[Phần 2]Chương 6: Bản hợp đồng của quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nó nhìn Kim Ngưu mĩm cười chua chát:

-Linh hồn này sẽ mãi bị tổn thương, mãi tan thành bọt biển...

-Không được!!!- Kim Ngưu gằn giọng chặn ngang lời nó nói, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu bộc lộ sự tức giận đến phát điên. Cậu vò đầu bức tai – Cô có thôi ngu ngốc đi không hả??? TÔI.KHÔNG.ĐỒNG.Ý!!!!

Bảo Bình cười tươi rói. Nó biết, hoàn toàn biết rằng Kim ngưu đang lo lắng cho nó, là cậu ta đang xót thương nó. Kim ngưu là 1 con quỷ sa-tan thiện lương, cậu không bao giờ hại người vô tội cả, cậu ta luôn xem nó là bạn. Bảo Bình hoàn toàn không có ý làm khó Kim Ngưu , nhưng mà...

-Ngưu Ngưu...- nó thẽ thọt gọi, đôi đồng tử tím phát ra tia sáng trong vắt như giọt mưa đầu mùa. Đẹp nhưng buồn man mác...

-Cái gì???-Kim Ngưu gắt, cậu xoay người đối diện nó, tay khoanh trước ngực ngẩng cao đầu thể hiện sự kiên cường vững chắc. Điều đó chứng tỏ rằng chẳng một ai có thể thay đổi suy nghĩ của cậu lúc này, chẳng 1 ai, ngoại trừ...

-Ngưu ngưu, Thiên Thiên đang...- Bảo Bình giơ tay níu níu áo Kim NGƯU, lo lắng- Cậu không nhẫn tâm để cô ấy như thế chứ?

-Cô ấy...-trong phút chốc, ánh mắt cậu mờ ảo hẳn đi, dáng hình người con gái xinh đẹp với đôi mắt biết cười hiện lên trong tâm trí cậu, làm trái tim cậu bất giác lạc nhịp.

-Ngưu Ngưu, hãy để cho tớ được sống! – Nó nắm chặt tay ấn sâu vào dòng máu, khẽ nhấn mạnh- Tớ phải cứu họ!!!

Kim Ngưu liếc mắt nhìn Bảo Bình, hoài nghi:

-Cô còn lí do nào khác?

Nó xoay mặt nhìn về phía sau, thoáng suy nghĩ rồi bật cười mỉa mai:

-Còn lí do nào khác ư?

Kim Ngưu chống cằm cúi gầm mặt nhìn Bảo Bình, nhếch mi:

-Cô chấp nhận vì bạn bè mà rẻ rúng mạng sống của mình?

Một đường cong hoàn hảo lạnh lùng gợi lên trên cánh môi anh đào, nó khẽ thì thầm:

-Ngoài vì họ ra, tôi còn sống để... Báo thù...

Ánh mắt nó sắc lại, hận khí dâng tràn làm không gian phút chốc đông cứng. Bảo Bình gằn giọng:

-Phải giết hết chúng...lũ vampire...

-Kể cả Vampire vương, kể cả vampire quân, kể cả vampire pricess, kể cả...- Kim Ngưu trầm giọng- YẾT???

-Phải!!!- nó không chút do dự gật mạnh đầu, cảm giác sau cái gật dứt khoát ấy là một nỗi đau rã rời. Nó yêu Yết, nhưng trên hết, Yết vẫn là một vampire, Yết vẫn cần máu người để sống, Yết vẫn là kẻ nó mãi căm thù.

Kim Ngưu thở dài bất lực, cậu quá hiểu Bảo Bình, nó nói là sẽ làm. Nhưng liệu nó có đủ can đảm không, khi chính nó cũng biết, nó còn yêu nhiều đến như vậy...

-Cô sẽ thành công không?-Cậu hỏi, vừa như nghi vấn, vừa như khẳng định. Cậu mong rằng nó sẽ thành công, sẽ cứu vớt lũ ma cà rồng tàn ác ấy ra khỏi địa ngục, cũng chính là cứu nó ra khỏi địa ngục- Cô nhẫn tâm chứ?

-Nhẫn tâm? – Bảo Bình cười mĩm, giọt lệ nhẹ rơi rơi khỏi khóe mi- để nhẫn tâm, tôi cần cậu giúp!!!

-Là gì?-Kim Ngưu tò mò, ngồi xuống bên cạnh lắng tai nghe giọng nói nhỏ dần của nó.

-Lấy trái tim tôi đi!- lời nói từ miệng nó nhẹ nhàng thoát ra, khuôn mặt bình thản tựa như đó chẳng là chuyện gì quan-trọng-lắm đối với nó.

-Hả???- Kim Ngưu ngạc nhiên há hốc mồm.

-Lấy tim tôi đi!- Nó hét to vào tai Ngưu- giúp tôi phong tỏa những yêu thương!

-Nhưng mà...

Bảo bình lấy tay che miệng Kim Ngưu ngăn cho cậu nói, nhíu mày:

-Qủy sa-tan không được từ chối bất kì yêu cầu nào của chủ nhân, cậu rõ chứ???

-Nhưng...- Kim Ngưu luống cuống, nó đã nói đúng 1 trong 3 quy luật thép của quỷ, cậu lấp bấp- Nhưng mà...

- Đừng do dự!- Bảo Bình cương quyết nắm chặt tay, nhấn mạnh – Giao ước được thành lập!!!

Kim Ngưu bất lực nắm chặt tay nó, khẽ kéo nó vào lòng. Cậu nhăn mặt thâm trầm:

- CÔ CŨNG ĐỪNG HỐI HẬN!!!

- Tuyệt đối không!- nó cười, nhắm chặt mắt chờ đợi.

Kim ngưu đặt tay lên đầu nó, lầm bầm. Một luồng hơi đen thẳm tuôn ra, ve vản khuôn mặt, rồi chui tọt vào miệng nó. Bảo Bình giật mạnh người đau đớn. Vết thương nhói đau như có hàng ngàn con bọ lúc nhúc. Từng tế bào trong người nó muốn giựt tung, nổ mạnh. Nó thét lên chói tai, tiếng hét như chọc thủng cả tòa nhà, vang vọng tầng tầng lớp lớp vào màn đêm sâu thăm thẳm.

Trăng đã lên cao, gió bắt đầu thổi mạnh. Ngày tàn đêm trôi. Một ngôi sao sáng nhẹ rơi rớt khỏi bầu trời đêm, mang theo bao ân tình chưa kịp cất giấu, mang theo bao cảm xúc chư kịp thốt ra, mang theo bao ưu thương mất mát đầy vơi...

Kim Ngưu mệt mỏi ngồi bệt xuống nền đất, gương mắt nhìn cô gái nhỏ đang ở trong vòng tay. Cậu thấy cô ấy đang cười, nhưng ráo roảnh. Cậu thấy cô ấy thật xinh đẹp, nhưng vô tri. Cậu thấy cô ấy mở to đôi mắt tròn, nhưng không hàm chứa một chút cảm xúc. Cô ấy hệt như một con búp bê tuyệt mỹ chỉ biết trả thù, và trả thù.

Cậu có đang làm sai không???

Nó là bạn của cậu mà...

Xin lỗi...
End chap 6.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro