Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng kín, ánh sáng mờ nhạt lướt qua từng góc tối, chỉ để lại những bóng đen chập chờn trên tường. Một người phụ nữ đứng giữa căn phòng, bóng dáng cô độc quay lưng về phía các cô gái. Giọng bà ta trầm đục, lạnh lẽo vang lên:

- Sự lựa chọn nằm ở các cô. Tự do hay không, tất cả phụ thuộc vào sự khôn ngoan ấy.

Giọng nói bà ta như một lời phán xét từ bóng tối, ép buộc các cô phải chấp nhận một sự thật nghiệt ngã. Các cô hiểu rõ, miếng mồi mà bà ta đưa ra là một lời hứa ngọt ngào nhưng ẩn chứa nọc độc. Tự do? Từ ngữ ấy giờ đây chỉ là một ảo ảnh mơ hồ.

- Chúng tôi đồng ý.

Bảo Bình, thủ lĩnh của đội điệp viên Zodiac, lên tiếng. Giọng cô vang vọng trong không gian, như một lời nguyền chôn vùi những hy vọng cuối cùng. Bà ta từ từ quay lại, đôi mắt lạnh lẽo xoáy sâu vào từng người, như muốn lột trần tâm can các cô:

- Thông minh. Đó là lựa chọn sáng suốt.

Bà ta cười lạnh, một nụ cười không hề mang hơi ấm, như thể đã dự liệu trước tất cả. Từng lời nói của bà ta sắc bén như dao:

- Ta đã dàn xếp để các cô thâm nhập vào tổ chức. Hãy hành động mà không có bất kỳ sai sót nào.

Những từ ngữ ấy như xiềng xích vô hình, trói buộc các cô trong một trò chơi tử thần. Các cô biết rõ, tự do chỉ là một cái giá xa xỉ, đổi lấy mạng sống trần tục này. Bà ta tiếp tục:

- Để đảm bảo không có sai sót, các cô tạm thời không được liên lạc với nhau. Tránh sự nghi ngờ từ tổ chức.

Các cô đồng thanh:

- Chúng tôi đã rõ.

Bà ta nhếch mép cười, một nụ cười đáng sợ:

- Được rồi. Hãy bắt đầu hành động. Những con rối mà ta đã đào tạo, hãy diễn tròn vai đi nào. Ha ha ha ha!

Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, kéo dài đến tận những góc tối nhất, như thể đó là tiếng chuông báo hiệu cho sự khởi đầu của một bi kịch. Khi các cô bước ra khỏi căn phòng, bầu không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Nhân Mã khẽ thở dài:

- Liệu chúng ta có thể sống sót sau nhiệm vụ này không?

Kim Ngưu lặng lẽ đáp:

- Hãy để thời gian trả lời...

Các cô biết rõ, trong vai trò là những con chó săn của chính phủ, các cô chẳng có quyền lựa chọn, chẳng có quyền phản kháng. Thiên Yết nghiêm giọng:

- Điểm yếu của tổ chức? Tớ không chắc chúng ta sẽ tìm thấy.

Sư Tử thì thầm, đôi mắt ánh lên sự tuyệt vọng:

- Có lẽ... chúng ta nên bỏ trốn.

Ma Kết lạnh lùng cắt ngang:

- Chúng ta không thể.

Bảo Bình khẽ gật đầu, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán:

- Đúng vậy. Chúng ta không có quyền bỏ trốn.

Cái bóng của họ mất hút trong màn đêm, tiến bước vào một con đường không có lối thoát.

----------

Bảo Bình trở về căn phòng cũ, nơi từng tràn ngập tiếng cười của cô và bạn bè. Nhưng giờ đây, không gian chỉ còn là những bức tường lạnh lẽo, tĩnh lặng đến mức như đang nuốt chửng mọi âm thanh. Bóng tối bao trùm, chỉ có ánh trăng mờ nhạt len lỏi qua khe cửa sổ, rọi lên những vết nứt trên tường, như những dấu tích của thời gian đã qua.

Cô bước chậm rãi đến cạnh chiếc giường, nơi đã từng là chỗ trú ẩn an toàn, nhưng giờ lại mang một cảm giác trống rỗng, đáng sợ. Cô không còn cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, chỉ có sự lạnh lẽo, như chính tâm hồn cô lúc này. Bảo Bình ngã xuống giường, mệt mỏi đến mức cảm giác như cơ thể mình bị nghiền nát bởi những ký ức và hối tiếc.

- Một chút thôi... Chỉ một chút thôi... - cô thì thầm, giọng nói khàn khàn, đứt đoạn, như thể tự thuyết phục mình rằng còn có ngày mai. Nhưng trong sự im lặng tuyệt đối của căn phòng, câu nói ấy dường như vô nghĩa, vang vọng rồi tan biến vào khoảng không.

Hơi thở cô trở nên nặng nề, từng nhịp từng nhịp như đang dần bị hút vào vực thẳm không đáy của sự cô độc. Đôi mắt dần khép lại, nhưng giấc ngủ chẳng hề êm ái như cô mong đợi. Đó là sự chìm đắm vào bóng tối, nơi mà cô không thể thoát ra được, nơi mà những ám ảnh và sợ hãi luôn rình rập trong từng cơn mộng mị.

----------

Kim Ngưu, Sư Tử và Nhân Mã bước vào quán bánh ngọt quen thuộc, nơi mà mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, họ luôn ghé qua để tận hưởng những khoảnh khắc thư giãn cùng nhau. Mùi hương của bánh mới nướng lan tỏa trong không gian ấm cúng, mang đến cảm giác thân thuộc và dễ chịu.

Kim Ngưu nhấp một ngụm trà trước khi nói, giọng cô nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa chút tiếc nuối:

- Ăn thỏa thích đi các cậu ơi. Thời gian tới, khó mà tìm được cơ hội như thế này.

Nhân Mã lắc đầu, khẽ cười, ánh mắt cô lấp lánh sự tinh nghịch:

- Ba đứa kia không chịu đi theo, cứ như đang tham gia một buổi đưa đám vậy.

Sư Tử cười phá lên, đẩy nhẹ vai Kim Ngưu:

- Thì ba đứa đó đâu có hảo ngọt như chúng ta.

Họ nhanh chóng chọn những chiếc bánh yêu thích của mình, chỉ vài phút sau, những đĩa bánh đầy màu sắc đã được nhân viên phục vụ bày lên bàn. Kim Ngưu nhắm mắt tận hưởng, một cảm giác hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt cô:

- Vẫn là hương vị này, quen thuộc đến lạ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, tiếng tíc tắc của đồng hồ như nhắc nhở họ rằng đã hai tiếng đồng hồ đã trôi qua. Đến lúc phải rời khỏi nơi này, họ miễn cưỡng đứng dậy, chuẩn bị ra về.

Nhân Mã đứng trước cửa quán, quay đầu nhìn lại lần cuối trước khi buông một câu đầy ẩn ý:

- Không biết tia nắng đầu tiên của ngày mai sẽ chiếu vào chân nào đây.

Ba cô gái trao nhau cái nhìn đầy suy tư, rồi mỉm cười, bước ra khỏi quán bánh ngọt, để lại phía sau một buổi tối đầy kỷ niệm.

----------

Ma Kết và Thiên Yết đi dọc theo bờ sông, từng bước chân đều chậm rãi như đang cố níu kéo chút tĩnh lặng còn sót lại. Không khí xung quanh nặng nề, mỗi lần hít thở như mang theo một nỗi niềm chất chứa. Cuối cùng, Thiên Yết phá tan sự im lặng:

- Cũng đã 18 năm kể từ khi chúng ta gặp nhau rồi. Bây giờ, chúng ta đã 24 tuổi.

Ma Kết khẽ mỉm cười, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên sự mệt mỏi:

- Thời gian trôi qua nhanh thật... Thế cũng đã 18 năm chúng ta làm chó săn cho chính phủ. Tớ thật sự muốn từ bỏ.

Thiên Yết dừng lại, ánh mắt sâu thẳm của cô nhìn thẳng vào Ma Kết, như muốn tìm thấy sự đồng cảm:

- Cô bạn của tớ à, dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn mãi mãi có nhau... Nhé?

Ma Kết quay lại, đôi mắt cô long lanh dưới ánh trăng, nở một nụ cười, nhưng đằng sau đó là nỗi buồn không nói thành lời:

- Tất nhiên rồi... Ai bảo chúng ta là bạn!

Dù lời hứa vẫn còn đó, nhưng cả hai đều hiểu rằng con đường phía trước sẽ không còn dễ dàng. Và dẫu có nhau, liệu còn đủ sức để vượt qua tất cả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro