Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                                    Chap 1.


                                  Hoàng cung - Bắc Thiên quốc:

Mùa đông đã ngừng hẳn, trời vẫn còn đương se lạnh.

Ngự hoa viên nguy nga, thần lâu vũ cao chót vót, vườn thường uyển muôn hoa vẫn đang khoe sắc, trời đã bắt đầu vào xuân. Bảo nhan đường điện với con đường quanh co, những bóng đỏ tay cầm kim đao chính là cấm vệ quân, cứ nửa giờ một lần tại mỗi nơi đều có cấm vệ quân bước qua tuần tra. Nội cung đình các, hàng rào sâm nghiêm, gạch lát đều đặn trên mỗi con đường, hoa đá chạm khắc tinh tế, bạch ngọc điêu lan. Quả thật muôn phần huy hoàng, vạn phần trang nghiêm. Đây chính là hoàng cung của Bắc Thiên quốc.

Mặt hồ xanh biếc tựa nền trời, lạc hoa theo gió tung bay mà tỏa hương ngào ngạt, trúc lan lành lạnh, gió nhẹ lay động hoa trong vườn, thật khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào động phủ thần tiên.

Trong một khung cảnh thần tiên như thế bỗng nghe "huỵch" một tiếng.

- Uy da! Đau quá! Hic...hic... - Giọng nói trong trẻo của một thiếu nữ vang lên.

- Hừ... nữ nhi đi đứng sao lại có thể vô ý vô tứ như thế chứ? - Giọng nói của một nam tử vang lên, mang theo vài phần lạnh lẽo. Chàng ta vừa nói vừa đưa tay phủi phủi lấy vạt áo rồi cứ thế đi thẳng, không thèm nhìn người trước mặt - vẫn đang còn ngơ ngác trước câu nói của chàng - lấy một cái.

Bỗng thân ảnh của một nữ tử đứng chắn trước mặt chàng mang theo một mùi hương ngọt ngào cứ theo gió mà lan toả xung quanh chàng, kèm theo đó là giọng nói thanh tao, thập phần tức giận:

-Ngươi đứng lại đó cho ta! Hừ... Ngươi đi va vào ta không những không xin lỗi mà còn " xuất khẩu cuồng ngôn " (mở miệng nói lời ngông cuồng), ngang nhiên mắng chửi ta. Nếu ta để cho ngươi đi dễ dàng như vậy thì còn gì là uy danh của Trường Nghi công chúa ta nữa chứ?

Vừa nói Bảo Bình vừa ngước mắt lên nhìn nam nhân đứng trước mặt, bất giác đôi mắt long lanh như hồ thu gợn sóng của nàng như đóng đinh vào mặt của chàng nam tử. Dáng người chàng cao lớn nhưng không thô kệch, toàn thân vận cẩm bào màu tía, mắt phượng mày tầm, mũi thẳng như điêu, đẹp như một pho tượng. Tuy nhiên gương mặt chàng lại lạnh lùng tựa băng tuyết, không chút cảm xúc, thật không biết chàng ta đang nghĩ gì.

Chàng nam tử trước mặt cũng chẳng hơn gì nàng, bốn mắt chạm nhau trong lòng không khỏi ngẩn ngơ, từ trong đôi mắt lạnh lẽo của chàng ánh lên vài tia ngưỡng mộ. Người thiếu nữ đứng trước mặt chàng quả thật rất xinh đẹp, dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn. Toàn thân nàng vận cung trang màu hoàng yến, mái tóc mây bay bay trong gió, ôm lấy khuôn mặt trái xoan. Da nàng trắng như trứng gà bóc phơn phớt màu hồng đào, mày cong như vòng nguyệt, mắt trong như làn thu thủy ẩn dưới rèm mi dài cong vuốt, môi đỏ và nhỏ hệt một trái anh đào, khí chất vương giả mà thanh cao, lại trong sáng, hồn nhiên, đẹp tựa như một đóa hoa hải đường.

-Ngươi nhìn cái gì chứ? Một nam nhân lại có thể tuỳ tiện ra vào hoàng cung, thân thế chắc chắn không nhỏ. Hừ... Nhưng mặc kệ ngươi là ai? Hôm nay, nếu như ta không trừng phạt ngươi thích đáng, để chuyện này đồn ra ngoài ta làm gì còn mặt mũi nhìn ai nữa chứ? - Bảo Bình lạnh lùng lên tiếng.

- Thì ra là Trường Nghi công chúa. Tại hạ cam tội thất lễ, có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, đã đắc tội với công chúa. Mong công chúa mở lượng hải hà, lượng thứ cho tại hạ. Tại hạ còn có việc bận, xin cáo từ! - Giọng chàng cũng lạnh lùng không kém.

Thấy chàng ta vừa định lách người đi thẳng, Bảo Bình nhếch môi cười nhạt một tiếng, tiếp tục đứng chắn trước mặt chàng rồi lạnh giọng lên tiếng:

- Ngươi tưởng chỉ cần nói như vậy thì có thể bỏ đi được sao? Đâu có dễ như vậy? Trừ phi ngươi có thể tiếp được ta ba chiêu, bằng không đừng hòng ra khỏi đây.

- Hừ... Không phải tại hạ đã xin lỗi rồi sao, công chúa sao lại cố chấp đến vậy? Hiện giờ tại hạ đang rất bận, không có thời gian chơi đùa cùng công chúa. Xin cáo từ!

- Hắc hắc... Chơi đùa sao? Khẩu khí thật ngạo mạn. Tiếp chiêu ta...

Lời nói chưa dứt thì bóng người cùng thế chưởng của Bảo Bình đã đến sát vào ngực nam nhân nọ. Bảo Bình xuất chiêu rất nhanh, chàng nam tử lại không đề phòng, chỉ kịp lách mình sang một bên, nhẹ vung tay hữu chụp vào cổ tay nàng, chiêu thức của chàng có tên là Ô Vân Bế Nhật, vừa hóa giải thế công lại vừa phản công rất hữu hiệu. Nhưng Bảo Bình đã nhanh nhẹn thu tay tả về, tay hữu phóng tới điểm vào sườn chàng, chiêu thức một thực một hư, vô cùng lợi hại. Chàng nam tử nhận ra thủ pháp của Bảo Bình chính là Lan Hoa Phất Huyệt, trong lòng thầm nghĩ: " Không ngờ Trường Nghi công chúa lại có võ công cao đến vậy? Nhưng nàng ta tính tình thật ngang bướng, xem ra hôm nay nhất định phải để cho nàng ta chịu chút đau khổ mới được ". Ngay lập tức chàng trầm bàn tay tả xuống bảo vệ phần ngực, tay hữu hất ngược ra một chưởng, rồi xoáy một vòng từ trên xuống dưới, dùng thế Ương Vân Thiên Giáng hóa giải thủ pháp Lan Hoa Phất Huyệt của Bảo Bình một cách dễ dàng. Thấy chàng ta dễ dàng tránh được hai chiêu vừa rồi của mình, Bảo Bình vừa ngạc nhiên vừa tức giận, gằn giọng nói:

- Võ công của ngươi khá lắm!

Vừa dứt lời, Bảo Bình bất thần nhảy tới tân công ngay, chưởng phong rít vù vù, khí thế vô cùng mãnh liệt. Đã định tâm phải cho Bảo Bình nếm mùi thất bại, nên chàng nam tử đợi cho chưởng phong đã gần sát đến bên người mới sử dụng bộ pháp Vân Tung Mị Ảnh xuyên qua màn chưởng phong rồi dùng chiêu Phiên Vân Phục Vũ chụp lấy cổ tay Bảo Bình giữ ở trước ngực. Bất ngờ bị nắm lấy cổ tay, Bảo Bình vừa thẹn vừa giận, nàng giơ tay còn lại điểm vào huyệt Kỳ Môn của chàng nam tử (vị trí: dưới núm vú, tại xương sườn thứ sáu.), chàng ta phất nhẹ tay hóa giải chiêu điểm của Bảo Bình rồi nhanh chóng chụp lấy cổ tay nàng bẻ ngoặt ra sau, toàn thân nàng giờ đây đã bị bao lấy bởi thân hình cao lớn của chàng, mùi long đản hương tràn tới khứu giác làm nàng đỏ bừng mặt. Còn chưa kịp nói gì thì giọng nói trầm lạnh của chàng ta đã vang tới bên tai:

- Công chúa, đã đắc tội rồi. Ta đã tiếp xong ba chiêu của nàng, xin cáo từ!

Vừa nói dứt câu, chàng ta đã nhanh chóng buông tay nàng, dùng khinh công phi thân đi, thoáng chốc đã mất dạng. Bảo Bình nhìn theo bóng chàng ta cho tới khi chỉ còn là chấm nhỏ màu tía, mặt nàng vẫn còn đỏ bừng vì giận dữ, nghiến răng trèo trẹo nói:

- Hừ... Tên nam nhân ngạo mạn, đáng ghét, rồi ta sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp trăm lần. Dám cả gan sỉ nhục bổn công chúa, để xem ta trừng trị ngươi thế nào. Hãy đợi đấy!

Nói rồi nàng xoa xoa hai cổ tay xoay người đi thẳng. Gió thổi qua từng đợt mang theo mùi hương ngọt ngào của hoa cỏ, kì hoa dị thảo vẫn đua nhau khoe sắc nhưng bây giờ Bảo Bình làm gì còn tâm trạng thưởng hoa, trong lòng nàng giờ đây chỉ âm thầm nguyền rủa gã nam nhân chết tiệt đã cả gan chọc giận nàng. Một buổi sáng đẹp như vậy rốt cuộc lại bị hắn phá hỏng, thật đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro