[phần 1]Chương 4: Sai lầm duy nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  -Anh à! Em về rồi! – Một giọng nói trong trẻo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, nó ngẩng mặt lên, cô gái với mái tóc tím dài bồng bềnh buông xõa lững thững đi về phía hắn. Trên đôi môi anh đào còn vắt lên một nụ cười tươi rói tự nhiên:

-Nhớ em không?

Hắn ngã người trên ghế, khuôn mặt giản ra, khóe miệng nhếch lên đường cong hoàn hảo, mọi phòng ngự, miêu mô, gian trá, xảo huyệt hắn đeo nãy giờ hoàn toàn biến mắt. Hắn có vẻ vui nhưng lời nói thì chẳng ăn nhập gì với thái độ của hắn cả:

-Sao em không đi luôn nhỉ?

Cô gái cười xòa, nhào vào lòng hắn nũng nịu:

-Phải về chứ! Không về làm sao gặp được Yết của em?

Hắn xoa xoa mái tóc mượt mà của cô, khẽ đằng hắng ra chiều hờn dỗi:

-Em chỉ biết nhớ thằng người yêu của em thôi, còn thằng anh này thì sao?

-Ừm để xem nào!-Cô gái bật dậy, đưa bàn tay trắng nõn lên đếm đếm, đắn đo, phân vân một hồi mới la lên:

-Này nhé: Yết là nhất, anh Song Tử là nhì, anh Dương là ba! Hết oài...

-Được lắm nhé! Dám cho hắn quan trọng hơn anh à, để xem anh giết hắn trừng phạt em ra sao?-Hắn gầm gừ đe dọa.

-Anh dám sao?-Cô gái trợn trừng đôi mắt to láy láy, chẳng có gì đáng sợ, chỉ có vẻ dễ thương khiến bất kì ai cũng muốn chăm sóc nâng niu.

-Việc gì không dám? –Hắn thản nhiên cười lạnh.

-Anhhhhhhhhh....

-DỪNG LẠI!- Có tiếng hét lớn làm cô giật mình, quay đầu xuống dưới điện, chỉ thấy ở đó một cô gái quỳ bệt trên sàn, bàn tay yết ớt chống đở thân hình gần như ngã quỵ, khóe mắt còn vương những giọt nước lonh lanh.

-Cô ấy là ai?-Cô tò mò hỏi hắn.

Hắn không quan tâm nghiêng đầu vén lọn tóc mai lòa xòa trên trán cô, thản hoặc nói:

-Chẳng ai cả!

Nó ngã người trên nền đất, cái lạnh giá ngàn năm từ nơi âm u quỷ quái này từ từ thấm vào nó. Nó sắp hết sức lực rồi, sợi dây ma trói chặt dần hút đi pháp thuật của nó. Đến một lúc nào đó, khi mất hết sinh lực, nó sẽ chỉ còn là cái xác khô không hồn. Nó chưa thể chết ở đây, như thế này, nó sắp chạm đến đích rồi... mọi thứ sắp đến hồi kết... chỉ cần Yết xuất hiện... chỉ cần...

-Yết...-nó thì thào, cổ họng khô rát, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi.

-Cái gì?-Ma Kết(Kết) giật mình, nhảy xuống khỏi người hắn, tiến gần lại nó, khẽ nói:

-cô vừa nói gì?

-Là...Yết...trả Yết lại cho tôi!-nó nghẹn ngào, bờ môi mặn chát, nó sắp không chịu được nữa rồi.

Kết quay lại nhìn Song tử, chút hoài nghi hiện rõ trên gương mặt đẹp tựa thiên tiên của cô:

-Chuyện này là sao?

Hắn nhắm hờ mắt an thần, mĩm cười lười nhác:

-Sao là sao chứ?

-Anh giải thích cho em!-Cô hét lên, chau mày giận dữ, chỉ tay vào nó đang nằm bệt dưới sàn, hấp hối-Cô ấy là ai? Tại sao lại biết Yết?

-Anh cũng rất muốn biết mà!-Hắn nhấp nhẹ ly rượu, thong thả trả lời.

Kết chậm rãi quan sát nó, thở dài kiềm nén tức giận, khẽ ra lệnh cho đám vampire quân:

-Thả cô ấy ra!

-Không được!- hắn nhíu mày, ra giọng cảnh cáo- Cô ta là vampire hunter bậc cao, đủ khả năng giết em đấy, anh không muốn gây nguy hiểm cho em đâu!

Kết cười cười khinh thường:

-Anh xem, liệu bây giờ cô ấy còn khả năng ấy không?

Hắn liếc nhìn nó, cô gái vừa mới đây còn hăm he đòi giết hắn, tuy mệt mỏi nhưng vẫn nỗi rõ vẻ quật cường đang hấp hối sắp chết, nước mắt vẫn không ngừng rơi trên gương mặt thanh tú của nó. Không khỏi làm người ta xót thương.

Hắn phẩy tay, sợi dây quấn quây người nó từ từ lõng dần, rơi rớt. Nó được thoát khỏi gông xiềng, cố gắng hết sức lục chống đở ngồi dậy, ngước đôi mắt đờ đẩn nhìn thẳng vào hắn:

-Trả lời ta, Yết đâu?

Hắn im lặng quay đi không nhìn nó.Nó cắn chặt bờ môi khô cằn, nức nẻ lặp lại:

- Trả lời ta, Yết đâu?

-Tại sao ngươi biết Yết?-một giọng khó chịu từ nói trên cao phả xuống người nó, lạnh lùng.

Đó là một cô gái rất đẹp, cô gái ấy gọi tên Yết, thân mật, nó thấy lòng mình nhói lên một cái, đau rát:

-Cô không cần biết!-Bản năng trong nó tự nhiên nỗi dậy, nó thực sự không ghét cô ấy, nhưng có gì trong thâm tâm nhắc nhở nó rằng, cô ta sẽ không đem lại gì tốt đẹp cho nó, có thể chỉ toàn tổn thương.

-Tôi là vợ của Yết! Tôi có quyền biết điều đó!

Lời nói của cô ấy như giáng vào đầu nó một cú mạnh. Nó thấy đầu mình ong ong, bờ vai khẽ run rẫy. Cô ấy là vợ Yết? Không! Lầm rồi! vợ của Yết chính là nó! Là nó chứ không ai khác!

-Cô nói dối!-Nó gượng dậy, tự đứng vững trên đôi chân của mình, dù trong thân thể chẳng còn chút sức lực nào, khẽ gằn giọng- Người anh ấy thích duy nhất trên đời... chỉ có thể là tôi!

Cô gái trừng mắt nhìn nó, trong đôi mắt ấy hiện rõ sự ngạc nhiên, bàng hoàng nhưng giây phút lại biến đi đâu mất, chỉ còn đọng lại nỗi tức giận, tổn thương như có ai vừa cướp đi của đứa trẻ món đồ chơi mà nó yêu thích nhất.

Cô hừ lạnh, mạnh mẽ khẳng định:

-Không! Người anh ấy yêu chính là tôi, bây giờ cũng vậy, và mãi mãi cũng vậy...

Nó nhìn Kết, đôi chân khẽ run rẫy mệt mõi, ngón tay nắm thật chặt bấm sâu vào da thịt ứa máu. Ánh mắt phát lên tia kiên định bất thường, nó tin Yết, Yết nhất định sẽ không phản bội nó, kẻ nó hết lòng yêu thương và đặt trọn niềm tin sẽ không bao giờ phản bội nó, nó rất tin...

-Em về rồi à?Kết-Một lời nói thắm được băng giá phả vào tai nó, như mũi dùi nhọn chọt thủng tim gan, niềm tin pha lê mong manh vụn vỡ tan tành. Nó sụp đổ khi xung quanh không còn chổ dựa, không còn nơi để bám víu. Một lời nói trực tiếp đẩy nó vào hố sâu thăm thẳm, dù tuyệt vọng ngoi ngóp cũng không thể thoát ra. Lời nói của Yết!...

End phần 1 chương 4.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro