Chương 1: Gặp gỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm tối!
Trời mưa to, hẻm nhỏ ẩm ướt!

Mười mấy người đàn ông mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, chạy thùm thụp đuổi theo một bóng dáng to lớn cao ngạo phía trước!

Thân thể anh mặc âu phục màu đen, nơi nào đó trên người bị dao đâm trúng, ngón tay nhỏ máu, ở trong ngõ hẻm nhanh nhẹn chạy trốn, hai mắt như chim ưng, lóe lên dữ dội!

"Hắn ta chạy về phía này, mau đuổi theo!" Giọng người đàn ông mặc áo đen từ đầu kia ngõ hẻm truyền đến.

Anh tỉnh táo nghe tiếng nói này, bàn tay siết chặt lại, máu tươi từ tay của anh nhỏ xuống nhưng anh tuyệt không chú ý, vẫn tiếp tục chạy về phía trước, hai mắt tìm kiếm xung quanh.

Lúc này, trước mặt là cô gái nhỏ đang đứng trước một mái hiên để trú mưa. Trên người cô mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, một đôi mắt to tròn trong sáng động lòng người, tay cầm một quyển sách chăm chú đọc.

Hai mắt anh ở trong bóng tối sáng lên, lập tức nhanh chóng tiến đến, trong lúc cô gái còn chưa kịp phản ứng, giống như cơn gió đem cả người cô nện vào bên vách tường, lập tức che miệng của cô, để cho cô không thể động đậy!

"Ưmh..." Nhân Mã bị sợ đến mất hồn mất vía, con ngươi trừng lớn, thông qua ánh đèn trên đường mờ ảo, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt, hai mắt lóe lên như chim ưng, cả người cô chợt run lên, mềm nhũn ở trên tường, không dám nhúc nhích.

Anh vừa kiềm chặt Nhân Mã vừa lắng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, hai mắt anh rối loạn nhìn về phía cô gái trước mặt, mặc dù nhìn không rõ mặt mũi nhưng cảm thấy đôi mắt to tròn kia chứa đầy ánh sáng sợ hãi!

Anh cố chịu đựng vết thương trên người, khổ sở nặng nề thở gấp, cuối đầu về phía cô nhỏ giọng nói: "Đừng lên tiếng! Tôi sẽ không làm thương tổn cô. Xin cô đứng im và giả vờ như chúng ta đang là một cặp tình nhân vậy là được rồi!"

Cặp mắt Nhân Mã chợt lóe, chăm chú nhìn người đàn ông đối diện.

Anh nói hết lời liền lấy tay chạm vào tóc cô, hơi nghiêng đầu, người áp sát vào tạo nên một bức tranh thật lãng mạn dưới trời mưa.

Một tên áo đen chạy đến, nhìn thấy cảnh này còn đang trầm tư suy nghĩ thì có vài tên khác chạy đến nói: "Ngươi còn có thời gian đứng nhìn người ta hôn nhau? Còn không mau đi tìm hắn ta!" Nói rồi đám người áo đen cùng nhau chạy đi.

Một lúc lâu sau, chắc chắn rằng bọn họ đã đi xa anh mới buông cô ra. Mặt đối mặt, cô mới có thể nhìn thấy rõ ngoại hình của người đàn ông trước mặt mình. Anh mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt giống như đang lo lắng điều gì.

"Cám ơn cô khi nãy đã giúp tôi!" Cuối cùng người phá vỡ không khí im lặng chính là anh! Nói hết lời anh quay lưng chuẩn bị đi thì cô lên tiếng: "Khoan đã...." Vừa lúc đó cô bất chợt nhìn thấy một vệt máu đỏ tươi đã thấm ướt một khoảng trên cánh tay anh.

Nghe cô nói anh mới dừng bước chân, quay đầu chăm chú nhìn cô rồi nói: "Có chuyện gì?"

Nhân Mã vẫn không rời mắt khỏi vết thương đang nhuộm máu tươi trên cánh tay anh, trán rịn mồ hôi, há miệng run rẩy nói nhỏ: "Anh...tay anh..bị thương kìa!"

"Không sao, tôi ổn. Cám ơn cô!" Anh lạnh lùng trả lời còn định quay đi thì cô lại nắm lấy tay anh. "Không được, anh cứ ở đây, tôi chạy đi mua thuốc sơ cứu cho anh."

Nói hết câu, cô chạy đi thì bị anh nhanh tay bắt được, một lần nữa áp sát cô vào tường, cuối đầu xuống nhỏ giọng bên tai cô: "Không cần đâu, tôi phải đi rồi! Để bọn chúng quay lại thì không ổn chút nào."

"Nhưng tay anh đang bị thương, anh nghĩ anh có thể chạy trốn được bọn họ sao?" Nhân Mã vẫn lo lắng cho vết thương của anh, mới đau lòng lên tiếng.

"Không thể thì cũng phải chạy trốn." Giọng anh vẫn rất kiên quyết.

"Hay là thế này đi, trời cũng gần tạnh rồi, tôi dẫn anh đến một nơi bảo đảm bọn họ không biết. Rồi anh ở đó, tôi đi mua thuốc và băng bông cho anh. Coi như là anh cảm ơn tôi khi nãy đã giúp anh. Ok?" Bỗng Nhân Mã chợt nhớ đến một nơi an toàn, mới dám lên tiếng gợi ý.

"Được rồi!" Giọng anh có phần thả lỏng, xen chút dịu dàng.

Nói hết lời bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy bàn tay to lớn rắn chắn của anh kéo đi. Họ chạy đến một ngôi nhà nhỏ ở gần đó. Ngôi nhà ấy bên ngoài có vẻ không đặc sắc nhưng khi bước vào bên trong mới thấy được không gian nhỏ bé, tinh tế và ấm áp vô cùng.
Bước vào ngôi nhà, anh cảm thấy khoảng trống trong lòng dường như được lấp đầy bởi cách trang trí, màu sắc, ánh sáng của nơi đây. Khóe môi anh mỉm cười, lông mày giãn ra, trên mặt bây giờ không còn lo lắng điều gì nữa.

"Đây là ngôi nhà nhỏ của tôi, thỉnh thoảng có đến đây để nghỉ ngơi. Nhìn bề ngoài xấu xí nên chẳng ai thèm chú ý đâu. Vì vậy nơi đây rất an toàn!" Nhân Mã thấy anh chăm chú nhìn xung quanh nên mới lên tiếng giới thiệu. "Thôi anh cứ ở đây, ăn chút bánh mì này rồi đợi tôi đem băng bông về cho anh." Hết lời cô lấy một gói bánh mì chà bông trong cặp thảy vào người anh rồi quay lưng chạy đi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro