Chương 8.3 Vũ nam (H+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠ Lưu ý: Chap này sẽ khác với bản gốc vài điểm.

Lần thứ 1 lỗi do sơ suất, nhưng lần thứ 2 lỗi ẩu tả.

• Vì thế, t sẽ tặng các bồ thêm 2 chap nựa, nhằm đẩy nhanh tiến bộ truyện mau kết thúc thêm 😆😆😆

...
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì, chỉ yên lặng chăm chú nhìn người kia, cuối cùng rơi vào im lặng.

Một lúc sau, Duy Mạnh đẩy Quang Hải ra, nhặt chiếc áo khoác ướt trên nền nhà.

"Vương Hoàng sẽ không buông tha cho tôi." Duy Mạnh nói, giọng bình tĩnh. "Tôi không muốn liên lụy đến cậu. Nhân lúc còn chưa lún sâu vào, cậu dừng lại đi, đừng nhúng tay vào nữa. Chuyện của tôi và Vương Hoàng, tự tôi sẽ giải quyết. HẢI, hôm nay tôi nói rõ ở đây rồi, sau này cậu càng rời xa tôi càng tốt. Nếu cậu tiếp tục dính dáng đến chuyện của tôi, tôi sẽ cho cậu chịu khổ trước."

Duy Mạnh nói xong, im lặng đi ra ngoài.

Khi tay hắn chạm lên cửa phòng thì bị nắm lại, bị ra sức kéo lại.

"Buông ra!"

Duy Mạnh giẫy mạnh nhưng lại bị Quang Hải đẩy vào tường.

"Đến lúc này mà anh còn nói dính dáng à?"

"Chuyện gì Vương Hoàng cũng làm được hết! Tôi không muốn hủy hoại cậu!"

"Tôi không quan tâm!"

"Cậu "

Duy Mạnh tức giận:

"Việc này vốn có liên quan gì đến cậu hết! Cậu tự lôi mình vào làm gì!

"Không liên quan? Thế như thế này thì có liên quan không?"

Quang Hải đột nhiên túm tóc Duy Mạnh kéo cằm hắn xuống, hôn lên môi hắn.

Duy Mạnh ngừng một giây, áo khoác trong tay rơi xuống nền nhà. Hắn đè mạnh gáy Quang Hải, ôm chặt cổ gã, điên cuồng đáp trả.

Cái lưỡi nóng như lửa cong lên tiến vào miệng Quang Hải, tiến vào mà không cho kháng cự, đòi hỏi, dây dưa thật sâu. Hơi thở nồng nhiệt, tiếng thở hổn hển dày đặc hòa lẫn với nhau. Bờ môi vừa tách xong lại dán lại luôn, đầu lưỡi quấn lấy uốn lượn điên cuồng, hai người dựa vào tường, điên cuồng hôn nhau, mãi đến khi sắp không thở nổi nữa Quang Hải mới buông hắn ra.

Hai người thở hổn hển, nhìn nhau.

Ngực Quang Hải phập phồng, gã chăm chú xoa khuôn mặt Duy Mạnh, giọng khàn đi.

"Tôi sẽ không để anh đi nữa đâu."

"..."

Duy Mạnh nhìn chằm chằm gã, sau đó ôm chặt lấy gã, đẩy gã lên giường.

Hắn nằm phía trên Quang Hải, hôn từng ly từng tý một, gần như là điên cuồng.

Hắn hôn tóc gã, mí mắt gã, cổ gã, chiếc cằm làm hắn say mê, cắn cắn gặm gặm phía trên, nhìn gã nhăn mi vì đau, nhìn ánh mắt gã rơi xuống người mình trong bóng tối vừa kiềm chế lại vừa muốn bùng nổ, giống như một tia chớp đánh trúng tay tim Duy Mạnh! Chỉ ngửi mùi của gã thôi là hắn đã điên cuồng không dứt, hắn cảm thấy mình đã phát điên vì người này rồi!

"...Cái tên ngốc này!"

Duy Mạnh ghé sát vào tai Quang Hải, đau khổ thì thầm. Hắn vén tóc cậu lên, nâng mặt gã lên, dùng môi hôn lên vết sẹo kia, lặp đi lặp lại, hôn từng lần từng lần một, vươn lưỡi cẩn thận vượt qua từng cen-ti-met của vết sẹo kia như thể làm vậy là có thể xoa nhẵn nó, khiến nó biến mất khỏi khuôn mặt ấy, biến mất khỏi tim hắn!

Đây là vết thương của hắn, là của riêng hắn, không ai có thể chạm vào nó. Hắn phải lưu dấu của mình, đây là dấu hiệu thuộc về một mình hắn, chỉ thuộc về hắn!

Hắn nâng người lên, giữ cằm Quang Hải, nhìn xuống gã, giọng hắn hơi run rẩy.

"...Chỗ này là của tôi, chỉ tôi mới được chạm đến!"

Ngực gã phập phồng, nhìn hắn mà không lên tiếng, ánh mắt kia khiến máu trong cả người Duy Mạnh chảy xuống phía dưới.

Chưa bao giờ làm tình lại khiến Duy Mạnh bị kích thích đến mức trước mắt đều biến thành màu đen. Hắn cởi quần áo của mình lẫn Quang Hải mà tay run run. Hắn kéo hết áo sơ mi, thắt lưng của Quang Hải ra, túm lấy khóa quần, vừa tham lam lại thô lỗ vuốt ve gã, da thịt, mềm dẻo của gã, đường cong bắp thịt đầy sức mạnh ẩn chứa sự hoàn mỹ của gã, bả vai, lồng ngực lẫn vòng eo trần trụi... Duy Mạnh nhìn xuống khuôn mặt cương nghị tuấn tú kia, nghe thấy chính mình thở hổn hển, hắn giống như một gã trai trẻ chưa từng lăn lộn qua cuộc vui nào nên cách thức rối loạn, chẳng có tí tiết tấu nào, chỉ biết vội vàng chôn xuống dưới, hôn xuống lồng ngực đẹp đẽ trần trụi kia, hôn, ngậm, xoa nắn, lấy lòng gã, nhích xuống từng chút từng chút một...

Hơi thở này, mùi vị này đều thuộc về hắn, chiếc dây buộc tóc nhiều màu tung bay, thân hình màu vàng chuyển động dưới ánh đèn rực rỡ, người nhảy với hắn bên hồ XX, người thanh niên nồng nhiệt hôn hắn, ở bên bờ sông yên lặng nhìn hắn chăm chú, trong mắt mang theo nỗi buồn thương sâu sắc...là Quang Hải...

"...HẢI...HẢI...!" Giọng hắn run run, gọi tên gã.

Quàn Hải cảm thấy thân thể Duy Mạnh cứng lại, có một sức mạnh ngầm chưa bùng phát. Sức mạnh của giống đực kia làm gã say mê, gã tiếp tục xuống phía dưới, hôn lên eo, kéo mép quần lót của gã...chỗ ấy kích cỡ kinh người làm gã kinh hãi, choáng váng hết cả đầu óc...

Đột nhiên tay gã bị giữ lấy. Duy Mạnh xoay người một cái thật mạnh, đặt Quang Hải xuống phía dưới.

Sức lực kia quá lớn, Quang Hải không phản ứng lại nổi thì đã bị Duy Manhn đè xuống, không động đậy nổi.

Gã nhìn lên Duy Mạnh.

Ngực hắn phập phồng, hơi thở nóng hổi rối loạn mà gấp gáp phả lên mặt Quang Hải, mang theo khí thế tấn công, giữ chặt hắn, cúi đầu nhìn hắn.

Ánh mắt kia sâu xa nồng đậm lại có cả sự nôn nóng, có dịu dàng tình cảm, cũng có dục vọng bị kiềm chế.

Cách tay Quang Hải bị túm chặt, đẩy xa nhau ra, giữ chặt trên gối, sau đó Duy Mạnh cúi đầu xuống.

...Đó là một nụ hôn như thế nào chứ! Duy Manh tựa như cuồng phong dữ dội, lại triền miên giống như mưa Thanh Hóa nụ hôn vừa sâu vừa dày, đầu lưỡi quấn quít, đẩy, gạt, cuốn, tiếng thở gấp gáp liên tục. Quang Hải chưa bao giờ bị một người hôn như thế, đầy sự thương tiếc lẫn vỗ về, trong thế giới của cảm giác chỉ còn môi lưỡi vương vấn bên nhau, khoái cảm và kích thích tuôn trào khắp hướng vào lòng, rút sạch không khí trong phổi hắn, khiến trái tim hắn hoảng sợ, khiến hắn không thở nổi...

Quang Hải mở mắt ra, thấy Duy Mạnh đang nhắm chặt mắt hôn. Bóng lông mi rơi xuống khuôn mặt tuấn tú khiến hắn đắm chìm, vẻ mặt của gã tập trung như thế, mê mệt như thế...Duy Mạnh buông môi ra, hắn lấy một bàn tay đè gã xuống, một đường từ trên xuống hôn thân thể, hôn hạt đậu, hắn kéo quần Quang Hải xuống, kể cả quần lót, ném xuống bên giường...

Quang Hải muốn nhổm người lên nhưng lại bị Duy Mạnh đẩy về trên giường. Tay Duy Mạnh bao phủ phía dưới nóng như lửa của hắn, gã không chút do dự cúi đầu xuống...

Gã cong lưng về phía sau.

Gã nhắm mắt lại, ngực điên cuồng phập phồng, thở dồn dập...Tay gã luồn vào trong tóc Duy Mạnh, túm thật chặt, cảm giác được đang di chuyển lên xuống.

Cách an ủi thiếu kỹ thuật đúng là không quen chút nào, nhưng chưa có lần khẩu giao nào có thể khiến Quang Hải ngập chìm trong khoái cảm như thế. Chỉ nghĩ đến việc người làm việc này cho gã là Duy Mạnh thì gần như đã muốn bắn ra rồi...Gã rên rỉ, một cách thỏa mãn, một cách say mê ...Duy Mạnh nhìn Quang Hải ở phía dưới, nhìn gã ngẩng đầu nhìn, ánh mắt giống như một con sư tử đực trẻ tuổi, tỏa ra sự chinh phục của giống đực, ở trong lãnh địa thuộc về mình...

Cả người Quang Hải như bắt lửa, khó có thể tự điều khiển nổi...Duy Mạnh ngồi mạnh xuống, thô lỗ đẩy Duy Mạnh ra, túm lấy gã, xoay người định nằm lên trên.

Thế nhưng, gã lại bị đẩy xuống giường.

Quang Hải sửng sốt, Duy Mạnh đã lấn át, đè lên người gã.

Vật cứng nóng như lửa, to lớn nhô lên giữa chân Quang Hải.

Gã cứng cả người, kinh ngạc nâng mí mắt lên.

Duy Mạnh nhìn từ trên xuống, nhăn mi lại, thở hổn hển nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khao khát khó kiềm chế nổi.

Hai người trao nhau hơi thở ánh mắt trong cự ly rất gần. Quang Hải đã hiểu được cái gì trong ánh mắt gã.

"...HẢI...Cho tôi đi!..."

Duy Mạnh ôm chặt gã, kiên nhẫn gầm nhẹ, giọng nói khẩn thiết, khàn khàn.

Quang Hải chưa bao giờ nhìn thấy Duy Mạnh như vậy, từng lỗ chân lông đều kêu gào dã tính đàn ông, ngón tay hắn lún vào da thịt hắn, thân hình cường tráng dán chặt lên người hắn, vẻ mặt ra sức kiềm chế, mồ hôi nhễ nhại trên xương quai xanh, gợi cảm, quyến rũ...

Ánh mắt Quang Hải dừng lại ở vết thương trên mặt gã, bị mồ hôi làm ướt đẫm trong bóng tối...Gã vươn tay vuốt ve mặt gã, song lại bị túm lấy, hôn lên tay.

Quang Hải im lặng chăm chú nhìn gã, từ từ vươn tay, vòng qua lưng gã.

Gã thả lỏng cơ thể, nằm xuống giường.

Lặng lẽ ngầm đồng ý...

Duy Mạnh hôn gã, điên cuồng mà yêu thương...

Cơn đau buốt người lần đầu khiến Quang Hải có cảm giác bị rách ra, cơn đau chưa bao giờ trải qua kia làm hắn đau vô cùng. Thân thể lắc lư theo chuyển động, gã cảm nhận được đau đớn chưa bao giờ gặp phải, cũng cảm nhận sâu sắc được sức mạnh lẫn sự to lớn của Duy Mạnh...

Gã không biết đau đớn này có thể thấm sâu như vậy, sâu đến tận xương, không biết là đau hay là thích...

Lần đầu tiên, Duy Mạnh biết ngoài việc phát tiết về thể xác thì hóa ra làm tình còn có cảm giác thứ hai, một thứ mà hắn chưa từng cảm nhận thấy. Không chỉ là hành vi giao hợp thân thể, không phải là kích thích giác quan, không có sự trống rỗng sau khi xả ra, mà là đến cả từ trái tim, khiến hắn có thể chịu được sự khổ sở này, tiếp nhận tất cả những thứ không thể chấp nhận, chỉ muốn theo ý người khác, cho đi tình cảm, làm cho thỏa mãn...Lần đầu tiên hắn cảm giác trọn vẹn việc có được một người nào đó, cũng được người nào đó chiếm hữu mình, hắn đột nhiên hiểu được nếu trong lòng có ai đó thì dù ở trên hay ở dưới, dù dẫn dắt hay được dẫn dắt, dù tư thế nào dáng vẻ nào cũng không quan trọng, càng không liên quan đến danh dự, chinh phục hay bị chiếm giữ, chỉ muốn bay lên cùng người kia, cùng nhau đặt chân lên đỉnh cao nhất...Đó là sự thỏa mãn rất lớn, nâng hắn lên trời...

Mùi vị nam tính hòa vào nhau, thân thể quấn chặt lấy nhau, tiết tấu không thể khống chế, tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ, tiếng kêu cuồng loạn...

Mười ngón tay lồng vào nhau, cọ sát, va chạm rất sâu...

Trong khoảnh khắc chuẩn bị cao trào, Duy Mạnh ngẩng cao đầu, Quang Hải say sưa nhìn biểu cảm gợi tình không gì sánh bằng của gã, dốc hết ra...

"...Duy Mạnh...!"

Khi hắn bắn ra, gã nghe thấy hắn gọi tên mình, từ sâu trong cổ họng...

Quang Hải mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

Ánh mặt trời rực rỡ, đã là giữa trưa rồi. Quang Hải mở mắt, thấy có bóng người chuyển động ở phòng khách bên ngoài. Gã ngồi dậy, vừa mới cử động thì một cơn đau tê tái làm gã hít một hơi.

"Tỉnh rồi à?"

Duy Mạnh đẩy cửa phòng ra, đi đến đầu giường.

“… Vẫn còn đau à?”

Quang Hải bắt đầu khó lên tiếng, bị làm phiền thì khàn giọng quát:

“Anh thử đi!”

Chẳng hiểu sao trong lòng Duy Mạnh lại vui vẻ. Tuy hắn chưa bao giờ để ý chuyện này, nhưng Quang Hải thì khác. Hắn có lòng chiếm hữu với gã, chỉ nghĩ mình là người đàn ông duy nhất từng quan hệ thì đã cảm thấy đắc chí không thể diễn tả được.

Duy Mạnh đột nhiên giữ chặt cằm Quang Hải, quay về phía mình, ngừng một chút, bộ dạng vất vả lắm mới nói ra nổi, “… Cậu thấy thế nào…?”

Quang Hải nhìn thấy nét mặt mới mẻ, hiếm có khó gặp, hiểu hắn có ý gì thì không nhịn cười được.

Duy Mạnh giữ chặt cằm gã.

Quang Hải nhìn thấy cổ hắn đỏ hết cả lên, không nghĩ Duy Mạnh lại có lúc ngây thơ như thế, cảm thấy gã đáng yêu không chịu nổi nên định trêu chọc, cố ý liếc, giả vờ như đang tự hỏi.

“Tạm được.” Quang Hải cố ý nói, lông mày hơi nhướn lên.

Duy Mạnh nhìn gã, cúi người xuống, ghé vào tai.

“Tạm được? Tạm được mà sao cậu ra nhiều quá vậy …”

Quang Hải đờ ra, hắn cúi đầu cười rất xấu xa.

Quang Hải nhấc mạnh chân lên, muốn đá hắn.

Duy Mạnh cười lấy lòng, sau đó lại ôm, hai người nửa tán gẫu nửa tán tỉnh trên giường một lúc, Duy Mạnh mới buông gã ra.

Vẻ mặt gã mang theo một cảm giác không thể diễn tả thành lời, khiến Quang Hải bị hút chặt vào đó. Quang Hải đã quên luôn cái khí thế vừa rồi, không kiềm chế được mà nhìn hắn đến ngây người.

Duy Mạnh vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mặt gã.

Ánh mắt gã di chuyển trên gương mặt hắn, trong mắt có cái gì đó rất sâu sắc, Duy Mạnh cảm nhận được Quang Hải chưa từng dùng ánh mắt như vậy mà chăm chú nhìn hắn.

“…Duy Mạnh…”

Quang Hả gọi hắn một tiếng, lại không nói gì nữa.

Duy Mạnh nhìn gã, cũng không lên tiếng.

Như thể rất ăn ý, tuy rằng đều im lặng nhưng đều hiểu được nhau.

Duy Mạnh từ từ cúi đầu, môi hai người cứ tự nhiên như vậy mà chạm nhau.

Duy Mạnh nâng tay giữ cổ Quang Hải, nhẹ nhàng hôn, yêu thương, dịu dàng…

Ánh nắng mặt trời xuyên vào qua tấm kính cửa sổ lớn, cả phòng đều sáng bừng.
______
Phẻ hơn nhiều rồi, càyyyyy thôi😆😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro