Chap2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


chap này sẽ có sự xuất hiện of Cự Giải ,mong mọi người ủng hộ cho xin 1 vote

------------------------------------------------------------------------------------------

                                   Tại thành Sở Vân - Nam Nguyên quốc.

- Tiểu Nhu! Chạy ra xa nữa đi, xa nữa đi mà, nhanh lên nào! - Tiếng nói ấy phát ra từ một bạch y nữ tử, vóc người nhỏ nhắn, trên tay cầm một cuộn dây diều. Thanh âm trong trẻo, dịu dàng, thập phần phấn khích. Nàng dường như đang rất cao hứng, nụ cười luôn nở trên đôi môi anh đào, da trắng như bạch ngọc, đáng yêu vô cùng.

- Công chúa! Xa như thế này đã được chưa? Em buông tay ra nhé! - Một lục y nữ tử lên tiếng đáp lại, giọng nói mang theo vài phần nũng nịu, trên gương mặt thanh tú lấm tấm một vài giọt mồ hôi.

- Ân ~ Em thả tay ra đi! Gió ơi, thổi mạnh lên nào! Diều ơi, bay cao lên! - Bạch y nữ tử vừa chạy vừa lên tiếng đáp lại.

- Công chúa! Người chạy từ từ thôi, đợi em với! - Lục y nữ tử gọi với theo sau.

Con diều từ từ bay lên cao, gió như cũng muốn vui đùa cùng hai nàng thiếu nữ, từng đợt, từng đợt thổi tới ngày càng mạnh hơn, đưa con diều bay lên càng lúc càng cao, cao đến nỗi chỉ còn là một chấm nhỏ trên bầu trời xanh biếc. Những cơn gió mạnh thổi qua, mơn trớn, vui đùa lên mái tóc người thiếu nữ. Giọng cười của nàng trong vắt như pha lê, giòn tan như tiếng ngọc rơi trên mâm bạc. Thật khiến người ta nghe mà dễ chịu, trong lòng cũng bất giác vui lây.

Bỗng từ phía sau, một bóng người hớt hơ hớt hải chạy tới, dường như ông ta đã vận động rất nhiều đến nỗi mồ hôi chảy thành dòng trên gương mặt, giọng nói có phần đứt quãng:

- Công chúa... Nô tài đi tìm người mãi...hóa ra người ở đây. Vạn tuế gia đang chờ người ở...ngự thư phòng.

Bạch y nữ tử quay người lại, thấy sắc mặt hắn có phần khẩn trương, vội ngưng cười, cất giọng hỏi:

- Ngươi có biết phụ hoàng gọi ta có chuyện gì không?

- Hồi bẩm công chúa, nô tài thật không rõ. Thỉnh công chúa nhanh nhanh đến gặp vạn tuế gia. - Tên thái giám nhanh chóng đáp lại nàng.

- Ân ~ Ta biết rồi. Tiểu Nhu! Em ở đây giữ diều cho ta. Nếu làm mất nó ta sẽ trị tội em đó. - Nói đoạn nàng hướng mắt về phía tên thái giám đang chờ đợi - Chúng ta nhanh đi thôi!


Ngự thư phòng - Nam Nguyên quốc:

Trong căn phòng sơn son thếp vàng, lộng lẫy xa hoa, có một nam nhân trung niên đang hướng mắt nhìn về một bức tranh, trong ánh mắt lộ rõ sự say mê cùng ngưỡng mộ, lẫn cả yêu thương và nhớ nhung. Trong tranh họa một người thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, trên đó còn có một bài từ.
Chữ tình buộc lấy chữ sầu

Chân trời góc biển tìm đâu bây giờ


Xuân du hạo đãng, thị niên niên hàn thực, lê hoa thời tiết.

Bạch cẩm vô văn hương lạn mạn, ngọc thụ quỳnh bao đôi tuyết.
Tĩnh dạ trầm trầm, phù quang ái ái, lãnh mạn dung dung nguyệt.
Nhân gian thiên thượng, lạn ngân hà chiếu thông triệt.
Hồn tự cô xạ chân nhân, thiên tư linh tú, ý khí thù cao khiết.
Vạn nhị sâm sai thùy tín đạo, bất dữ quần phương đồng liệt.
Hạo khí thanh anh, tiên tài trác lạc, hạ thổ nan phân biệt.
Dao đài qui khứ, động thiên phương khán thanh tuyệt.
Tiết trời lạnh hoa lê đang rộ,
Khách nhàn du lãng đãng chơi xuân.
Hương thơm bay tỏa không gian,
Cành cây trắng xóa lộc non nở đầy.
Ánh trăng lạnh canh khuya thanh tĩnh,
Chiếu trên cao thấp thoáng sông ngân.
Tâm tình một vẻ miên man,
Trời cho tính khí cao sang vẻ người.
Chen lẫn vẻ muôn hoa rực rỡ,
Vẻ thanh cao vẫn tự vươn cao.
Thanh anh trác lạc hơn người,
Dẫu trong ngọc đá có chiều nọ kia.
Dao đài ai kẻ đi về,
Hương trời đôi lứa đã kề bên nhau.  

Bỗng một bóng bạch y nhẹ nhàng bước tới, nhìn người nam nhân phía trước, toàn thân mặc hoàng bào, đai lưng bằng ngọc, trên mái tóc đã điểm một vài sợi bạc cài một cây trâm làm từ mã não, dáng người tầm thước. Nàng hướng ánh mắt về phía bức tranh, trong lòng khẽ dâng lên một sự yêu thương vô bờ, dịu giọng hỏi:

- Phụ hoàng! Người lại đang nhớ đến mẫu phi sao?

Người đó từ từ quay người lại nhìn nàng, nét mặt người hiền từ, nhu hòa mà vẫn không mất phần uy nghiêm của một vị quân vương, nhưng long nhan đã nhuốm phần mệt mỏi. Dù sao thì cũng đã qua tuổi năm mươi, buổi sáng lại phải dậy sớm thượng triều, khuôn mặt sớm đã tiều tụy. Nhìn thấy nàng tới, mỉm cười rồi nhẹ giọng nói:

- Giải nhi! Con đã tới rồi sao? Lại đây nào, phụ hoàng có chuyện muốn nói với con. - Nói rồi không để nàng trả lời ngài bước tới vuốt mái tóc mây của nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp, tràn đầy yêu thương. - Giải nhi của trẫm đã lớn rồi, đã trở thành thiếu nữ... cũng nên tìm cho con...một phu quân tốt rồi. - Giọng nói của ngài càng lúc càng nhẹ, nghe qua cũng đủ thấy trong lòng ngài đang rất đau xót.

Cự giải vừa dụi đầu vào ngực Nam đế, vừa nũng nịu nói:

- Phụ hoàng! Giải nhi vẫn còn nhỏ mà, nhi thần không muốn lấy chồng đâu, cả đời này nhi thần sẽ ở đây chăm sóc cho phụ hoàng, vĩnh viễn không rời xa người.

Nam đế nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, khẽ thở dài rồi mắng yêu nàng, giọng nói có phần chùng xuống:

- Hài nhi ngốc này! Con gái lớn thì phải gả chồng, sao có thể suốt đời bên cạnh phụ hoàng được? Trẫm đã tìm được cho con một mối lương duyên tốt, là một vị hoàng đế tuổi trẻ tài cao, nay mai sẽ tới ngày thành thân. Trẫm tin hắn sẽ chăm sóc tốt cho con.

Cự Giải nghe tới đây vội rời khỏi lòng Nam đế, ngước mắt lên nhìn ngài, hoảng hốt nói:

- Phụ hoàng! Có phải tại Giải nhi không ngoan, thường trốn ra ngoài cung chơi làm phụ hoàng nổi giận? Có phải phụ hoàng ghét bỏ nhi thần rồi phải không? Hức...hức...

- Phụ hoàng sao có thể ghét bỏ con được chứ? Con là nữ nhi duy nhất của phụ hoàng, con cũng biết trong tất cả các huynh đệ của con trẫm yêu thương con nhất. Phải gả con đến một nơi xa xôi như thế, trẫm cũng không đành lòng... - Nam đế nhẹ nhàng lên tiếng, hít một hơi dài ngài nói tiếp. - Con cũng biết, Nam Nguyên quốc của chúng ta chỉ là một nước nhỏ, năm nào cũng chịu sự đe dọa từ Tây Ương quốc và Đông Linh quốc, chúng ta cần phải có đồng minh...

Cự Giải ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Nam đế, nàng đã hiểu phụ hoàng của nàng đang nói đến điều gì, những điều Nam đế nói không phải nàng không biết, cũng không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ có điều nàng vẫn luôn hy vọng nó không bao giờ xảy ra. Nuốt nước mắt vào trong, nàng cố gắng dịu giọng hỏi:

- Có phải người muốn đưa nhi thần đi cầu thân với Bắc Thiên quốc, để thắt chặt bang giao hai nước? Người đành lòng nhìn nhi thần hủy hoại hạnh phúc cả đời sao?

- Trẫm sao có thể đành lòng? Trẫm là phụ hoàng của con, trẫm đương nhiên muốn con được hạnh phúc, muốn tìm cho con một phu quân tốt, xứng đáng để trẫm gửi gắm con cả đời, hy vọng hắn sẽ chăm sóc, yêu thương con để hoàn thành di nguyện của mẫu phi con. Nhưng trẫm ngoài là một người cha, trẫm còn là một vị hoàng đế, trẫm không thể bỏ mặc dân chúng không lo... Giải nhi! Lẽ nào con đành lòng nhìn con dân Nam Nguyên quốc bị giằn xéo dưới gót giày ngoại bang? Con đành lòng nhìn các ca ca của con phơi thây ngoài chiến trường? - Nam đế buồn bã nói, giọng nói của ngài thập phần xót xa.

Cự Giải đau đớn nhìn Nam đế, nàng sao có thể đành lòng chứ? Bản thân là công chúa, nàng đã biết sớm muộn gì cũng phải gả cho một vị đế vương hay hoàng tử nước lân bang nào đó, cùng lắm là gả cho vị vương tôn công tử con nhà thế gia trong nước để củng cố quyền lực. Nàng sao có thể ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân? Hạnh phúc cả đời của nàng, hy vọng có thể đổi lấy được sự bình an cho Nam Nguyên quốc - một cái giá không tệ.

- Phụ hoàng! Người mà nhi thần phải thành thân có phải là hoàng đế của Bắc Thiên quốc? - Cự Giải nhẹ nhàng lên tiếng.

- Không sai. Giải nhi! Con đã đồng ý rồi sao? - Nam đế nói.

Cự Giải cười khổ:

- Nhi thần còn có thể từ chối sao? - Ngừng một chút nàng lơ đãng nói tiếp. - Bao giờ nhi thần phải xuất cung ạ?

- Hai ngày nữa con sẽ xuất hành. Mọi chuyện trẫm đã lo liệu xong cả rồi. Trẫm cũng cho An Ninh quận chúa đi cùng con. Giải nhi! Không còn sớm nữa, con hãy về cung chuẩn bị đi. Trẫm cũng mệt rồi, trẫm muốn nghỉ ngơi. - Nam đế khẽ phẩy tay, giọng nói có phần mệt nỏi.

- Vậy nhi thần xin cáo lui. Phụ hoàng, xin người hãy giữ gìn long thể. - Cự Giải dịu dàng nói.

Nhìn thấy Cự Giải dần dần khuất bóng, Nam đế nhìn mĩ nhân trong tranh, nhỏ giọng lên tiếng như đang nói với chính mình, trong ánh mắt ngài là đau đớn, là xót xa, là bất lực:

- Ngọc Hoàn! Nàng hãy tha thứ cho trẫm, trẫm không thể hoàn thành di nguyện của nàng, không thể tìm được cho Giải nhi một hảo phu quân thật lòng yêu thương nó, không thể cho nó một cuộc sống tiêu diêu tự tại bên người mà nó yêu. Giải nhi! Con cũng đừng oán trách phụ hoàng, có trách hãy trách con đã sinh ra trong gia đình đế vương...cái mà nhân gian gọi là hạnh phúc lứa đôi không thể tồn tại trong hoàng tộc...

P/s: Chap này có một số chiêu thức võ công được nam nhân vật sử dụng là của nhân vật Bộ Kinh Vân, một trong hai nhân vật chính của bộ truyện tranh Phong Vân. Còn bài thơ có tên là Vô Tục Niệm vốn là để nói về hoa lê nhưng thực chất là để ám chỉ một người con gái, nàng chính là Tiểu Long Nữ, còn tác giả thì mình không tìm thấy ^^! Mấy bạn đọc xong thì góp ý dùm mình với nha! Cám ơn mấy bạn nhiều lắm. Chúc mấy bạn buổi tối vui vẻ!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro