Chương 3: ta muốn động phòng part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang húc tường như trâu húc mả. Tiểu Mã bất chợt dừng lại quay qua nhìn Bảo Bảo, đôi mắt sáng rực như sao, hắn thản nhiên nói:
- Ta muốn sinh hài tử. Bảo Bảo chúng ta mau sinh oà nhi.
Sinh.... sinh oa nhi ????
Trái tim nhỏ bé của nàng thật sự đã bị đả kích nghiêm trọng mà, động phòng sao? Không bằng cho thiên lôi đánh chết nàng luôn đi! Mặc kệ, chết cũng không sinh oa nhi!
Bảo Bảo theo bản năng níu chặt quần áo trên người, ánh mắt không ngừng canh chừng Tiểu Mã ,chỉ cần hắn dám có ý định cường bạo nàng, nàng nhất định sẽ khiến hắn cả đời này đừng mong xuống giường lần nữa. Nhưng mà rất nhanh sau đó, Bảo Bảo ngốc trệ nhìn Mã Mã trên giường. Chỉ thấy hắn lăn qua lăn lại trên giường, chỉ vài vòng đã đem cả thân hình cao lớn cuộn lại như con tằm, vừa lăn lộn vừa lớn tiếng nói: "Nương tử, lăn lộn ,lăn lộn sinh oa nhi".

Khóe miệng cô giật giật, đầu đầy hắc tuyến nhìn tên ngốc đang vui vẻ lăn qua lộn lại trên giường! Ai tới nói cho nàng biết tên ngốc tử này như thế nào có thể nói ra những điều như vậy a? Nhân Mã đợi một hồi lâu mà không thấy Bảo Bình đáp lại, động tác lăn lộn lập tức dừng lại, chỉ thấy một đầu chăn khẽ động, hắn nhô đầu ra, tròng mắt trong suốt như thủy tinh vô hại nhìn nàng:
"Bảo Bảo, sao nàng còn chưa lên, chúng ta cùng nhau lăn lộn !"
Cô hết đường chống đỡ, khóe miệng cực lực run rẩy, người nào vô tâm không hay biết gì. "Bảo Bảo, nhanh đến lăn cùng ta , lăn như vậy là có thể sinh hài tử rồi, lăn càng nhiều thì có thể có thật nhiều hài tử nha!" Nhân Mã vui sướng nói, cô để ý thấy khi hắn nói tới sinh hài tử, đáy mắt xẹt qua một tia quang mang, đẹp đến nỗi làm người ta hít thở không thông. Cái chính là một câu nàng cũng không nói nổi nữa rồi!
liếc nhìn Nhân Mã sung sướng lăn lộn, dứt khoát xoay người đi tới tủ quần áo. "Bảo Bảo, nàng muốn đi đâu? Không sinh hài tử với ta sao?"
Bảo BÌnh mở một ngăn tủ lấy ra một cái chăn khác, quay đầu nhìn Nhân Mã: "Ngươi biết cái gì gọi là động phòng sao?" "Biết " hắn lần nữa nhô người ra, kích động gật đầu: "Động phòng chính là cùng nương tử của mình lăn lộn trên giường, sau đó sinh oa nhi !"

"Cái đó là ai dạy ngươi?" Bảo Bình rất ngạc nhiên cùng khó hiểu, phương thức động phòng khác người này là ai dạy hắn? "Chính là ngũ hoàng huynh Song Tử!"
Hắt xì... trong ngũ vương phủ, Song Tử bất giác hắt xì một cái, đưa tay nhu nhu mũi, nói thầm: "Kỳ quái! Là ai đang mắng ta?"

Nhân Mã nhìn Bảo Bảo trải chăn trên đất, ánh mắt không khỏi trừng lớn: "Bảo Bảo nàng đang làm gì ?"
Nàng nằm xuống, ôm chăn lăn một vòng, bình tĩnh nói: "Mã Mã, không thể cùng nhau lăn lộn trên giường được, phải tách ra mới có thể sinh hài tử, ngươi xem, ta lăn cũng giỏi lắm !

Nhân mã trừng mắt, tròng mắt mê mang, mờ mịt nhìn nàng: "Thật không?" thanh âm kéo dài đầy nghi hoặc.

"Đương nhiên rồi, chẳng lẽ Mã Mã thà tin người ngoài mà cũng không muốn tin tưởng ta?"
"Bảo bảo là nương tử của ta, ta đương nhiên tin tưởng Bảo Bảo rồi!" Nhân Mã nhếch miệng cười nói, đôi mắt phượng xinh đẹp cong như trăng lưỡi liềm, rất nhanh sau đó lấy lại tinh thần ở trên giường vừa lăn lộn vừa vui vẻ nói lớn: "Lăn , lăn , lăn lộn sinh oa nhi, sinh oa nhi, sinh oa nhi gọi phụ thân!" Bảo bảo nghe những lời này của Nhân Mã toàn thân nhanh chóng hóa đá! "Bảo bảo, nàng vì sao không lăn? Phải lăn nhiều thì sau này mới có thể sinh thật nhiều oa nhi a!" Bảo Bảo
gân xanh nổi đầy mặt, nhẫn nại nói: "Ta không lăn, ngươi lăn nhiều một chút, lăn cả phần của ta luôn!"
Vì thế đêm động phòng hoa chúc, Bảo Bảo. trong thanh âm hưng phấn lăn lộn của Nhân Mã cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm, ánh mặt trời chậm rãi xuyên qua tầng mây chiếu qua cánh cửa tân phòng soi sáng một mảnh.


Đôi lời tam "hự" của au:
- gọi mình là kaneki nhé, date of birth: 24/1/1996 ai thích kết bạn mình nha ^^
- mình rất thích đông vui nhộn nhịp nên mọi người cmt kịch liệt nhé để mình lấy động lực viết tiếp :)))
- mình định viết thêm truyện nữa, ý đinh của mình sẽ để bảo bảo làm tomboy, còn bảo đá cặp với anh mọi người vote nhé. Vote luôn các cpl khác nha. Thank All ^^ ủng hộ Kaneki nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro