Chương 7: Xóa...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm dần trôi, vài ánh nắng tinh nghịch xuất hiện trên nhánh lá. Tòa lâu đài chìm về tĩnh lặng, chốc chốc vang xa xa là tiếng sói gọi bầy về tổ. Bình minh đã đến, lấp ló sau chân mây. Mặt trời gay gắt chíu thứ sáng lạ chói mắt, mạnh mẽ đăm vào võng mạc. Ma Kết nhíu mày, lấy tay che đi phần nào nắng rọi, vội lũi mình vào bóng râm.


Cô ngồi phịch xuống đất, khẽ hít sâu, thở mạnh. Mọi mệt mỏi, chán nản ngày hôm qua bỗng nhiên đánh úp vào cô, khiến cô không thể nào chợp mắt nỗi. Rèm mi nhẹ nhắm, cô ngả người dựa vào gốc cây, im ắng lắng nghe thanh âm núi rừng.

Hình ảnh ấy cứ hiện hửu trong tâm trí cô, dù cố gắng thế nào vẫn không thể xóa nhòa, chỉ một chút thôi cũng không thể. Ma Kết gác tay lên đầu, cảm giác đau đớn từ tim dần lan tỏa đến khắp mạch máu, từng tế bào. Chẳng thể nhìn sâu vào đôi mắt to tròn lay láy của cô, nhưng ta cũng phần nào hiểu được vết thương cô đang chịu lúc này, nhức nhối làm nước mắt tuôn rơi...

-Từ khi nào em đã trốn ra đây ngồi khóc một mình thế?- Một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu cô, làm Ma Kết bất giác run nhẹ. Cô kiềm nén tiếng nấc nghẹn ở cổ họng, đằng hắng trả lời, tay vẫn che đi đôi mắt nhòa lệ.

-Em không khóc! Từ lâu đã không còn khóc!!!

-Ừm!!!-Bạch Dương nhún vai, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đưa tay quệt nhẹ giọt nước óng ánh trên mặt Ma Kết, cười tinh nghịch- Vậy cái này là...mồ hôi ư???

-Không phải!!!-Ma Kết bật dậy, xô Bạch dương ngã ra sau, một tầng ửng hồng trên má. Cô nhanh tay gạt nhanh lệ trên khóe mi, nhăn mặt gầm gừ:

-giờ này rồi, sao anh còn không đi ngủ?

-Có qui định giờ này phải đi ngủ sao?-Bạch Dương hất nhẹ mái tóc lòa xòa trước trán, dửng dưng hỏi- Biệt tài của em là đánh trống lãng phải không?

-Gì chứ???- Ma Kết xoay người đi hướng khác, trầm ngâm- Em không ngủ được?

-lý do?

-Đau...-Duy nhất một từ thôi, nhưng diễn tả trọn vẹn cảm giác cô đang có lúc này. Bờ Vai Ma Kết run rẩy yếu ớt. Thứ cô cần là một điểm tựa vững vàng nhất bất cứ khi nào cô chênh vênh té ngã. Ai có thể cho cô???

Bạch Dương im lặng nhìn chằm chằm Ma Kết, ghì mạnh xoa đầu làm tóc cô rối tung. Cô bất mãn liếc nhìn anh. Bạch dương cười xòa, trầm giọng:

-Anh sẽ luôn bên cạnh em mà!

Ma Kết bỉu môi, lắc đầu chán nãn. Cô quá hiểu anh, cô đối với anh, luôn không phải là người quan trọng nhất. Anh có thể đến bên lúc cô cần, nhưng tuyệt đối anh sẽ chẳng mãi mãi có thể bên cạnh cô. Bởi lẽ, còn Song Ngư.

Cô nháy mắt tinh nghịch:

-Vậy cô ấy thì sao?

-Cô ấy?- Bạch Dương gãi đầu ra chiều khó hiểu.

-Này thì giả bộ!!!- Ma Kết đánh lên người anh, gằn giọng nhấn mạnh- Song Ngư í!!!

-Thì vẫn là cô ấy thôi!!!-Anh nhún nhún vai, thong thả trả lời xem như đó không phải chuyện của mình.

-Anh em mình rất giống nhau đấy!!!-Cô choàng vai anh, tươi cười. Thoảng hoặc trong gió vu vơ câu nói:

-Luôn yêu người không yêu mình...

-Hết rồi!-Bạch Dương gạt tay cô ra,nhíu mày lạnh lùng.

-Anh không còn yêu?-chưa bỏ cuộc, cô níu tay anh truy hỏi.

-Không!-Bạch Dương gật mạnh đầu chắc chắn.

-Anh không còn yêu?

-Không!

-Anh không còn yêu?

-Đã không còn...

Ngoài kia trời gợi áng mây trắng. Từ lâu mưa đã tạnh hẳn, nắng chíu sáng khắp muôn nơi. Nhưng thật lạ, vẫn có một số người người không tìm thấy hạnh phúc trong ánh sáng ngập tràn ấy. Có lẽ vì...

Họ chưa thỏa mãn...

Hay tại vì...

Họ không xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro