Xe đạp ơi... (Sư Tử, Thiên Bình)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: VH&TT, Ngô Thị Trang (Hà Nội)

     "Quay đều, quay đều những vòng xe...". Hắn vừa đạp xe vừa nghêu ngao hát. Chiếc xe đạp cà khổ lạch xà lạch xạch những âm thanh: tiếng lóc xóc của vành bị lung lay, tiếng xích khô, tiếng gác-đơ-bu, ... đã vậy hắn còn hứng chí kéo cái chuông tự chế ở ghi-đong cho nó kêu ầm ĩ nữa chứ. Hắn đi đến đâu, mọi con mắt đổ dồn về hắn và chiếc xe. Tôi nghiệm ra 1 điều: "Hắn + chiếc xe đạp của hắn = cái chợ". Hắn tỉnh bơ như không trong khi tôi thấy ngượng thay cho hắn.

     -Thôi đi ông! Chủ đã vậy lại còn chiếc xe...

     Hăn không những không tự ái mà còn lấy làm hãnh diện:

     -Vậy mới vui tai chứ. Đường thì xa mà cứ im ỉm như xe của Sư thì buồn lắm. Nếu thấy xấu hổ thì lùi lại 1 chút như người không liên quan là được mà...

     -Tôi chỉ muốn Bình giữ trật tự đường phố chút thôi! - Tôi chống chế.

     Xe của tôi là xe mini Nhật mà bố mẹ mới sắm cho từ ngày đậu Cấp III. Còn hắn được anh trai hắn sau khi đậu đại học cho thừa kế chiếc xe cũ rích của mình. Nhà hắn ở ngay cạnh nhà tôi. Chỉ cách nhau 1 bờ tường gạch. So với gia đình hắn thì nhà tôi khá giả hơn rất nhiều, bố mẹ tôi lại có phần khó tính. Nhưng vì bố mẹ hắn đều là giáo viên nên bố mẹ rất tin tưởng khi cho tôi chơi với hắn. Tôi bảo sao hắn không đổi xe mới, hắn lắc đầu:

     -Không được! Anh mình đi học bằng cái xe này đậu đại học thì mình nhất định phải đi nó để sau này đỗ. Theo "dớp" mà...

     Tôi không tin, bĩu môi:

     -Dớp gì... cái xe cà khổ ấy... Mình chẳng cần vẫn đậu cho cậu xem...

                                                                                          ***

     "Chiếc xe của cậu chỉ có bảo tàng mới nhận thôi". Tôi suốt ngày chê bai cái xe của hắn mà không ngờ có ngày phải nhờ tới nó. Chẳng là hôm ấy, tôi với hắn cùng dựng xe ngoài hiệu sách, chọn xong vài cuốn, đi ra thì xe của tôi đã "không cánh mà bay". "Sao trộm không lấy xe mình nhỉ?" - Hắn ngẩn mặt ra lẩm bẩm. Tôi méo xệch cả mồm:

     -Xe cậu bán sắt vụn người ta còn chê ý...

     Từ hôm đó, tôi chung số phận với hắn và chiếc xe cà khổ. Hăn cứ oang oang hát, chiếc xe được đà tha hồ kêu ầm ĩ. Hắn bảo:

     -Mình với Sư đi cái xe này sau này nhất định sẽ đậu đại học. Sư không biết chứ cái xe này tuy vậy nhưng may mắn lắm đấy...

     Hai đứa đi học chung xe mỗi sáng cũng có cái hay. Tôi và hắn vừa đi vừa hỏi bài nhau, có hôm quên học bài mà đến lớp cũng thuộc. Đi cùng hắn toàn hắn đạp xe nên tôi ỷ lại, chẳng muốn đi xe của mình nữa. Chỉ có điều đôi khi lại phải chịu cái tính đãng trí... quên bạn của hắn(mà hắn vẫn tự nhận là đãng trí bác học). 

     Hắn đỗ đại học. Ngày nhận giấy báo, hắn cười: "Tại dớp cái xe!". Tôi và hắn học ở 2 thành phố khác nhau. Tôi cũng rất buồn khi phải xa hắn. Trước hôm nhập học, hắn chở tôi đến trường chơi. Hăn buồn rầu thông báo chiếc xe sắp bị bố mẹ thanh lí cho bà đồng nát rồi. Tôi cười:

     -Tiếc gì?

     -Nhưng nó đã gắn bó với chúng mình 3 năm Cấp III rồi còn gì?

     Hắn có vẻ buồn thật khi phải xa chiếc xe đạp cũ rích ấy. Chúng tôi cùng nhìn lại nơi mình đã gắn bó suốt 3 năm học với bao kỉ niệm vui buồn. Hắn vừa đạp những vòng xe chầm chậm vừa nghêu ngao hát: "Quay đều, quay đều những vòng xe...".

______________________________

5/9/2018

See U Later T_T



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro