Chương 8.9 Vũ nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quang Hải đi Đà Nẵng.

Chuyến này cần đi một tuần, Duy Mạnh bảo gã cuối tuần này mình cũng rất bận, không cần để ý, cứ làm việc của mình đi.

Duy Mạnh vẫn nhốt mình trong văn phòng, thỉnh thoảng lại gọi mấy nhân viên vào. Không khí kỳ lạ bao trùm công ty, nhân viên đều thảo luận với nhau. Có rất nhiều lời đồn đại nhưng chẳng ai nói chuẩn cả.

Duy Mạnh gọi thư ký đến, bảo cô mời phó tổng giám đốc Nguyễn đến.

Nguyễn Chính Phong năm nay 60 tuổi là phụ tá đắc lực của ba Duy Mạnh, là người có công lâu năm của Biển sao. Sau khi ba Duy Mạnh qua đời, ông vẫn trung thành và tận tâm ở lại Biển Sao, vẫn giúp đỡ. Hắn cũng không bạc đãi ông, rất tôn trọng ông, đối xử với ông như chính cha mẹ mình.

Nguyễn Chính Phong đến, Duy Mạnh mời ông ngồi xuống, im lặng một lúc rồi lấy một tập tài liệu từ ngăn kéo ra đưa cho ông.

Nguyễn Chính Phong nghi ngờ mở tài liệu, vẻ mặt dần chuyển từ sợ hãi đến không dám tin, ánh mắt kinh ngạc với cả Duy Mạnh và tài liệu đang cầm trong tay.

“Phó tổng giám đốc tập đoàn Lương Xuân Trường kiêm tổng thanh tra bộ phận ngoại thương, lương một năm và cổ phần công ty, thưởng đều viết bên trong, ngày mai sếp Lưu bên Lương Xuân Trường sẽ chính thức đưa thư mới đến đây.

Ngữ điệu rất hùng dũng.

“Đãi ngộ của Biển Sao bên này, trong điều khoản cũng viết rõ, chú hãy xem kỹ. Có yêu cầu gì thì cứ đề đạt với cháu.”

Nguyễn Chính Phong nhìn chằm chằm vào tài liệu, mãi sau mới ngẩng đầu lên.

“Sếp Đỗ, cháu…”

Giọng ông run run.

“…Cháu muốn đuổi chú à?”

Duy Mạnh lắc đầu. Nhìn thấy người đàn ông tóc hoa râm trước mặt, tâm trạng hắn rất phức tạp.

“Chú Nguyễn.”

Nguyễn Chính Phong kinh ngạc. Ở công ty Duy Mạnh hiếm khi xưng hô với ông như vậy.

“Tình hình công ty mấy năm nay thế nào, chú là người rõ nhất. Có một số việc, cháu không nói nhưng chú cũng hiểu được.”

Nguyễn Chính Phong im lặng. Ông biết Duy Mạnh đang nói về cái gì.

“Sắp tới công ty sẽ có chút thay đổi, chắc chú cũng cảm giác được. Lưu Phong bên Lương Xuân Trường là người tin được, ông ấy vẫn muốn mời chú qua. Cháu tự quyết định, đã đồng ý rồi. Chú đến chỗ ông ấy, cháu yên tâm.”

Nguyễn Chính Phong nhìn ánh mắt, trong mắt đều là lo lắng.

“Duy Mạnh, cháu nói thật cho chú biết, rút cục công ty đến mức nào rồi?”

Duy Mạnh không trả lời.

“Cháu không lừa được chú đâu, cháu sắp xếp để chú rời đi, xử lý việc tài chính, cháu định làm gì? Cháu…”

Ánh mắt dày dạn sương gió của Nguyễn Chính Phong hình như đã nhìn rõ tất cả, trong đó là sự căng thẳng và lo lắng, nhìn Duy Mạnh xong lại chưa nói tiếp, ngoảnh lại đặt tài liệu sang một bên.

“Chú sẽ không rời công ty lúc này đâu. Tiểu Mạnh, tấm lòng của cháu, chú nhận. Chú lớn tuổi rồi, không thể giúp gì cho cháu nhưng cháu có chuyện khó khăn thì chú cháu ta cùng nhau gánh.”

Duy Mạnh ấm áp trong lòng, cảm kích nhìn Nguyễn Chính Phong. Nếu nói mấy năm gần đây, bên cạnh còn có một người thật sự nghĩ cho hắn, coi hắn như con trai mình thì chính là người đàn ông này. Thế nhưng hiện giờ hắn không thể không đưa ông đi, mà còn phải càng nhanh càng tốt.

“Chú...” Duy Mạnh gọi nhỏ.

“Chú đi theo ba cháu, giúp đỡ cháu, đã qua quá nửa đời người. Cháu không có gì báo đáp chú, để cháu là người đi sau được lo lắng cho chú một lần, vậy có được không?”

Nguyễn Chính Phong nhìn, trong mắt càng ngày càng tích tụ nhiều lo lắng và kinh hãi.

Ông đã sớm cảm giác thấy gì đó, chỉ là không muốn tin.

Tài liệu trước mặt hiện giờ khiến nỗi bất an của ông nhanh chóng lan rộng. Công ty rối ren mấy ngày liền chứng tỏ sẽ phát sinh chuyện lớn, dựa vào bản năng, một số hành động của Duy Mạng đều khiến Nguyễn Chính Phóng cảm giác được hắn đang vứt bỏ Biển Sao. Ông có thể đoán được nguyên nhân và mục đích hắn làm như thế nhưng trước giờ đều không muốn tin thật sự đã đi đến mức này.

Người đàn ông sáu mươi này nghĩ đến cái gì đó, đáy lòng ông trở nên khủng hoảng.

“Duy Mạnh, cháu nói thật cho chút biết rút cục cháu định làm gì… Cháu định…”

Ông dừng lại, muốn nói ra từ làm ông đau lòng nhất.

Thế nhưng, ông vẫn mở miệng một cách vô cùng khổ sở, như không thể chấp nhận nổi:

“…đi tự thú?”

Đến tối, Duy Mạnh ra ngoài công ty thì màn đêm đã buông xuống lâu rồi.

Hắn không muốn quay lại nhà, lái xe không mục đích khắp nơi rồi đến cầu cạn. Đèn nê ông rọi xuống sông sáng bừng, chiếu lên mặt hắn.

Bỗng nhiên Duy Mạnh chẳng biết đi đâu, hơi mù mờ. Hắn đi ngang qua một quán bar, định vào uống chén rượu, ô tô vào vị trí rồi nhưng hứng thú không còn, lại không đi nữa, phía sau lưng là ánh mắt chẳng hiểu ra làm sao của nhân viên đứng ở cửa.

Hắn lòng vòng trong thành phố rất lâu, cũng chẳng biết đi đâu. Trước giờ hắn toàn đi rượu chè xã giao hoặc những nơi ăn chơi hưởng lạc, nghĩ lại chưa hề có lúc nào chẳng biết đi đâu như bây giờ.

Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, chiếc xe bên cạnh nhẹ nhàng phát ra giọng nói dịu dàng của người dẫn radio: “Hôm nay là ngày 22, có rất nhiều bài hát để tặng bạn bè…”

Duy Mạnh nghe số 22 kia thì đột nhiên kinh ngạc, sau đó tự giễu.

Hôm nay là sinh nhật hắn.

Duy Mạnh gần như quên mất ngày này, hắn không nhớ được sinh nhật là thế nào từ hồi cấp hai. Sinh nhật hắn lúc còn nhỏ, mỗi lần đều vung tay rộng rãi, không giống là sinh nhật cho hắn mà giống cuộc họp hàng năm của công ty, đối tác bố mẹ hắn xã giao trên thường trường, chỗ nào cũng bàn luận làm ăn với buôn bán, hắn được diện đẹp như kim đồng nhưng lại một thân một mình ngồi ngẩn ra cạnh bàn.

Sau đó hắn thấy sinh nhật là một chuyện cực kì tẻ nhạt, khi hắn có thể tự chủ cuộc sống thì thấy không tệ như vậy nữa. Cũng có đám hồ bằng cẩu đảng ồn ào với hắn, nhưng đây chẳng qua là cái cớ để lấy tiền của hắn tiêu vào tiệc rượu.

Lần sinh nhật gần đây nhất mà Duy Mạnh nhớ là Vương Hoàng ở cùng hắn. Khi hắn mới ở cùng hắn ta một năm, hôm sinh nhật đó Vương Hoàng bao cả Sao Trời, bảo muốn tạo vui sướng bất ngờ cho Duy Mạnh. Cái bất ngờ kia là bốn thanh niên trần truồng cường tráng nằm trên giường, Vương Hoàng chỉ vào bọn họ, hứng thú ngẩng cao đầu hỏi hắn, cậu từng thử sáu người chưa? (OTL)

Hắn mỉa mai những kẻ thích sinh nhật. Cho đến bây giờ ngày này chẳng có gì đặc biệt với hắn hết.

Thế nhưng tối nay hắn lại rất mong bên cạnh có người, cùng hắn uống rượu, nói chuyện.

Hắn lấy di động ra, lấy dãy số quen thuộc kia ra, nhìn nhìn, chần chừ một lúc rồi lại thả di động vào trong túi.

Hắn không muốn truyền tâm tình này cho Quang Hải ở xa. Có rất nhiều chuyện, hắn không muốn cho gã biết.

Sau đó Duy Mạnh lái xe ra bờ sông. Đèn đóm của các tòa nhà cao tầng san sát nhau ở bờ sông bên kia rực rỡ, bóng chiếu trên mặt sông dập dềnh sắc vàng, gần đó có tiếng cười tiếng hoan hô của nhóm người vang đến, các đôi yêu nhau tình cảm ngả vào nhau đi sau hắn.

Cảnh tượng náo nhiệt này lại chẳng liên quan gì đến hắn hết.

Duy Mạnh cũng không đa sầu đa cảm, cũng ít khi cảm thấy yếu đuối. Nhưng chưa bao giờ giống như đêm nay, hi vọng có ít nhất một người bên cạnh mình chứ không phải ở một mình.

Hắn nhìn mặt sông phía xa, nghĩ ngày này năm sau có lẽ hắn không đến được nữa. Đây có lẽ là sinh nhật cuối cùng hắn ở bên ngoài, lại cô đơn một mình, chẳng có chỗ nào để đi.

Hắn thấy thật mỉa mai, không khỏi nở nụ cười tự giễu.

Hắn thấy chưa bao giờ cô đơn cả.

Trên đường lái xe về, Duy Mạnh nhận được một cuộc gọi.

Là Tony quản lý của Destiny, việc này làm hắn bất ngờ.

“Cậu đẹp giai, sao lâu rồi không đến thế?”

Giọng trêu chọc của Tony.

“Có người lăn giường cùng chưa đủ sao?”

Duy Mạnh trả lời cho có.

“Quá nguy, tôi không cổ vũ mấy vị kim chủ thế nhé, vậy làm sao tôi kiếm tiền được? Đến đây đi! Đêm nay có tiết mục đặc biệt.”

Đầu bên kia là tiếng hát hò nhảy nhót ầm ĩ, hắn không hứng thú lên chút nào cả.

“Anh tự vui vẻ đi, tôi phải về.”

“Giữ mình trong sạch đấy hả?”

Tony cười đến kỳ quái.

“Tôi nghe nói giờ cậu có đối tượng rồi hả? Còn là tình sâu nghĩa nặng nữa? Sao, giữ mình vì người ta?”

Duy Mạnh quẹo tay lái, miệng trả lời:

“Cứ coi là thế đi.”

Tony rõ ràng không nghĩ hắn như thế là lại thừa nhận, ngẩn người “Bố khỉ” một câu, rất sợ hãi.

“Mặt trời mọc đằng Tây! Ai mà đẹp lại có bản lĩnh lớn thế!” Tony đổi ngữ điệu, không lắm lời nữa “Coi như cậu đến tụ tập với tôi đi, không làm gì khác, ngồi dưới vỗ tay cũng được?”

“Hôm khác đi, hôm khác tôi mời anh,”

Tony không nói nữa, ngừng một chút, nói một cậu:

“Không phải vì cái khác, hôm nay là sinh nhật cậu. Tôi là bạn cậu, đến đây đi.”

Duy Mạnh không lên tiếng.

Lúc Duy Mạnh đi vào Destiny, nơi này vẫn như vô số lần hắn từng đi vào.

Trên sân khấu có vũ công nam đang khiêu vũ, Duy Mạnh ngồi phòng VIP, nhìn khán đài.

Góc độ này rất quen thuộc, hắn nhớ lần đầu gặp Quang Hải ở đây, hắn cũng ngồi phòng này, an vị ở vị trí hiện tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro