếu ớt của hắn.

“Đừng mạnh miệng. Mới khai vị thôi, còn chưa đến tiệc chính đâu. Cậu cũng từng xem tôi trừng trị kẻ khác rồi, chúng ta thử một lần đi? Đừng hấp tập, chúng ta còn thời gian mà.”

Duy Mạnh không để ý, nhắm mắt lại.

Hắn biết vào phòng này thì không để nguyên vẹn ra ngoài nữa. Nguyện cược nguyện chịu, thời điểm hắn nghe thứ Vương Hoàng bỏ vào thùng là bột mì thì đã đoán trước được kết cục của bản thân.

Hắn từng nhiều lần nghĩ đến ngày đó Vương Hoàng sẽ xử hắn thế nào, giờ xảy ra thật rồi, chẳng phải nghĩ nữa.

Hắn nghĩ đây là chuyện sung sướng nhất hắn làm được trong nhiều năm qua, cho dù không được đẹp đẽ gì nhưng rút cục hắn cũng được làm việc theo ý mình, tự hắn làm.

Vương Hoàng vuốt ve hai má hắn, cúi đầu nhẹ nhàng thở lên mặt hắn. Duy Mạnh cảm thấy ghê tởm, hắn mở mắt giận dữ chửi:

“Muốn dày vò thế nào cứ làm đi, đừng làm ông mày thấy tởm!”

“Nhưng cậu đã nhắc tôi.” Vương Hoàng nở nụ cười “Tôi nhớ ra rồi, tiểu Mạnh của chúng ta trước giờ thích mềm không thích cứng. Tôi biết làm sao để cậu thấy ghê tởm hơn rồi!”

Ngón tay y không nhẹ không nặng mơn trớn thân hình trần truồng ấy. Y lật hắn lại, hắn giãy dụa thì càng đau hơn, bị Vương Hoàng ép buộc xoay lưng lại.

Y giữ lưng hắn, bắt hắn nằm sấp trên giường, ngón tay trượt xuống dọc theo sống lưng, thẳng một đường xuống đùi hắn.

“Thân thể cậu đẹp thật.”

Hắn ta tấm tắc khen ngợi.

“Chỗ đẹp nhất chính là chỗ này.”

Không hề báo trước, ngón tay Tiêu Nam chọc vào đằng sau hắn, điên cuồng đi vào.

Cả lưng hắn đều thấy ghê tởm lạnh lẽo, ráng hết sức giãy dụa.

“Tôi chưa từng chạm qua chỗ này…” Giọng nói hắn ta thể hiện sự hưng phấn “Cậu biết vì sao không?”

Ngón tay hắn ra sức dò xét vào bên trong.

“Vì người duy nhất có thể khai bao cậu là tôi.” Vương Hoàng bật cười, cúi đầu ghé sát vào tai hắn “Người kiêu ngạo như cậu, đến giờ vẫn chưa cho ai chịch đúng không?”

Vương Hoàng vươn tay bật đèn.

“Tôi muốn chịch vì cậu vẫn “còn”. Chỉ nghĩ đến chuyện cậu vẫn “còn” là tôi hưng phấn không dứt.”

Vương Hoàng cười lớn, tiếng cười càng lúc càng hưng phấn. Hắn rút ngón tay ra, kéo đèn đến gần phía dưới hắn.

“Cậu biết không? Đằng sau cậu là tác phẩm nghệ thuật, tôi giữ ký tác phẩm nghệ thuật đến hôm nay. Cậu càng không để cho thằng khác chịch thì nó lại càng thành lạc thú lớn nhất của tôi…”

Giọng nói hắn ta đột nhiên ngừng lại.

Hắn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào phía đằng sau bị đèn chiếu vào.

“Ha…ha ha…ha ha ha…!!” Hắn cười rung cả vai, cười lớn!

Hắn thật sự cười đến suýt tắc thở luôn.

Nếu không phải toàn thân không còn sức thì hắn muốn quay đầu lại xem biểu cảm bây giờ.

Đây là món quà lớn hắn tặng Vương Hoàng! Thằng điên biến thái!

Trong lúc Duy Mạnh lào khào cười thì giọng hắn ta lạnh đến cực điểm.

“Mày từng bị làm rồi à?”

Tiếng cười lào khào của hắn vẫn không ngừng được.

“Là ai?”

Giọng hắn ta vặn vẹo.

“Quang Hải à?”

“Mày như thế mà cho nó đè thật à?” Vương Hoàng không thể tin nổi, trong giọng nói lạnh lẽo như băng còn thể hiện sự kinh hãi sâu sắc.

“Mày chịu nằm dưới để nó làm à?”

“Tao bằng lòng để cậu ấy làm.”

Hắn cười, ráng hết sức quay đầu nhìn.

“Ngày nào bọn tao cũng làm. Có qua cũng phải có lại...Tao yêu Hải. Cậu ấy muốn sao tao cũng chiều, tao tự nguyện. ”

“Tiện nhân!”

Hắn ta đột nhiên biến sắc, bắt đầu điên lên như ba nãy, cởi thắt lưng quất vào lưng hắn, cơn đau dữ dội khiến hắn cuộn người lại.

Vương Hoàng chọc mấy cái, cởi thắt lưng, đột nhiên lật người Duy Mạnh lại, ra sức bóp cằm hắn bắt hắn mở miệng.

“Ông mày còn chưa chịch mà mày để người khác chịch rồi à! Thằng đ*! Được, mày thích thì tao cho mày nếm mùi bị đàn ông lần lượt chịch!”

Vương Hoàng mắng chửi thô tục, tụt khóa quần lấy của quý ra, thô lỗ nhét vào miệng. Hắn ta giữ chặt đầu hắn đang giãy dụa, giật tóc để phải ngẩng đầu lên, đem thứ khó coi kia điên cuồng kéo ra chọc vào miệng hắn.

Vương Hoàng thở hổn hển, cúi đầu nhìn ánh mắt đầy phẫn nộ của Duy Mạnh mà hưng phấn kỳ lạ, động tác dữ dội đến mức khung giường cũng rung lên. Y vừa chọc vào kéo ra vừa chửi lớn, vừa kéo  hắn đến tường vừa nhổm hông ra sức chọc sâu vào họng, phát ra tiếng gầm gừ của dã thú…

Đột nhiên hắn ta hét lên đau đớn, ngã thẳng xuống giường, hắn quay đầu phun “phì” một cái, thấy bộ dạng Vương Hoàng đau khổ giữ lấy của quý thì sảng khoái khủng khiếp, cười lớn.

“Đ*t cái thái giám!”

Duy Mạnh sung sướng mắng chửi.

Hắn hận không thể cắn đứt thứ kia khiến Vương Hoàng thay đổi hoàn toàn luôn!

Vương Hoàng đứng thẳng lên nhìn hắn, cầm một con dao trong đống công cụ trên bàn, túm lấy Duy Mạnh, đầu dao nhọn áp sát tính khí của hắn.

“Đừng nghĩ tao chiều mày mà không nỡ làm mày tàn phế.”

Vương Hoàng phát ra tiếng cười biến thái.

“Không phải mày thích Quang Hải à, thích đến mức giơ mông lên cho nó chọc hả? Muốn tao hoàn thành cho mày không, cho mày sau này không làm được nó nữa?”

Dao từ từ hạ xuống tính khí của Duy Mạnh, khóe miệng hắn ta cong lên thành nụ cười kỳ dị, hắn mặt không đổi sắc đối diện với hắn, trong lúc Vương Hoàng đang bớt cảnh giác thì dùng sức lực tích tụ mãi để đoạt dao, cắt xoẹt một cái.

Dao nhanh chóng xẹt qua ngực hắn ta, y tránh được nhưng trán vẫn có vết đứt sâu, máu nhanh chóng chảy ra, rơi xuống ngực.

Duy Mạnh thở hổn hển, nếu hắn khỏe như bình thường thì hắn đã đâm bảy tám phát vào người ý rồi, không dùng dao mà dùng khoan điện để y cảm nhận cảm giác bản thân gây nên cho người khác, cảm giác bị khoét sống máu me!

Vương Hoàng lau máu như thể không cảm thấy đau đớn gì, thế nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự hưng phấn “Năng nổ ghê, hóa ra cậu thích gu nặng thế.”

Y kéo áo sơ mi buộc bừa lên vết thương, đè ngược hắn lại, cầm dao, vẽ trên tấm lưng đầy vết thương của hắn. Dao đâm lên da, Vương Hoàng đè chặt lưng hắn, dùng đầu nhọn của dao vẽ từng chữ một, chọc ra một chữ “Hoàng.”

“Cậu mãi mãi là của tôi, không thoát được tôi đâu.” Vương Hoàng đắc nhìn thưởng thức chữ “Hoàng” máu me be bét kia, nét mặt say mê.

“Cậu biết không? Trên người nô lệ cổ đại đều có dấu ẩn của chủ nhân, chỉ cần trên người có dấu thì cả đời đều là nô lệ. Tôi chỉ chọc cho cậu chữ, không ủi lên, tiểu Mạnh, cậu bảo tôi có đau lòng vì cậu không?”

Mồ hôi lạnh đau đớn chảy xuống từ trán Duy Mạnh, ánh mắt mê hoặc y. Duy Mạnh cắn răng không bật ra một tiếng rên rỉ nào, Vương Hoàng dừng lại trên ánh mắt hắn, nở nụ cười say mê.

“Chính là ánh mắt này, lần đầu nhìn thấy cậu tôi đã thích rồi. Cậu thú vị hơn mấy con chó nhà một chút, lại thông minh, cương quyết. Như con bướm nhỏ bị mưa quật vào nhưng vẫn liều mạng muốn vảy nước trên cánh để bay cao bay xa, trời mưa càng lớn thì còn bướm càng vùng vẫy điên cuồng, đáng tiếc vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay tôi.”

Vương Hoàng từ từ lau từng lớp mồ hôi lăn trên trán hắn, liên hồi cảm thán: “Đáng thương thật, cậu đang chịu khổ ở đây, còn tình nhân anh hùng kia của cậu đang ở đâu, sao không đến cứu cậu?”

Duy Mạnh ép ý thức bản thân tiếp tục tỉnh táo, ráng hết sức mở mí mắt đang díu xuống.

Hắn cười lớn.

“…Lắm lời vô nghĩa…Mẹ kiếp như thái giám …”

Vương Hoàng không tức chút nào, tiếp tục đùa hắn “Cậu vẫn học mà chưa thông, dạy dỗ Nguyễn Chính Phong còn chưa đủ, cậu đang buộc tôi không cho Quang Hải sống trên thế giới này nữa đúng không.”

Vương Hoàng gằn từng chữ, giọng lạnh như băng.

“Tôi vốn không định đuổi cùng giết tận. Giờ nó làm cậu, nó nhất định phải chết.”

Vương Hoàng gập người, ghé sát vào tai.

“Đàn ông từng làm cậu, tôi đều cho chúng biến mất hết.”

“Mày nghĩ tao rơi vào tay mày…mà không giữ lại cái gì trước sao?”

Vương Hoàng nghe thấy giọng Vương Hoàng, từ sâu trong cổ họng.

“....Nếu mày động đến Quang Hải…thằng chết tiếp sẽ là mày.”

Vương Hoàng chống mắt lên.

“Hở?”

“Không tin mày cứ thử đi.”

Dut Mạnh cười khẩy.

“Có dám cược không?”

Vương Hoàng không lên tiếng, y nhìn hắn trong mắt không sợ cũng không giận, chỉ nhìn như vậy. Nhìn rất lâu rồi y mới nở nụ cười, tỏa ra cảm xúc phức tạp khó hiểu.

“Tôi không định cược.” Vương Hoàng kề sát tai “Tôi chỉ muốn chịch cậu.”

Vương Hoàng đè hắn, lấy thứ đang cứng lên cọ xát vào hạ thân hắn. Duy Mạnh dùng hết sức lực lật người đá một phát, lăn xuống giường. Vương Hoàng giữ thân thể đầy vết máu me của hắn, nhấn chuông đầu giương, một đám đàn ông canh giữ ở cửa lao vào, kéo Duy Mạnh lên giường, đè chặt lại.

“Không lẽ cậu thủ tiết vì Quang Hải à?’ Vương Hoàng kinh ngạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro