Chương 8.7 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh đi Hongkong một chuyến. Hắn nói với Quang Hải là đi đàm phán làm ăn, đàm phán xong sẽ về.

Gặp được người mời từ Mỹ về nhưng tình hình cũng không khả quan lắm. Cho dù là vụ án quốc tế hay pháp luật trong nước, chuyện bị Vương Hoàng hãm hại này Duy Mạnh cũng hiểu rất khó để mình thoát ra mà không sứt mẻ gì.

Kết quả này nằm trong dự kiến của hắn.

Chẳng qua hắn muốn xác nhận chi tiết cũng như hậu quả có thể xảy ra.

Sau ba ngày nói chuyện với mấy vị luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước, Duy Mạn khách sáo quà cáp tiền bạc, chu đáo tặng cho họ, hào phóng ra tay làm cho mấy vị luật sư đều hơi ngại ngùng.

Sau đó, Duy Mạnh nhốt mình trong phòng khách sạn hút thuốc một mình.

Bên ngoài cửa sổ chính là cảnh đêm cảng Victoria.

Duy Mạnh đã đến Hongkong nhiều lần, lần nào cũng vội vàng quay về, đến bây giờ cũng chưa từng có thời gian nhìn kỹ cảnh đêm cảng Victoria. Lúc này hắn nhìn thấy biển đèn phồn hoa kia, một Hongkong như mơ, đột nhiên hắn thấy thật sự rất đẹp.

Ngày trước hắn chẳng có thời gian để ý những thứ này, sau này sẽ trở thành một nỗi nhớ nhung.

Hắn nhớ đến Biển sao.

Từng có rất nhiều báo đài cũng như trang web đưa tin về quá trình ba hắn thành lập Biển sao, quá trình trỗi dậy huy hoàng thì Duy Mạnh cũng quên dần rồi. Hắn chỉ nhớ rõ lúc mình tiếp nhận thì muốn biến Biển sao thành một chiếc tàu sân bay chứ không chỉ là một chiếc du thuyền xa hoa. Hắn bừng bừng quyết tâm, tham vọng điên cuồng, hắn trả một cái giá lớn nhưng cho rằng như thế đáng giá.

Hắn là một thành phần đầu tư, biết rằng chỉ có mạo hiểm nhiều thì mới nhận lại được nhiều. Cả cái vòng luẩn quẩn này đều là sự thật, mà hắn chọn cách tuân thủ quy tắc trò chơi. Đây là trò mà mọi người đang chơi, ai cũng đều hiểu chỉ cần quy tắc còn tồn tại thì trò chơi sẽ tiếp tục, thế nhưng người chơi và người bị chơi có thể thay đổi. Duy Mạnh cảm thấy như thế không sai, khi hắn thật sự nắm giữ được thứ gì đó. Tiền, danh dự, địa vị. Có nói gì thì đây vẫn là thực tế không thể thay đổi.

Hắn luôn luôn nghĩ như vậy, cũng luôn làm như thế. Hắn biết mình không quay đầu lại được nhưng cũng không hối hận.

Vì thế Duy Mạnh muốn chuẩn bị tâm lý.

Về cái ngày sắp đến, hắn vẫn luôn có chuẩn bị.

Hắn còn nhiều việc muốn lắm.

Thời gian lại chẳng còn nhiều lắm.

Khi có chuyện nhất định phải làm, suy nghĩ của hắn có thể thay đổi lớn đến mức độ ấy, Duy Mạnh kinh ngạc với sự bình tĩnh của bản thân.

Hắn chăm chú nhìn một con tàu rời cảng, đột nhiên muốn nghe tiếng của Quang Hải dù mấy tiếng trước hắn đã gọi điện.

Điện thoại rất nhanh có người bắt máy.

“Đánh thức cậu à?”

Duy Mạnh nghe thấy giọng Quang Hải lào khào “A lô” nhìn lướt qua đồng hồ.

1h sáng.

“Không. Thảo luận làm ăn thế nào?”

“Tạm được.” Duy Mạnh lại châm một điếu thuốc.

“Anh nhớ gì thế, không ngủ được hả?” Giọng Quang Hải như đang nói đùa.

Duy Mạnh không trả lời ngay. Hắn rít một hơi thuốc rồi từ từ phả ra.

“Nhớ cậu.” Duy Mạnh đáp.

“…”

Đầu bên kia không có tiếng động nào, hình như Quang Hải vẫn chưa quen nổi.

“Mai đến sân bay đón tôi đi.”

Quang Hải hơi do dự.

“Ngày mai tôi không đi được. Để tôi phái người đi.”

Cúp điện thoại xong, Duy Mạnh nhớ lại câu mình vừa nói lúc nãy. Hắn nghĩ chắc Quang Hải không tin, ngay cả hắn cũng không tin, đây là lần đầu hắn nói hai chữ này với người khác.

Lúc Duy Mạnh sân bay là hơn 7h tối.

Người Quang Hải phái đến chưa liên hệ với hắn, có lẽ tắc đường nên xe chưa đến. Duy Mạnh theo dòng người đi đến cửa ra, vừa ngẩng đầu thì liếc thấy một bóng dáng.

Người kia đứng lẫn trong đám đông, trông vô cùng bắt mắt. Bộ âu phục may đo riêng màu đen, bên trong áo màu đen cổ chữ V, cả người đẹp trai áp đảo người khác, dáng vẻ tuấn tú làm người xung quanh không kiềm chế được mà nhìn gã.

Gã nhìn thấy Duy Mạnh thì vội vàng đến đón hắn.

“Không phải bảo là không đi được à?”

Hành lý được Quang Hải cầm lấy, ánh mắt Duy Mạnh dừng trên người gã.

“Lừa anh thôi.” Quang Hải nói, liếc mắt cười với hắn, đi về phía bãi đỗ xe.

Hai người cùng nhau đi về hướng chiếc xe, dọc đường nói chuyện phiếm. Duy Mạnh lên xe, Quang Hải bỏ hành lý vào cốp sau, đi qua mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế của lái xe.

Gã đóng cửa lại, vừa mời quay đầu thì đột nhiên bị Duy Mạnh nghiêng người hôn mình.

Duy Mạnh đè lên người Quang Hải, vội vàng hôn gã.

Lúc vừa nhìn thấy Quang Hải, hắn đã có kích thích muốn hôn gã, mới xa nhau mấy ngày mà lại gom góp nhớ nhung nhiều đến vậy, hắn muốn kéo chiếc áo cổ chữ V kia xuống, điên cuồng vứt đi, muốn đặt gã dưới thân mình. Quang Hải ra sức ôm hắn, đáp lại hắn, hai người âu yếm ôm hôn trong chiếc xe tối đen.

Khó khăn lắm môi lưỡi mới rời nhau ra được, Duy Mạnh hơi lùi người lại, cúi đầu nhìn Quang Hải. Đèn của một chiếc ô tô bên ngoài chiếu lên đôi mắt như đá thủy tinh núi lửa của Quang Hải, lại cả khóe miệng nửa cười nửa không của gã.

“Anh muốn lưu manh hả?”

Quang Hải mỉm cười hỏi.

Duy Mạnh nhìn gã.

“Thì lưu manh đấy, bất mãn thì cậu phản kháng đi?”

Quang Hải không nói gì, đột nhiên hai tay nâng lên kéo Duy Mạnh từ ghế phó lái lại đây, Duy Mạnh bị kéo mạnh qua, không thể không giang hai chân ra, ngồi vòng chân trên đùi Quang Hải.

Quang Hải ra sức ôm lưng hắn mà kéo về phía mình, môi đuổi theo rồi lấp kín môi Duy Mạnh.

Hai người hôn, cổ quấn tréo nhau, thân thể dán sát vào nhau.

Chỗ nhạy cảm nhất của Duy Mạnh áp sát phần eo khỏe mạnh dẻo dai của Quang Hải, một ngọn lửa hừng hực hướng xuống dưới, ở chóp mũi cũng như môi lưỡi toàn là mùi vị của Quang Hải, mùi hương của giống đực làm Duy Mạnh không kiềm chế nổi, nụ hôn của hắn biến thành cắn gặm, cắn xe để phát tiết sự chiếm hữu, hắn vòng chân ngồi trên đùi Quang Hải, ra sức kéo áo khoác ra.

Duy Mạnh chưa bao giờ kiềm chế ham muốn của mình, hắn không muốn mất kiểm soát trong xe nhưng giờ lại không hãm nổi lửa lại. Buổi tối hôm đó yêu thương gã, không nỡ đụng chạm gã, tự nguyện để gã thỏa mãn, thế nhưng điều hắn muốn vẫn không thay đổi.

Duy Mạnh thở hổn hển, hơi thở nồng đậm mùi khao khát.

“…Hôm nay sẽ không buông tha cho cậu nữa đâu.” Hắn khàn giọng, kề sát tai Quang Hải.

Hắn thô lỗ khiêu khích.

Môi dán lên sườn mặt Quang Hải mà hôn, giở tay một chút kéo áo vest xuống.

Quang Hải bật ra một tiếng rên rỉ đau đớn nhỏ.

Rất ngắn, nhưng Duy Mạnh nghe thấy được.

Duy Mạnh ngừng lại, phía dưới áo hình như có cái gì đó, không kéo xuống được.

Duy Mạnh liếc một cái, Quang Hải vô thức che một bên tay áo. Hắn đẩy tay gã ra, từ từ chầm chậm kéo nốt tay áo xuống.

Nhìn rõ ngực, đầu óc đang bốc hỏa Duy Mạnh như bị nước dội vào, đột nhiên lạnh ngắt.

Băng gạc quấn thật dày quanh chỗ mấy cen-ti-met dưới ngực trái, quấn vào cánh tay phải để cố định, băng gạc rất dày, nhưng vì động tác vừa rồi mà loang ra những chấm đỏ, vẫn còn chảy tiếp.

Một hồi im lặng.

Tầm mắt Duy Mạnh chuyển lên mặt Quang Hải.

“Không sao đâu, vết thương nhỏ.”

Quang Hải cười kiểu không có gì đáng kể hết.

Duy Mạnh không lên tiếng.

Hắn dán mắt nhìn một lúc rồi kéo áo khoác Quang Hải lên, không chạm đến vết thương của gã, che cẩn thận cho gã. Sau đó nâng người lên, ngồi lại vào chỗ phó lái.

“Lái xe đi.” Hắn lạnh lùng.

Quang Hải quan sát sắc mặt hắn, thấp thỏm khởi động xe

“Về chỗ tôi nhé?”

“Đến bệnh viện!” Duy Mạnh quay phắt sang.

“Cậu muốn chết à? Không thấy máu đang chảy à?”

Quang Hải quẹo tay lái, xe lao lên cao tốc.

Không khí ban nãy chẳng sót lại chút gì nữa, cảm xúc mạnh mẽ tụt hết, chỉ có bực mình. Duy Mạnh không chịu được mà kéo áo, mấy nút thắt trong tay hắn bung ra.

“Cậu lại làm gì?”

“Thật sự không có gì mà.” Giọng Quang Hải rất nhỏ.

Duy Mạnh đột nhiên cáu lên.

“Cậu đừng để bản thân thành thương tích đầy mình được không? Không chỗ này thì là chỗ kia! Tôi mới đi được ba ngày mà cậu đã thành bộ dạng này!”

Quang Hải im lặng một chút.

“Tôi dính vào chút việc.”

“Mẹ kiếp vậy cậu đừng làm nữa! Ông đây không muốn phải nhặt xác cậu đâu!”
_______
Bạn Mạnh "gắt" rùi nhaaaaa Hảiiiii àaaaaaaa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro