Chương 8.2 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh được Quang Hải đưa về một căn hộ trong thành phố. Đẩy cửa ra, phòng rất đơn giản, giản dị, hoàn toàn chẳng giống chỗ mà Quang Hải hiện giờ đáng nhẽ nên ở.

Quang Hải lấy một cái khăn lớn quấn quanh Duy Mạnh, lại vào phòng trong lấy quần áo sạch nhét vào tay hắn.

“Nhanh đi tắm đi, đừng để bị cảm. Người anh ướt hết rồi.”

Quang Hải đi vào phòng tắm, vội vàng điều chỉnh nhiệt độ nước. Đi về phía Duy Mạnh đang đứng bất động, gã đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn.

“Đừng nghĩ gì hết. Cứ tắm một cái, ngủ một giấc đã. Cởi quần áo ướt ra.”

Quang Hải cởi áo khoác ướt đẫm của Duy Mạnh, lộ ra áo sơ mi.

Gã ngừng lại một chút, Duy Mạnh vẫn đứng im nên gã vươn tay cởi cúc áo sơ mi cho hắn.

Duy Mạnh im lặng nhìn từng động tác của gã. Khi Quang Hải cởi đến cúc áo cuối cùng, hắn túm lấy tay gã.

Quang Hải ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau.

Duy Mạnh dừng lại ở đôi mắt luôn trầm tĩnh lại sâu xa kia, sống mũi thẳng, đôi môi vững vàng. Hắn di chuyển ánh mắt, nhìn hai bên gò má nhô cao đẹp đẽ, vươn tay, xoa vết sẹo kia.

Quang Hải cứng người, hơi nghiêng mặt tránh đi.

Duy Mạnh giữ chặt mặt gã.

“…Sao lại không nói cho tôi biết?”

“…”

Quang Hải quay về phía sau, giấu mặt trong bóng tối.

“…Không sao. Đã nhạt đi rồi.”

Quang Hải cười, né tránh ánh mắt của Duy Mạnh.

Duy Mạnh lấy ngón tay vuốt ve vết sẹo kia. Đầu ngón tay rơi xuống bề mặt gồ ghề như một con dao đè vào trái tim hắn.

“…Nếu Chu Tiểu Châu không nói thì cậu còn muốn giấu đến khi nào?”

Duy Mạnh hỏi, giọng khản đặc.

“Lúc ấy, lúc tôi ép cậu đi …Sao cậu lại không nói???”

Biết tâm trạng hiện giờ của hắn là gì không???

“…Cậu làm nhiều việc cho tôi như thế, có hỏi tôi có muốn hay không không?”

Khi nhìn tấm màn kia, khi Vương Hoàng vẻ mặt cười cợt cầm dao, khi Chu Tiểu Châu nói ra những lời kia, khi Vương Hoàng nói y lợi dụng hắn để buôn thuốc phiện…Duy Mạnh đã hiểu hết. Hắn hiểu được ánh mắt Quang Hải nhìn hắn, khi hắn bắt gặp gã và Chu Tiểu Châu ở khách sạn kia, ở trong phòng Hoàng Long tra hỏi gã về quan hệ với Chu Tiểu Châu, ở công trường đầy cát, trong lán trại cũ kỹ tối tăm, khi hắn kề sát tai gã, nói với gã chỉ cần nhìn thấy vết sẹo của mày là tao đã buồn nôn rồi …

“…Mẹ kiếp tôi là thằng khốn nạn! Không đáng để cậu vì tôi nhiều thế đâu! HẢI…”

Duy Mạnh ra sức ôm cổ Quang Hải, kéo hắn lại gần mình.

Hắn nhìn ánh mắt gã, đôi môi gã, đôi gò má của gã, gương mặt này đã xuất hiện vô số lần trong tâm trí hắn, lại không biết đối mặt với gã có thể khiến hắn đau lòng đến thế!

“Sao…cậu lại ngu ngốc thế chứ?!”

Quang Hải cầm bàn tay Duy Mạnh đang xoa mặt gã, nhiệt độ của bàn tay truyền đến mu bàn tay. Gã thậm chí còn có thể cảm nhận được mạch đập truyền đến từ nơi đó.

“Tôi không ngốc.” Quang Hải nhỏ giọng nói.

“Tôi nói rồi, mỗi người đều muốn cái gì đó.”

Duy Mạnh ngẩng đầu lên.

Quang Hải ở rất gần hắn, ánh mắt kinh sâu xa, kiên quyết, dịu dàng tình cảm.

“Tôi cũng có.”
____
Sr mấy bồ, hôm qua không thể up được cũng do cơn bệnh hành sml, nay đỡ hơn rồi sẽ up bù lại cho mấy bồ ^3^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro