Chương 13: Thích Song Ngư(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bên trong Lan Hinh các, thùy ti Hải Đường đang nở rộ, phong lan phía dưới cũng xanh non tươi tốt. Dọc theo đá cuộn trải ra thành con đường nhỏ, Xử Nữ chậm rãi thong thả bước đi, vẫn là đang suy nghĩ, nói là buổi tối học thuộc lòng, chẳng qua là vì muốn mẫu thân yên lòng, việc nặng một đời.

  "Tiểu thư, người đi đâu vậy, ta tìm người một hồi, như thế nào lại không cầm lô ấm, như vậy tay sẽ lạnh, đúng là lạnh thật? Nô tỳ bây giờ đi nấu canh gừng cho người uống."  

"Không cần ta muốn ra ngoài ngươi giữ bí mật giúp ta nhé." Xử Nữ nhỏ giọng nói vào tay Thanh Lam cười tinh nghịch.

Thanh Lam nghe vậy nét mặt liền thay đổi " Tiểu thư ta biết dạo này người có luyện võ a~~ Nhưng đi ra ngoài như vậy cũng chẳng an toàn hay là người cho nô tì đi cùng ít ra chút võ công này của nô tì cũng có thể bảo vệ người." 

  Xử Nữ và Thanh Lam như  là chị em sinh đôi, lại cùng nàng lớn lên từ nhỏ. Thanh Lam là người học võ từ nhỏ mà tính tình lại ôn hòa từ nhỏ đã thân thiết với Xử Nữ, tự nhiên sẽ đặc biệt vô cùng thân thiết. Thanh Lam  trời sinh tính đơn thuần, con đường kiếp này của nàng nhất định gập ghềnh không ít. Xử Nữ vẫn đang cân nhắc lo lắng có nên bồi dưỡng  Thanh Lam  thành trợ thủ đắc lực của nàng hay không. Hai người đương nhiên vui vẻ, ngay sau đó liền chải đầu giúp nàng, tiếp theo lại cầm bộ nam trang mặc lên người, mang theo hai người từ cửa sau lén lút trốn đi.

Là kinh thành Tần Thiên quốc đương nhiên sẽ phồn hoa, vô cùng náo nhiệt, Thanh Lam  tâm tính như tiểu hài tử, nhìn đến cái gì cũng đều mới lạ không thôi, nhưng cũng biết chăm chú đi sát theo nàng, bảo vệ nàng không bị dòng người chen lấn xô đẩy. hai người liền hướng tới bên hồ đi đến, cây cỏ lay động cùng chim oanh, thực là hồ liễu mùa xuân say mê lòng người. Làm cho người ta lưu luyến quên trở về.

"Cứu mạng...."

Tiếng kêu phát ra từ một ngõ nhỏ, nàng mơ hồ nghe được, vì thế mang theo Thanh Lam  hướng tiếng kêu đi tới, trước cửa ngôi miếu rách nát có điểm đỏ thẫm kéo dài đến cánh cửa bên trong. Nàng muốn đẩy cửa đi vào, lại bị Thanh Lam  ngăn trở.

"Tiểu...Công tử, người muốn làm gì a, nơi này vắng lặng như vậy, nếu xảy ra chuyện gì không tốt, phu nhân nhất định sẽ trách cứ ta. Vạn nhất có cái gì nguy hiểm, chúng ta biết ăn nói như thế nào với phu nhân a!"

Nhìn vẻ mặt nàng lo lắng, nhớ lại kiếp trước vào ngày này nàng ở phủ chuyên tâm học tập, giết thời gian, kiếp này ngày hôm nay phát sinh cái gì quả nhiên là không biết, nếu trời cao đã cho ta cơ hội làm việc này, thì sợ gì.

" Ngươi đi cùng ta, sợ cái gì, nếu đã kêu cứu mạng thì làm gì còn khí lực hại chúng ta, ngươi nếu sợ liền ở chỗ này đợi ta ra."

Thanh Lam  thấy nàng kiên trì, liền cắn răng nói: "Nô tỳ đi cùng tiểu thư, nô tỳ không sợ!"  'phốc' một tiếng nở nụ cười, lúc này cái nha đầu này còn có chút can đảm. Có khả năng bồi dưỡng. Nàng đưa tay đẩy cánh cửa, theo vết máu tìm được phía đằng sau tượng một chồng rơm rạ. Một hắc y nữ tử ngã trong vũng máu, gần ngực bị cắm một thanh chủy thủ, nàng đưa tay đẩy sợi tóc trước mắt nàng kia, cũng không nghĩ rằng nàng ta lại đẩy tay nàng ra, hơi thở đã yếu ớt gần như sắp chết, không nghĩ còn cảnh giác như vậy. Nàng ta có bộ dạng mi thanh mục tú, không giống là một đại gian ác.

*Chủy thủ: dao găm.

"Thanh Lam, ngươi cầm ngân phiếu mua một chỗ ở đây rồi đi  tìm đại phu tới giúp cô nương này trị thương,  đừng ngẩn người nữa mau đi, nếu không mau nàng sẽ ngừng thở mất."

Xử Nữ  đưa tay nâng nàng dậy, làm cho nàng tựa trên người của nàng, nhìn bộ dáng nàng so với mình cũng nhỏ hơn mấy tuổi. Khoảng chừng một lát sau Thanh Lam đã an bài thỏa đáng, cầm giấy tờ khế ước mua nhà, lập tức tìm cỗ xe, cho người đem người bị thương lên xe.

Qua hai cái ngõ nhỏ, liền đến, Thanh lam đã mang theo đại phu chờ ở cửa, thật cẩn thận đỡ nàng đến một gian phòng, để cho đại phu trị liệu cho nàng ta.

Phòng ở nhìn cũng không tồi, khắp nơi đều có mạng nhện, nói ra phòng này đã một thời gian không có người ở.  Thật không biết Thanh Lam lấy bao nhiêu bạc mua. Bên trong có hoa viên, tuy rằng đã hơi tồi tàn, nhưng nhìn kĩ kết cấu quả thật đẹp mắt như là của tiểu thư khuê các, lộ ra một cỗ khí dịu dàng, tạo cảm giác thoải mái thanh thản.

Chắc hẳn người bố trí vườn hoa này là người thấu tình đạt lý, có lẽ là một diệu nhân, nếu may mắn có thể kết giao được thì thật là tốt. Xuyên qua hành lang thật dài, tới bên trong, mạng nhện và tro bụi dày đặc, ngửa mặt lên lại nhìn thấy hai chữ Thích phủ không rõ nét, Thích phủ? Chẳng lẽ đây lại là nơi phủ đệ Thích tướng quân ở trước đây? Trách không được khí thế lại lớn như vậy, đáng tiếc Thích tướng quân trung thành vì nước, không ngờ lại bị người buộc tội tham ô, nghĩ đến việc này, chắc hẳn việc này hơn phân nửa cùng Yết  vương có quan hệ, hừ, quả thật là một tai họa, kiếp trước nàng thật là không có mắt, cuối cùng bị thế nhân lừa gạt. Nghĩ đến chuyện này, hai tay nàng nắm chặt, nói không nên lời thù hận.

"Công tử, đại phu nói vị cô nương kia tính mạng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lại mất máu quá nhiều nên còn chưa tỉnh, hiện tại sắc trời đã tối, nói vậy lão gia cũng đã hồi phủ, Thanh Lam cùng đại phu ở trong này chăm sóc nàng, người cứ  đi về trước."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro