Chương 8.8 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Duy Mạnh không muốn nổi giận nhưng không kiềm chế nổi.

Hắn không rõ mình đau lòng hay tức giận, hắn không chịu nổi khi nhìn vết thương trên người Quang Hải, một vết sẹo trên mặt gã đã khiến hắn tổn thương lắm rồi, giờ hắn thật sự không chịu thêm được nữa. Hắn vất vả mệt mỏi vội vàng trở về, chẳng dừng lại ở chỗ khác giây nào phút nào, không phải để về nhìn thấy cái này!

“Sau này tôi sẽ cẩn thận. Đừng giận.”

Giọng điệu của Quang Hải như dỗ trẻ con.

Duy Mạnh hỏi: “Ai làm?”

“Không rõ. Chắc không vừa mắt với tôi thôi.”

Duy Mạnh không hỏi nữa, nhìn đằng trước, nghĩ ngợi gì đó.

“Có phải Vương Hoàng không?” Hắn bình tĩnh hỏi lại.

Quang Hải nhìn hắn một cái, cười cười mà xoay vô lăng.

“Tôi đắc tội với nhiều người như thế, anh nghĩ có mỗi Vương Hoàng chắc.”

“Cậu đừng lừa tôi.”

“Thật sự không phải mà.”

Duy Mạnh cảm thấy Quang Hải chưa nói thật. Nhưng hắn biết Quang Hari không định nói thì có hỏi cũng vô ích.

Quang Hải nhìn thấy vẻ mặt hắn thì cười trêu hắn.

“Sếp Đỗ, nếu anh đau lòng thì thưởng cho tôi một cái mặt cười đi.”

“Biến! Còn để cái tính tình này nữa thì quay về giường đi.”

Quang Hải bật cười.

“Quay về giường làm gì?”

“Úp mặt chổng mông!”

Quang Hải bật cười rõ to.

Cười xong.

Quang Hải nhìn hắn, một tay quẹo xe, tay kia duỗi lại, cầm tay.

“Đừng lo.” Quang Hải nói.

Sườn mặt dịu dàng mà kiên định.

“Tôi đã nói rồi, tôi còn chưa làm được. Vì chuyện ấy tôi không thể có chuyện được. Yên tâm đi.”

Duy Mạnh không nói gì, hắn im lặng.

Lúc Duy Mạnh đi vào văn phòng, điện thoại reo.

Hắn nhận điện.

“Tôi đoán cũng không sai mấy nhỉ.” Giọng Vương Hoàng uể oải “Sao, có nghĩ về tôi không?”

“Nghĩ tại sao anh vẫn còn sống.” Duy Mạnh trả lời.

Bên kia truyền đến tiếng cười.

“Tôi chết thì lấy ai nhớ đến sinh nhật cậu? Tiểu Mạnh, mấy ngày nữa là đến ngày rồi, ngày nay hàng năm tôi đều không quên đâu, sao, có thấy cảm động không?”

Duy Mạnh nhìn lịch trên bàn.

Quả thật hắn đã quên ngày tháng rồi.

“Tôi đưa quà sinh nhật rồi đấy, cậu có thích không?” Hắn ta kéo dài giọng, rất háo hức “Tặng hơi sớm, ngại quá.”

Duy Mạnh giữ điện thoại một lúc.

Giọng nói lạnh lẽo như băng.

“Là anh động đến cậu ấy đúng không?”

“Tôi đã nói trước rồi, cậu ta cho tôi không ít trò vui, một trò sao bằng nhiều trò được chứ. Bản lĩnh của cậu ta không tệ, xử lý tốt phết, cái mạng nhỏ của cậu, tôi tiếc lắm.”

“Vương Hoàng, tài ăn nói của anh chả thụt lùi tí nào. Nói thẳng ra đi, anh muốn gì.”

“Cậu muốn tôi biết gì mà.” Vương Hoàng ung dung nói “Đừng mưu tính gì, tôi không kiên nhẫn được nhiều đâu. Tìm được người vừa ý đâu có dễ, chết rồi thì tôi phải đền A Miêu A Cẩu cho cậu, mất công lắm.”

Vương Hoàng cười, trước khi tắt điện thoại nói: “Chúc mừng sinh nhật!”

Duy Mạnh đoán được hắn ta sẽ xuống tay, vừa nhìn thấy vết thương ấy, trực giác đã nói cho hắn biết.

Hắn ta không phải là kẻ dễ bắt nạt.

Cho đến giờ mục đích của hắn đều rất rõ ràng. Về điểm này, không ai rõ hơn Duy Mạnh cả.

Khi Duy Mạnh mang rất nhiều đồ vào bếp, Quang Hải kinh ngạc nhìn hắn.

“Anh định làm gì thế?”

“Vỗ béo cho lợn.”

Quang Hải dựa vào khung cửa, dáng vẻ dường như rất hưởng thụ nhìn Duy Mạnh nhanh nhẹn chuẩn bị, bày ra vô số thứ trên bếp. Bản lĩnh nấu ăn Duy Mạnh được gây dựng từ hồi cấp hai, lúc ấy ba mẹ hắn ngày đêm đều không ở nhà, đồ ăn người giúp việc làm cũng khiến hắn chán ngán, sau đó hắn tự mình sắp xếp chuẩn bị, không biết có phải do thiên phú không mà mấy món cầu kỳ, đồ ăn canh súp phức tạp cũng không làm khó được hắn. Nhưng sau này hắn cũng ít khi tự mình động vào, mỗi lần nấu cơm lại khiến hắn nhớ đến gian phòng to lớn vắng vẻ.

Hắn biết Quang Hải thích đồ hắn nấu, lần trước ở ký túc xá Hoàng Long uống sạch canh đến mức không còn giọt nào.

Duy Mạnh đập trứng chim cút.

Hắn không hề thấy có tẹo cảm giác mất tự nhiên nào, hơn nữa còn lấy bột mì bao xung quanh, đảo đảo sườn lợn trong nồi bên kia, vô cùng chuyên tâm nấu nướng.

Ráng chiều đỏ rực rơi xuống từ cửa sổ chiếu lên gương mặt hắn. Quang Hải đứng ở cạnh cửa lẳng lặng nhìn, sau đó đi tới.

Khi Duy Mạnh đang cầm nước tương định đổ vào nồi thịt thì một đôi tay vòng quanh hắn từ phía sau.

“Đừng có nghịch.”

Tay Duy Mạnh bị chạm một cái, suýt nữa thì đổ thừa nước tương.

Quang Hải kê đầu trên vai hắn, cười khẽ, kề sát tai hắn:

“Anh như vợ tôi vậy.”

Duy Mạnh nhấc chân định đạp, Quang Hải cười mà né đi, vươn tay muốn cầm chai tương trong tay ra. Duy Mạnh nhớ đến lần nọ hắn cũng vươn tay ôm eo Quang Hải như vậy. Duy Mạnh đột nhiên nói: Lần trước ở ký túc xá tôi ôm, cậu biết hết đúng không?

Quang Hải cười mà không trả lời.

Duy Mạnh quay đầu lại, ra sức đổ tương vào nồi thịt.

“Á á..mặn!”

“Mặn chết cậu đi!”

Ăn cơm xong, Quang Hải đòi rửa bát.

Duy Mạnh bắt hắn qua về giường dưỡng thương, đi vào bận bịu trong bếp.

Bận rộn xong, hắn rửa tay đi vào phòng, Quang Hải nằm trên giường cười với hắn.

“Cảm giác làm bệnh nhân thích thật.”

Duy Mạnh ngồi xuống bên giường.

“Được hầu hạ có thích không?”

“Thích.”

Quang Hải chỉ vào lòng mình.

“Anh ngồi vào đây thì còn thích hơn.”

Duy Mạnh kinh ngạc, trước giờ Quang Hải chưa bao giờ nói mấy lời thế này, giờ hắn dần thấy rõ bản chất của thằng nhóc này rồi.

Dyy Mạnh quăng một quả táo vào ngực hắn coi như là câu trả lời thì thấy Quang Hải hơi nhíu mày.

“Sao thế? Đụng vào vết thương à?”

“Không.” Quang Hải nói xong, sắc mặt không ổn lắm.

Duy Mạnh cho rằng gã đang giả vờ thì thấy nét mặt gã bất thường, vội vàng đến trước mặt gã, kéo vạt áo lên.

“Đau chỗ nào? Lại vỡ ra à? Để tôi xem!”

Quang Hải nhìn thấy hắn căng thẳng thì nhếch mép cười.

Duy Mạnh ngẩng đầu thấy mặt gã, nét cười dịu dàng nào có chút bóng dáng đau đớn đâugì thì ném vạt áo lại.

“Giả vờ giả vịt, vờ vịt. Tôi mà mắc mưu cậu thì tôi làm con cháu cậu luôn.”

Quang Hải giữ chặt hắn.

“Đừng mà..sếp Đỗ! Duy Mạnh! Anh Mạnh.”

Duy Mạnh ngạc nhiên nhìn gã, Quang Hải lại bĩu môi, liếc mắt, giọng nũng nịu: “Anh không thương tôi thì không ai thương tôi đâu.”

Nói xong thì hai người đều im lặng, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, không ai mở miệng.

Quang Hải kiềm chế không nổi, cười rõ to, cười ngã cả xuống giường.

“Không được, buồn nôn quá thể!”

Duy Mạnh cũng cười, quay đầu nhìn gã. Hai người mỉm cười nhìn nhau rồi dần im lặng.

Duy Mạnh ngồi trên ghế cạnh giường, lấy thuốc lá từ trong người ra.

Hắn rút một điếu bỏ vào miệng, châm lửa. Nâng mắt lên, nhìn ngực, nhìn một lúc.

“Còn đau không?”

Hắn nhẹ nhàng hỏi.

“Đã khá rồi. Tôi cũng tăng ối thịt nè.”

Duy Mạnh lảm nhảm trấn an.

Duy Mạnh không hỏi nữa, chỉ hút thuốc.

Căn phòng chìm vào im lặng.

“Mấy ngày nữa tôi muốn đi Bắc Kinh một chuyến.” A Hạo mở miệng.

“Là hội thảo đầu tư, làm ăn đứng đắn. Mấy thuộc hạ đều đi cùng, đừng lo.”

Duy Mạnh rít thuốc.

Khói thuốc tràn khắp đôi mắt dưới hàng lông mi dài.

“Cậu từng đồng ý sẽ tự chăm sóc bản thân cho tốt. Tôi tin.”

Duy Mạnh bảo: “Nhớ cẩn thận.”

Quang Hải gật đầu.

“Anh cũng thế.”

Duy Mạnh gật đầu.

Không nói thêm gì, chỉ hút thuốc.

Quang Hải nhìn hắn bỏ đầu lọc vào gạt tàn, lại rút một điếu đưa lên miệng thì đứng dậy vào ngồi cạnh giương, vươn tay lấy điếu thuốc từ miệng hắn ra.

“Anh hút ít thôi. Nghiện thuốc lá nặng quá đấy.”

Duy Mạnh nheo mắt.

“Chê tôi mùi à?”

Quang Hải nhướn mí mắt lên, cười mà không đáp.

Duy Mạnh nhìn gã, cầm điếu thuốc gã đang giữ trong tay về, châm lửa, nhét vào miệng, vẫy tay với Quang Hải.

Quang Hải cúi đầu xuống.

Duy Mạnh rít mạnh một hơi, lấy điếu thuốc ra, ôm lấy cổ, cầm điếu thuốc kia, hôn lên môi gã.

Khói thuốc quẩn quanh giữa hai môi lưỡi hai người dần tản ra.

Quang Hải ôm hắn vào lòng.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt, hòa cùng gió đêm nhẹ nhàng…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro