Chương 4: Gặp lại bên bờ hồ(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tất an vị Tần hoàng và hoàng hậu nói vài câu thì yến tiệc bắt đầu. trong ngự hoa viên các tiểu thư ra sức  biểu diễn tài nghệ để lấy lòng vương hoàng hậu dĩ nhiên là vì cái danh hiệu đệ nhất tài nữ kia. Còn lại đại đa số là nam tử quý tộc phân tán  khắp nơi thưởng hoa, uống trà.

Ngự hoa viên... hai nữ tử đang đi cùng nhau đó là Xử Nữ và Thanh Lam.

  Trên đường, Xử Nữ  âm thầm đánh giá Thanh, nàng là nha hoàn từ nhỏ của Xử Nữ, đi theo bên người  Xử Nữ  đã lâu, mà trong kiếp trước Thanh Lam bị Tử Dung hãm hại mà chết. Xử Nữ thầm nhủ kiếp này nàng sẽ không để Tử Dung hãm hại Thanh Lam.

     Đang lúc suy nghĩ, bên tai truyền đến tiếng nói của Thanh Lam: "Tiểu thư, phía trước có một cái đình, vừa lúc có thể ngồi nghỉ một lát. Trong hồ nước lúc này còn có cá vàng bơi dạo."

"Chúng ta đi xem."Xử Nữ gật đầu, giương mắt nhìn về đình phía trước, càng đi đến gần phía trước thì lại có cảm giác từng cơn gió mát thổi về phía mình.

Ngồi ở trong đình, mắt nhìn lướt qua cũng có thể thấy hồ nước gợn sóng lăn tăn. Quả thực như lời của Thanh Lam, trong hồ nước cá vàng dạo chơi tung tăn, hồ nước trong suốt, màu kim quang từ vây cá, khóe môi nàng cong lên, nụ cười thanh nhã hiện lên trên môi.

Thanh Lam đứng ở một chỗ nhìn đến ngây ngốc, lúc này tiểu thư thật là làm cho người ta không thể rời mắt, rõ ràng vẫn là dung mạo như trước, thế nhưng lại trầm mặc bình tĩnh, ưu nhã khí chất phát ra từ bên trong, còn lúc này nàng đang mặc sam y màu xanh biếc thúy, váy dài màu xanh biển có thêu hoa cỏ, lại khoác lên một yên sa mỏng xanh thúy cùng màu, tôn lên cơ thể nõn nà khí chất như u lan, càng kiều mị bảy phần tươi đẹp ba phần.
Nhận thấy được tầm mắt của Thanh Lam, Xử Nữ quay đầu nhìn sang, cười khẽ một tiếng nói: "Hôm nay ta có chỗ nào không đúng sao?"

"Hôm nay tiểu thư rất đẹp." Gò má hiện lên một đám mây đỏ, Thanh Lam lập tức thu hồi tầm mắt, thành thành thật thật trả lời.

Xữ Nữ mỉm cười, tâm tư của Thanh lam sao nàng không biết, dù nàng không phải là Xử Nữ trước kia, nhưng hành vi cử chỉ khí chất các phương diện còn lại làm sao giống nhau được! Bất quá cho dù nàng ta nghĩ thế nào, đây đã là chuyện không cách nào sửa được.   

Cùng lúc đó có bốn người hướng về phía nàng đi tới, vừa bước tới một nữ nhân trong số đó thốt ra những lời chanh chua nhằm về phía Xử Nữ.

"Thì ra là tiểu tiện nhân ngươi còn sống, ta còn tưởng ngươi đã chết ở trong Nhạc gia rồi chứ, đúng là đồ sao chổi." Thấy mấy người bên cạnh nhìn Xử Nữ đến mất hồn, Võ Tuyết ghen ghét phun ra lời ác độc. Nói về Võ Tuyết là con thứ nữ của Võ gia, tỷ muội của Võ Cự Giải, khác với cự Giải ngây thơ ôn nhu thì Võ Tuyết là con người hai mặt, chanh chua, trình độ độc ác của người này chỉ thua Tử Dung mà thôi. Từ nhỏ Võ Tuyết ỷ được phụ thân sủng mà làm càn, kiếp trước nàng ta bắt nạt Xử Nữ vô số lần


"Tỷ tỷ không chết trong miệng sói, thế nhưng muội muội lại học được tiếng cẩu, gặp người lại không nói tiếng người", những lời này tượng đá nghe còn thấy bất bình huống chi là Xử Nữ, cấp độ độc ác của Võ Tuyết đúng là quá lắm rồi.

"Ngươi....." với thân phận của mình, ở Võ Gia Võ tuyết đã bao giờ bị người nói như vậy đâu? trong nháy mắt mặt trướng đến tím bầm, nhìn về phía ba gã nam tử đang ngắm Xử Nữ đến mất hồn la lên, "Ta cho các ngươi ả tiện nhân này đó! Tốt nhất là hủy hết danh dự nàng ta cho tàn tạ luôn đi."

Mấy gã này nghe vậy thì đều cả kinh.

Lý Chu mặc dù là một kẻ háo sắc, nhưng cũng không quá ngu, giơ tay ngăn đám bằng hữu tốt lại, làm bộ khổ sở nói với Võ Tuyết, "Tuyết biểu muội, nói gì nàng ta cũng là tiểu thư Nhạc gia, nếu làm thật, dượng sẽ trách tội chúng ta đó."

Hiện tại, Võ Tuyết làm sao nghe lọt những lời này, "Tiện nhân này nhục mạ ta.... Ta nếu không đáp trả, sẽ không phải là Võ Tuyết nữa, chỉ là một đứa phế vật mà thôi, nếu lộ chuyện, ta nói mẫu thân để ả làm thông phòng cho biểu ca là được chứ gì...."

Nghe vậy, Xử Nữ phẫn nộ đến cực điểm, trước kia chỉ cảm thấy Võ Tuyết  hơi điêu ngoa một chút mà thôi, không ngờ lại ác độc như vậy.

Lý Chu nhìn khuôn mặt bởi vì giận dữ mà càng trở nên kiều diễm của Xử Nữ, buông tay xuống, không ngăn trở đồng bọn nữa, cười to nói "Xinh đẹp thế này làm thông phòng thì hơi tiếc, thôi cho làm di nương đi".

Thấy mấy kẻ dâm tặc sắp nhào tới, Xử Nữ sờ sờ lên đầu rút cây châm hoa xuống. hiện tại nàng không phải là đối thủ của mấy người này, nếu dùng võ công mà đánh chắc chắn sẽ thua mà đến lúc bại lộ thân phận sẽ càn làm cho Tử Dung tập trung đối phó nàng hơn. Nàng sợ chỉ có thể vừa lui về phía sau vừa tính toán phải thoát thân thế nào. Mà Thanh Lam đứng cạnh nàng lại đang sợ hãy tột cùng.

Thấy Xử Nữ lùi dần về phía hồ, Lý Chu cười càng thô bỉ. Càng ngày càng sáp tới. Võ Tuyết thấy vậy hưng phấn đến mức muốn hét lên, trong sạch của tiện nhân này bị hủy, phải cho tất cả mọi người trong yến tiệc biết.Võ Ngọc quay đầu căn dặn nô tì bên người gì đó. Nô tì nhìn thiếu nữ đang tiếp tục lùi về phía dòng suối, do dự, cuối cùng dưới sự uy hiếp của Võ Tuyết, cắn răng chạy đi.

Thanh lam lúc này đã sợ toát mồ hôi hột, thấy Lý Chu và hai nam tử khác cùng tiến lại, nàng lập tức đứng lên trước dùng thân hình của mình che chắn cho Xử Nữ.
Đang lúc Xử Nữ cắn răng định cùng Thanh Lam nhảy xuống suối, thì một tiếng gầm của hổ vang lên, mọi người nhìn lại. Thấy một nam tử, tóc đen rũ xuống bờ vai, trên đầu chỉ có một cây trâm ngọc, lộ ra vầng trán cao, mày kiếm, đôi mắt hẹp dài tỏa ra ánh sáng thanh u, trường bào màu đen có viền tơ vàng, trông phiêu dật vô cùng, cổ áo rộng mở lộ ra lồng ngực vững chãi, vừa thần bí cao quý lại vừa tà ác, đúng là yêu nghiệt! Hắn giống như Tà Thần nhìn xuống chúng nhân, đoạt đi thần hồn của con người mà một con Bạch hổ đang phủ phục bên chân hắn, như một con thú cưng.

Nam tử nhìn Xử Nữ chăm chú, hắn có một loại ảo giác, hình như hắn và nữ nhân kia ( Xử Nữ) đã từng quen biết. Mà Xử Nữ nhìn đến nam nhân này...bao nhiêu là bi thương, bao nhiêu hận ý trong lòng giờ phút này lại muốn dâng trào. Đó còn là ai khác ngoài người đó sao?!

Điểm nhẹ mũi chân, nam tử và Bạch hổ đã vọt qua bờ bên này. Đứng bên cạnh Xử Nữ. Nhìn ba gã đã cởi áo tháo đai lưng, mà thứ kia cũng đã nhiệt huyết dâng trào, nam tử nở nụ cười tàn khốc: "Nếu những thứ này các ngươi không quản được, thì sớm bỏ đi cho rồi".

Theo đó, mấy đạo ngân quang nhắm thẳng hạ thân của ba gã phóng tới.

"A!"

"A!"

Lý Chu nhìn hạ thân, đau đến mức muốn ngất đi.
Võ tuyết vốn đứng một bên chờ xem kịch vui, thấy vậy sững sờ. "Ngươi là ai? Dám thương tổn biểu ca ta! Ngươi biết biểu ca ta là ai không?" mặc dù nam tử trước mắt rất anh tuấn nhưng thấy hắn cứu Xử Nữ, lại ra tay tàn nhẫn như vậy, hảo cảm mười phần mất hết sáu.

Nam tử nhìn vẻ mặt kiêu căng của Võ Tuyết, "Võ Tuyết trưởng tử của phủ Võ tướng quân, không nhìn ra ta sao? "

"Biết mà ngươi còn dám làm vậy!" Võ Tuyết không trả lời câu hỏi của nam tử ao đen khó tin nói, lại nhìn về phía Xử Nữ, cười cực kỳ ngang ngược, "Ngươi được lắm tiểu tiện nhân, lớn gan tìm một tình nhân. Ta phải báo với phụ thân, cho ngươi dìm lồng heo...."

"Hôm nay xem như ta được mở mang tầm mắt, xúi giục người khác vô lễ với tỷ tỷ mình, còn có thể lớn tiếng vu oan người." Đang lúc Võ Tuyết lên tiếng nam tử áo đen nhíu mày kiếm ngắt lời.

"Tiện nhân này không phải tỷ tỷ của ta, chỉ là một thứ nữ thôi, được biểu ca ta để mắt tới chính là phúc phận của nó, ta là tiểu thư Võ gia, ông ngoại là tể tướng tiền triều,nó chỉ là phế vật Nhạc gia không ai lưu tâm thì làm gì được ta?"

Nghe vậy, Xử Nữ không khỏi khâm phục Võ gia, có thể dạy dỗ ra một nữ nhi thế này cũng là một loại tài năng đó nha! Vốn cảm thấy Võ Tuyết đáng ghét vô cùng, giờ chỉ thấy đúng là óc bã đậu.Muốn đối nghịch với nam tử trước mặt quả thật hôm nay nàng ta gặp bất hạnh rồi.

Nhìn Võ Tuyết phun ra từng câu ô ngôn uế ngữ, nghe từ xa có tiếng người đến, Xử nữ chỉ biết một chuyện là:Võ Tuyết xấu số rồi!

Quả nhiên, cách đây không xa truyền đến một tiếng rít gào: "Ngươi đồ nghịch nữ này!"

"Nhanh lên, nhanh lên, nghe nói chổ đó xảy ra chuyện."

"Vậy sao, chúng ta cũng đi xem thử đi".

Lúc nhóm người ở nơi khác thấy vậy, cũng ùn ùn chạy theo xem náo nhiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro