Chap 1: Không chịu đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngồi trong phòng mà cô cứ nhấp nha nhấp nhổm, ngồi trong phòng của mình mà cứ như ngồi trên đống lửa. Tự dung thấy ghét cái tính "anh hùng rơm" của mình quá đi mất. Phải chi không có cái tính đó thì cô đâu phải khổ như bây giờ

"Hay là trốn đi" Cái suy nghĩ đó bỗng hiện lên trong đầu cô khi thấy ô cửa sổ "Leo tường...."- Chuyện đó không khó đối với một đứa nghịch ngợm như cô nhưng trong cái bộ kimono rắc rối này thì..........Đầu óc của cô hoạt động hết công suất.." Trốn. Không trốn..." và cuối cùng cô đưa ra một quyết định

- Vì tự do......phải trốn...

Sợi dây được thả xuống...cô vác nguyên bộ kimono trèo lên. Lúc nãy định thay nhưng nếu vậy thì không kịp nữa rồi và cô đánh liều....leo đại.

- Bắt đầu...- Cô bắt đầu leo một cách thành thục dù bức tường trơn như mỡ. Được "nửa đường" thì....

- Bảo Bình, đi đâu đó nhóc????

Tiếng nói quen thuộc làm cô giật thót, trợn tròn mắt nhìn người đứng phía dưới, cô cười méo xệch:

- Anh hai, em định tập thể dục á mà...hề hề...

- Vậy hả???- Ma Kết nhướn mắt nhìn cô.- Thế có mệt không em???

- Dạ....dạ....mệt

- Thôi đi, anh biết tỏng em rồi. Định trốn chứ gì???

- Em......em đâu có đâu...- Bảo Bình lắp bắp

- Lừa ai chứ đừng có lừa anh, leo lên đi nhóc!!! Đàng trai sắp đến rồi.....Để họ thấy thì.....dị lắm....ha ha ha- Ma kết tuôn ra một tràng cười, trêu chọc cô

Nhìn bộ mặt ngông ngáo cùng với tràng cười của ông anh. Bảo Bình tức lộn ruột. Ước gì bây giờ mình có thể tống vào cái bộ mặt đó một cú đấm mới hả dạ được. Trách người rồi lại ngồi trách mình " Bảo Bảo ơi là Bảo Bảo!!!, mày anh hùng làm chi cho tao khổ vậy nè.." ( tự nói chuyện với mình mới đau chứ ^_^)

Lên lại phòng, cô vừa mệt vừa tức lại nhớ đến cái buổi chiều định mệnh đó

-----------------------------Hồi tưởng-----------------------------

- Ba mẹ ơi! Nội ơi! con về rồi nè!

Bảo Bình chạy ùa vào nhà cười toe toét,  trên tay ôm trái dưa hấu

- Mẹ, con đánh nhau với bọn bạn, con thắng...- Cô vừa nói vừa chìa trái dưa hấu ra

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Cô ngạc nhiên " Trời đất,sao ở đây có nhiều  người quá zậy???"

- Con gái con gứa gì vô ý hết sức..-Mẹ cô khẽ mắng- Con không thấy nhà mình có khách sao????

- Dạ....con xin lỗi ạ!!!!- Bảo Bình cúi đầu lí nhí

Nói là nhiều người chứ ngoài ba mẹ cô, nội cô thì chỉ có hai người nữa chứ mấy. Đó là một người phụ nữa trạc tuổi mẹ cô, cũng có thể lớn hơn một tí, bà toát lên sự cao sang quyền quý nhưng khuôn mặt phúc hậu của bà lại tạo cho người ta cái cảm giác gần gũi, dường như xóa đi giai cấp ranh giới. Kế bà là một cậu bé khoảng 5, 6 tuổi gì đó. Trông có vẻ ương ngạnh, điểm này thì giống Bảo Bảo lắm đây. Cô mỉm cười phát hiện ra cái "lí thú" giống với mình. Tiếng người phụ nữa vang lên

- Con là Bảo Bình???- Bà nhẹ nhàng kéo cô lại gần

- Dạ!!!

- Chào bác Thiên bình đi con....

- Dạ con chào bác

- Ừ, chào con!Ngồi xuống đây đi con...-Bà mỉm cười- Con năm nay mười tám phải không???

- Dạ, con vừa tốt nghiệp....Con tốt nghiệp loại giỏi đó bác..

Bảo Bảo cười hì hì rồi nhận ra mình hơi lố. Cô im bặt. Đứng trước người lạ mà chả khiêm tốn tí nào

- Con thú vị thật đấy!!!- Bà Thiên Bình bật người..-Ta thích con lắm đấy!!!

Bảo Bảo nhìn Thiên Bình với một ánh mắt khó hiểu " Lạ thật!Bác ấy có sở thích ngộ ghê..."

- Bảo Bình này!!!- Tiếng bà nội vang lên- Bác Thiên Bình đây là một người bạn thân của mẹ con. Nay bác ấy sang đây để xin hỏi cưới con cho con trai bác ấy. Nội và ba mẹ con đã đồng ý rồi, con lo chuẩn bị đi!!!

Nội nói một hơi mà cô nghe lùng bùng cả lỗ tai...Ừm...." bạn thân" rồi "hỏi cưới" rồi.....cô trấn tĩnh sắp xếp mọi dữ kiện trong đầu rồi....

- Hảaaaaaaaaa!!!!! Gả con????Nội đồng ý sao hả nội...

- Tức là em sắp lên xe bông chứ sao...- Vừa nói, Ma Kết vừa bước vào nhà với một nụ cười hết sức là đáng ghét

- Anh.....

Ma Kết lễ phép chào mọi người rồi bước lên lầu, miệng vu vơ hát:

" Giờ em đã là vợ người ta

Áo trắng cô dâu cầm tay...."

- Anh sẽ chết với em...- Bảo Bình nhìn Ma Kết với ánh mắt hình viên đạn rồi sà vào lòng nội bắt đầu thút thít

- Nội ơi, con còn nhỏ mà nội, con không muốn lấy chồng đâu....huhuhhh

- Con không cần năn nỉ nữa, nội đã quyết định rồi...

Cô càng khóc to hơn.Tự dưng bắt đi lấy chồng??? Nhỏ chỉ biết ăn, học và rủ Ma Kết đi quậy phá khắp nơi chứ có biết chồng con là cái chi đâu. Giờ bỗng lòi đâu ra "chồng", hổng shock mới lạ

- Bác xin lỗi...-Thiên Bình lên tiếng- Xem như là bác xin con có được không???

Cô sững người nhìn bà, trông mặt bà buồn thảm quá. Làm cho trái tim cô rung rinh...."Không!Không!Khổ nhục kế đó!Không được sập bẫy!" Cô tự nói với mình như thế. Giọng Thiên Bình lại vang lên

- Bác biết là con trai bác không xứng với con. Nó có vợ, vợ nó mất để lại một đứa con. Nó lại lớn hơn con mười tuổi thì quá thiệt thòi cho con......Nhưng tội lắm con à. Vợ mất, nó thay đổi hoàn toàn, chỉ biết vùi đầu vào làm việc, chả màng quan tâm đến ai, lại thêm cái bản tính lạnh lùng nữa. Tội nhất là cháu của bà, Thiên Minh!- Bà đẩy thắng bé đến trước mặt Bảo Bình, nói trong nghẹn ngào (Milk: diễn sâu quá hà....)- Mẹ mất, ba lại ít khi quan tâm đến, nó khóc suốt ngày, không nghe lời ai cả, bà buồn lòng lắm!!!!

Thằng nhóc nhìn Bảo Bình mắt rưng rưng

( Hình trên đó, thương ghê chưa)

Rồi òa khóc trước mặt cô. Chắc tủi thân ghê lắm!Cô thấy trái tim mình nhảy lung tung. Thôi chết rồi, kiểu này chắc Bảo Bình không còn sức lực mà từ chối mất

- Chị đừng từ chối nha chị! Chị về làm mẹ em đi mà! Em thích có mẹ lắm...- Thiên Minh tấm tức khóc...- Mẹ!!!!

Đúng là chiêu "nước mắt cá sấu" của thằng bé cực kì hữu nghiệm. Ý chí của Bảo Bảo chạy đâu mất tiêu. Thế là cô gật đầu một cách vô thức. Thiên Minh chạy tới ôm chầm lấy cô cười dài trong tiếng khóc

- Bác cảm ơn con nhiều lắm!!!- Thiên Bình cười đôn hậu...-Bác sẽ sớm tổ chức đám cưới...

Bảo Bảo không biết bây giờ mình làm gì nữa. Giờ đầu óc cô trống rỗng. Trời ạ! Cô vừa đồng ý cái gì thế này???????????

Nhìn mọi người vui vẻ bàn chuyện đám cưới mà đầu óc cô héo hon. Thôi, thế là hết!!!

------------------------------------------------------------------------------

- Đàng trai đến rồi.......

Tiếng hô kéo cô về thực tại. Hiện thực là nhỏ chuẩn bị lên xe bông trong khi còn đi học. Hic, vậy là hết

- Ê, chuẩn bị xong chưa nhóc???- Bạch Dương (bạn thân nhất của cô) bước vào- Pư.....Hahahahah....lấy chồng mà sao cái mặt bí xị vậy????

- Mày có tin là tao quánh cho răng môi đi chơi hết không...-Bảo Bình trừng mắt

- Mày đừng có hù tao nha!Từ nay mày khỏi ăn hiếp tao nữa rồi! Chồng mày sẽ trị mày!- Nói đến đây Bạch Dương ôm bụng cười- Ôi tưởng tượng cái cảnh Đông Phương Bảo Bình bị chồng ăn hiếp tao mắc cười quá đi mất!Ôi còn gì là nữ hiệp nữa!!!

Cô vơ lấy cái gối chọi thẳng vào mặt Bạch Dương. Nó vừa né vừa tiếp tục cười. Quắc mắt nhìn Bạch Dương, Bảo Bảo nghiến răng

- Mày có im đi không hả?????

Thấy cô giận, Bạch Nhi thôi cười

- Thôi, ra ngoài với tao, sắp đến giờ rồi....

Bảo Bình vẫn ngồi im trên giường, lấy di động ra gọi trong khi Bạch Dương chẳng hiểu cái mô tê gì hết á. Khoảng hai phút sau thì có bà đứa con gái nữa chạy lên phòng cô. Cự Giải, Kim Ngưu, Xử Nữ, thế là đủ. Cô mỉm cười phong khi cả bốn đứa nhìn nhau ngơ ngác

- Gọi tụi này lên chi vậy Bảo Nhi???- Kim Ngưu lên tiếng

- Định nhờ tụi bây vài chuyện, được không????

- Ừm, nói đi. Tụi này giúp cho..- Giải cười- Xem như là tiến bạn theo chồng...

- Cũng được!- Cô không giận mà tiếp tục cười- Vậy nãy giờ bốn người thấy mặt chú rể chưa???

- Chưa..-Cả bốn đồng thanh

- Ê, mày muốn tụi tao làm cái chi thì nói mau lên..- Bạch Dương hối thúc - Đừng có bày trò đó nha!!!

Bảo Bình mở tủ, lôi ra bốn bộ kimono y chang nhau và y chang đồ của cô thảy về phía lũ bạn nói

- Giúp tao thì vào thay đồ ra đi!!!

- Mày định.....- Xử Nữ trợn tròn mắt nhìn

- Đúng!!!- Xử chưa kịp nói hết câu nhỏ đã gật đầu...-Nếu hắn ta với tao có duyên thì hắn sẽ nhận ra tao! Còn không thì....

- Thì sao???

- Thì khỏi cưới...- Cô nhún vai cười

- Nhưng mà.........

- Không có nhưng gì hết á! Một là tụi bây giúp tao! Hai là dẹp hết!

Thở dài trước sự nghịch ngợm của nhóc bạn cùng cá tính ương bướng từ nó, bốn người cùng vào trong thay đồ. Thôi thì mặc vậy. Duyên em là duyên em thôi

-----------------------------------------------------------------

- Nào, bây giờ sẽ là sự xuất hiện của cô dâu...-Ma Kết hô to

Sau tiếng hô đó, Kết Ca im bặt. Mọi người cũng như anh, tròn mắt nhìn năm cô gái giống hệt nhau đang bước ra. Được vài phút, Kết lắp bắp

- Cái quái gì thế này????

- Nếu muốn được vợ, chú rể phải tìm đúng cô dâu thôi!!!!- Cả năm cô cùng đồng thanh

Mọi người lúc đầu ngơ ngác, còn bây giờ là ôm bụng cười, đặc biệt là lũ bạn cùng lớp Bảo Bình. Anh cũng lắc đầu bó tay trước sự tich nghịch của cô. Thôi thì, xem như là thử thách của chú rể zậy

Thiên Yết, chú rể của ngày hôm nay. Thật chuẩn soái ca luôn nha. Anh vốn dĩ không quan tâm lắm trước cuộc hôn nhân này bởi lẽ lòng anh đã nguội lạnh từ ngày Song Tử, người vợ quá cố của anh qua đời. Anh nghe theo lời mẹ chỉ vì muốn vừa lòng bà và cho Thiên Minh một người mẹ mà thôi. Đứng trước năm cô gái vận y phục giống nhau, nét đẹp cũng kẻ tám lạng, người nửa cân. Bất chợt anh bật cười. Không ngờ mẹ anh lại chọn một cô con dâu lém lính, trẻ con như thế. Còn bày trò làm khó anh.

Nhìn một lượt năm cô, anh chú ý nhất là con bé đứng góc phải, phía ngoài cùng. Trông nó là trẻ con nhất đám, khuôn mặt như có vẻ thách thức anh vậy đó. Mà sao nó giống con nhím thế nhỉ???? Được một lúc anh bước lại kéo cô ra, chắc chắn là nó rồi, anh nghĩ vậy bởi vì cái mặt con bé tinh nghịch ghê nơi

Mọi người ồ lên kinh ngạc rồi bật cười. Duyên em thì sẽ là của em thôi. Riêng về phần Bảo Bình, cô hết sức ngạc nhiên tại sao anh lại bắt được cô. Khổ hết sức, phen này thì theo chồng thật rồi. Đang buồn thúi ruột lại nhìn thấy cái nụ cười giễu cợt của ông anh trời đánh. Cô ngẩng mặt lên , ném cho Ma Kết ánh mắt thách thức "Xì, thua keo này ta bày keo khác, sợ gì"

Nãy giờ Bảo Bình cảm thấy mệt thêm rồi,nãy giờ phải thay đến bốn bộ đồ cưới làm cô có cảm giác như đổi từ gông này sang gông khác vậy đó.Mết hết sức à....Hic, còn phải nhe răng cười mọi lúc mọi nơi nữa chứ

- Nào, cô dâu, cười lên nào!!!

Đấy, lại bắt cười nữa đấy, đến là khốn khổ. Ôi! Ước gì bây giờ cô được ngủ thì sướng biết mấy. Đang mơ mộng thì.....giật mình bởi tiếng nói của một cô gái

- Cô dâu xinh quá nhỉ...nhưng vẫn là con nít!- Cô gái đó nói bằng giọng mỉa mai

- Con nít nhưng vẫn được người ta rước, còn người lớn vẫn ở giá đấy chị ạ!!!

Bảo Bình cảm thấy cực kì thú vị khi mặt chị ta tái đi vì tức "Ỷ lởn chọc nhỏ hả....Xí đừng có mơ". Thấy cái kiểu hằn học của chị ta, cô nghĩ chắc cũng để ý để ác gì ông chồng của cô đây

- Tưởng mình hay lắm sao hả????

- Hay hơn khối người đấy chị! Lấy chồng giàu với "đập chai" là hay rồi....

Nói rồi cô giả vờ mệt, tựa vào người Thiên Yết. Bảo Bảo đang muốn chọc tức cô gái đó đây mà. Thiên Yết bật cười cho hành động rất chi là trẻ con của cô. Từ nãy giờ, ngầm quan sát cuộc tranh cãi của hai người, anh cảm thấy vui chi lạ. Cô vợ nhí của anh lém lỉnh ghê, chưa gì đã "mọc nanh" rồi 

- Thôi nếu em mệt thì lên phòng nghỉ đi nhé...-Thiên yết nói nhẹ nhàng (Milk: hôm nay ảnh quay 360 độ dậy cà)

- Vâng...-Bảo Bình đáp lại bằng một cử chỉ dịu hiền nhất mà cô biết

Trong khi đó, cô gái lúc nãy trở về bàn. Đó là Song Ngư, là thư kí của Yết đồng thời là em gái của Song Tử- người vợ quá cố của anh. Cô yêu anh từ lâu và luôn nghĩ anh là của cô . Vì anh, cô phải đi làm chỉ mong gặp được anh. Chứ giàu sang như cô cần gì chỉ cần động móng tay. Vậy mà giờ đây lòi đâu ra một con nhóc . Tưởng rằng nó hiền, định ăn hiếp cho bõ tức, ai ngờ nó ranh như hồ ly "Thiệtl à tức quá đi" Máu Song Ngư sôi sùng sục nhưng vì danh dự nên cô ngậm bồ hòn làm ngọt. Chứ em vợ yêu anh rể thì có đẹp đẽ gì đâu

------------------------------Hết chap 1--------------------------------------

THANKS FOR READING 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro