Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ohayo mina-san, mình đã trở lại và ăn hại hơn xưa =^.^=, mí ngày nay bận quá bù cho mấy mem nek. Đừng giận Au nhak

---------------------------------------------------------------------

Sau khi xong tiệc, cô được chị hầu đưa lên phòng. Đây là phòng tân hôn của cô đấy ư????Cô không kiềm chế được, thốt lên:

- Đẹp quá!!!!

- Vâng! phòng này là do bà chủ và cậu chủ trang hoàng đó thưa cô...- Cô hầu tươi cười

- Oa, máy chơi game....!!!!

Bảo Bình ùa đến cái máy game chạy vòng vòng xăm xoi từng cái. Trời ạ!!!Đây có phải là vợ của cậu chủ không vậy???Chị bếp ngẩn ngơ lắc đầu khó hiểu, chị đành quay đầu bước xuống nhà

Sau một hồi xăm soi cái máy, cô bật lên và............chơi game

Mãi đến gần 11 giờ, Thiên Yết mới lên phòng. Anh thật không tin vào mắt mình. Cô vợ chí của anh đang ngồi trên cái ghế bành bùm bùm chíu chíu một cách say mê trong bộ kimono nóng nực. Đứng nhìn một lúc, anh hắng giọng:

- E hèm!!! Xong chưa????

Bảo Bình giật mình quay lại. Trông thấy anh, mặt cô đỏ như gấc. Mất mặt quá đi mất!!!!Cô cười ngượng nghịu:

- A....ha...ha...

- Ôi, con nít mê chơi đến quên thay đồ luôn!

Quê quá, cô nạt lớn:

- Ê, kêu ai con nít hả???? Ông già kia...

- Kêu nhóc đó.Đi tắm đi. Hay là để ông già này tắm dùm cho...???- Anh cười nhẹ

- KHÔNG CẦN!!!!

Bảo Bảo la lớn rồi chạy vội vào phòng tắm. Cũng may cho cô là trong đó có để sẵn đồ rồi, không là tiêu..Hazzz

Tắm xong, cô bước ra. Nhìn thấy cô, Thiên Yết lặng đi mấy phút. Công nhận nhỏ xinh thật, đặc biệt trong cái bộ đồ ngủ ấy. Thấy anh nhìn cô hoài, cô lớn tiếng:

- Ê, đừng có nói là mê tui rồi nha!!!!

- Ọc!!!!- Yết thật không ngờ con nhóc này bạo gan đến thế, dám bảo anh mê nó chứ. Thua rồi ^__^ Thiên Yết lắc đầu chào thua- Tắm xong rồi thì tới tôi.....

Anh lấy đồ đi vào nhà tắm, không quên để lại một câu nói:

- Con nít tì có gì mà mê nhỉ????

- Anh.....!?!?!?

Bảo Bình hậm hực nhìn Thiên Yết đi vào nhà tắm. Lúc này đây, cô ngồi yên trên giường , bỗng nhiên cảm thấy......sợ

- Anh ta ra thì làm gì nhỉ????Ôi, mình nghe người ta nói vào đêm ngày cưới vợ chồng sẽ...........Ôi không!!!!!!- Nghĩ đến đây, Bảo Bảo la lớn lên

- Cô bị cái gì thế???- Yết nói vọng ra

- Ak, không có gì, kệ tui

Cô cứ đi qua đi lại trong phòng để tìm cách đối phó nhưng không biết làm gì...Cuối cùng cô quyết định lên giường, trùm chăn và giả vờ ngủ

Khi Yết ra thì anh đã thấy cô vợ của minhg ngủ ngon lành trên giường. Anh đứng nhìn cô.

- Quái lạ!!!Phòng này có nóng đến nỗi đâu mà cô ta đổ mồ hôi như tắm thế kia????- Yết lẩm bẩm

Nhìn Tiểu Bảo một hồi, bất chợt anh mỉm cười. Nghĩ gì đó mà anh đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng đóng cửa, cô ngồi bật dậy

- Hic, làm sợ muốn chết...Không biết lúc nãy hắn lẩm bẩm gì thế nhỉ????

Trong khi cô đang còn thắc mắc thì Thiên Yết đã sang đến phong Thiên Minh

- Nhóc con! Ngủ chưa????

- Con chưa ngủ, không ai ngủ với con hết....!- Thằng bé nũng nịu- Ba giờ có người ngủ chung rồi!!!

- Hahaha, con đang ganh tị đấy à? Vậy con có muốn qua ngủ chung với ba mẹ không???

- Dạ muốn, ba nói thiệt hả????

- Umk!Nhưng khi sang phòng con phải im lặng và chạy lại ôm mẹ con ngủ. Không được gây tiếng động đấy!!!!

- Tại sao ạ???- Thiên Minh ngạc nhiên

- Con đồng ý thì đi! Không thì thôi! Không có thắc mắc!

- Dạ, đi .....

Nghe có tiếng bước chân, Bảo Bình vội nhảy lên giường, trùm chăn, nhắm nghiền mắt. Tiếng mở cửa và tiếng bước chân càng ngày gần hơn. "Bình tĩnh, Bảo Bình...sẽ không có chuyện gì đâu" Cô tự trấn an mình. Bất chợt một vòng tay ôm chầm lấy cô...

- AAAAAAAAAAAAAAA......

Nhỏ tung chăn và phóng thẳng ra cửa. Nghe tiếng hét, bà Thiên Bình cùng chị hầu chạy lên thì thấy cô run lẩy bẩy, Thiên Yết thì ôm bụng cười, còn nhóc Thiên Minh thì chưa hiểu chuyện gì ngồi ngơ ngác trên giường...

- Chuyện gì thế???- Thiên bình hỏi

- Dạ....dạ.....hắn dê con....- Giọng cô run run

- Ai???

- Hắn đó...- Bảo Bảo chỉ tay vào Thiên Yết

- Chồng con dê con ak...- Bà cố nén cười, nghiêm giọng- Chuyện này ta mới nghe!!!

Chị hầu cũng bật cười khe khẽ. Phần nào bà Thiên cũng hiểu chuyện gì rồi. Con dâu của bà còn ngây thơ quá và thằng con của bà hôm nay bỗng thấy lạ, tự dưng hôm nay lại có hứng thú bày trò phá phách. "Tội nghiệp con bé" Bà chép miệng, nghĩ thầm khi thấy con nhỏ đang đứng đó, mày mày đỏ như tôm luộc

- Bảo Bình!!!- Bà khẽ gọi

- D....dạ....

- Con lên giường ngủ đi!!!- Bà quay sang Thiên Yết-  Còn con, không được cười nữa! Đưa bé Minh về phòng ngay!!!

Yết thôi cười, anh bế Thiên Minh về phòng mặc cho thằng bé giãy nảy không chịu. Ngang qua cô, Thiên Yết nở một nụ cười rất ư là "muốn ăn đấm"

- Vào ngủ đi!!! Con định đứng đây hoài sao???

- Con xin lỗi

- Đi ngủ đi...

Bảo Bình ngồi trên giường với một mớ ấm ức không chịu nỗi. Thiên Yết bước vào,anh cố nhịn cười

- Ai cho ông làm cái trò đó hả???-Cô quắc mắt nhìn anh

- Nè, trò gì???Tôi làm gì nhóc nào!!!!

- Ông....ông...dám

- Dám gì???

- Ô...ôm tui...

Yết ôm bụng cười sặc sụa, còn mặt cô càng đỏ lên vì tức

- CÓ THÔI ĐI KHÔNG HẢ?????

- Có bao giờ cô xem lại mình chưa hả???- Thiên Yết còn cười- Tôi mà thèm ôm cô ak????

- Vậy....vậy hồi nãy....

- Bé Thiên Minh! Cô có muốn qua "bắt đền" nó không????- Anh nhướn mắt trêu chọc cô

Cô im re. Ngượng quá là ngượng

- Tôi sang phong Thiên Minh ngủ! Cô không phải lo nữa!

Nói xong, Yết bước nhanh ra ngoài. Anh đã trở lại vẻ lạnh lùng vốn có. Anh cảm thấy hôm nay mình lạ quá, tự dưng như con nít. Ra ngoài vườn, anh lặng lẽ nhìn về một nơi xa xăm

Bảo Bình lăn qua lăn lại trên giường, mặc cho chiếc đồng hồ bing bong gõ nhịp. Mãi đến gần một giờ cô mới ngủ được sau khi đã bài binh bố trận để "phòng ngừa nguy hiểm"Và đồng thời cũng đã hết lời nguyền rủa Thiên Yết. Nói chung là bớt ấm ức....

------------------------------------Hết chap 2-------------------------------------

Cảm ơn mí mem nha, nhớ vote cho au đó, iu mí mem nhìu <3 <3 <3




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro