[Phần 5] Chương 5: Yêu + Thương = Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tòa lâu đài ẩn hiện trong sương khói, từng đường nét mờ ảo hư thực tựa giấc mơ. Cô đứng đó, lưng dựa vào thành lan can, hương tử lan thoang thoảng phảng phất khắp không trung. Mái tóc tím dài buông thả tự do vấn vương làn da trắng mềm đẹp đẽ, đôi mắt khép hờ vô tâm, bờ mi run run uẩn khúc thương đau. Ánh trăng vàng nhạt đổ vào người cô, thanh thoát như thiên thần, bí ẩn như ác quỷ.

Ma kết hé đôi mắt to tròn hun hút không đáy, vành môi hơi một chút gợn cười, bàn tay giơ lên phe phẩy chiếc lông chim màu tím bén ngót. Thời điểm đã cận kề, đến lúc đi săn rồi! Tìm máu, tìm nước mắt, tìm nỗi sợ hãi, tìm sự kinh tởm, tìm...

Đôi khi, cô ước có thể thoát khỏi đây, thoát khỏi cuộc sống tù túng ngộp ngạt này. Sống mà lúc nào cũng bị bó buộc, bị giam cầm bởi lời nguyền cay đắng . Sống, lúc nào cũng sống trong dằn vặt, sống trong xót xa!!!

Cô mĩm cười, trong nụ cười chẳng một tia vui vẽ. Làm sao cô vui vẽ nổi đây? Mỗi lần săn bắt, là mỗi lần cô nhận lấy những lời cầu xin yếu ớt khốn cùng, là mỗi lần cô nhận lại cho mình ánh mắt ai đó kinh hoàng, mất mát, đau thương. Cô có thể không uống máu của họ, có thể chấp nhận chịu đựng cơn đói khát giày xéo tâm can. Nhưng nếu không uống máu, cô sẽ không thể duy trì sự tồn tại của bản thân, không bao giờ được ở bên cạnh người cô yêu thương. Cô rất sợ nó- CÁI CHẾT.

Vì mình hay vì người?

Vì mình- đó là điều cô đã chọn.

Độc ác chứ...

Ích kỉ chứ...

Nhưng nếu là cô, ai chẳng làm vậy???

Thế giới này, không cho phép sự tồn tại của thiện lương...

"xột xoạt" một tiếng động vang lên làm Ma Kết giật mình, nhanh chóng thu hồi giọt nước đang chực chờ lăn trên mi mắt. Chiếc mặt nạ lạnh lùng hoàn hảo được mang ra sử dụng, không chút xúc cảm.

2 bóng trắng lén lút trong bụi rậm đằng sau cây cổ thụ già ngàn năm tuổi. 1 trai 1 gái. Họ di chuyển hết sức chậm chạp về phía trước, chậm chạp và cẩn thận.Thoạt nhìn có thể đoán Họ không phải vampire, họ chính là huter???

Ma Kết nhếch mép vẻ khinh thường, đây là họ ngốc thật hay cố ý giả ngốc đây? Chỉ vỏn vẹn 2 hunter mà đòi xâm nhập vào lãnh địa vampires, có phải là khinh thường bè lũ vampire này quá không??

Cô gương đôi cánh dài bay vút lên không trung, lượn lờ trên bầu trời đen sâu thăm thẳm. Không cần báo động đến Song tỬ và Yết, một mình cô cũng đủ sức giải quyết bọn chúng.

-Xem nào?!- cô đáp nhẹ lên cành cây gần đó, nép mình trong khoảng tối rậm rạp của lá cây, âm thầm quan sát bọn chúng. Điều đầu tiên cần phải biết chính là mục đích của chúng, chẳng phải 2 kẻ này quá rảnh rổi đến nỗi nữa đêm đến nơi này để dạo chơi?

Giải nhẹ nhành nắm chặt tay Thiên Bình bước lặng lẽ trong đêm, cỏ ở đây cao quá đầu người thuận tiện cho việc trốn tránh và ẩn nấp. Không gian yên tĩnh đến mức đáng sợ, lâu lâu vang lên tiếng gió hú rít gào thét, lá vàng rơi xào xạc và tiếng bước chân vang lên khô khốc.

-Đã đến chưa??? – Thiên Bình thì thầm, hơi thở lạnh ngắt, đôi tay giữ chặt trong lòng Giai run run. Càng về đêm, nơi này càng lạnh, càng đáng sợ.

-Ở phía này!-Cự giải xoa xoa tay Thiên Bình cố gắng truyền hơi ấm, khẽ giọng trấn an.

Thiên bình ngước đôi mắt đờ đẩn, mờ mịt vì mệt mỏi nhìn chăm chăm phía trước. Một khối to lớn đen sì hiện ra, được cô thu hồi tất cả vào tầm mắt. Nó đây rồi, cuối cùng cũng đến, sắp tìm được Bảo Bảo rồi, Thiên Bình mừng húm lay lay người Giải, thấp giọng hét lên phấn khích:

- Nhanh, chúng ta mau vào thôi, Bảo đang đợi...

Thiên Bình hăm hở chạy ào về phía trước, nhưng chưa đi được vài bước thì đã có một lực mạnh mẽ kéo cô lại, hơi thở giận dữ thâm trầm vang bên tai cô:

-Thiên Thiên! Em có điên không hả???

-Vì sao chứ?- cô bướng bỉnh quay đầu chất vấn, chẳng phải Bảo Bảo bạn cô đang ở phía trước sao, chỉ cần với tay là lấy được. Vì lý do gì giải giải lại cản cô?

-Đợi trăng lên cao nhất mới được tiến vào! –Cự giải nhíu mày kiên nhẫn giải thích- Chẳng lẽ điều cơ bản này em cũng không nhớ?

Thiên Bình lúng túng, thật sự cô không thể đợi thêm giây phút nào nữa. Nếu cứ tiếp tục thế này, nếu như mà...nếu như mà...

-Các người có thể tiến vào, chẳng cần đợi trăng lên cao đâu!- Một giọng nói băng lãnh từ trên cao phả xuống 2 người, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh, gió bắt đầu thổi khúc nhạc ma quỷ, dũng mảnh bóc trần mái tóc Thiên bình phấp phới bay.

Cự giải ngẩng đầu, đập vào mắt anh là bóng hình của một người con gái mang nét đẹp thánh thoát như thiên thần, thảng hoặc làm tâm trí anh như bị hút sâu vào đôi mắt cô, quyến luyến không rời. Tay cô gái còn vươn nhẹ chiếc lông tím, đôi môi nhếch lên tạo một đường cong hoàn hảo. Lạnh lùng, tàn độc, nhẫn tâm , đó là tất cả những gì cô có. Và anh biết, đó là những gì anh yêu...

Thật nực cười, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu một ác quỷ đội lốt thiên thần, yêu kẻ thù của anh... tình yêu đó, liệu có đáng không?

Anh không biết nữa, hình ảnh cô ấy đã ghi sâu vào tâm trí anh rồi, cả cái tên cô anh cũng không biết, vậy mà nhanh như vậy anh biết mình yêu cô???

Thật sự sao, anh yêu cô? Trái tim anh bảo vậy. Cái gì ở cô thu hút anh đến thế, một ánh nhìn thôi...

Ma Kết cười, hắn ta đã nhìn vào mắt cô, hắn sẽ nhận được lời nguyền tàn ác nhất:

"Hắn phải yêu cô, và cô không bao giờ yêu hắn!"

Đắng lắm phải không? Đau lắm phải không? Yêu một người không được đền đáp.

Vì cô là ma cà rồng, cô có sức mạnh đặc biệt, cô gieo giắt yêu thương vào bất cứ người con trai nào nhìn vào mắt cô. Những yêu thương đã chết, những yêu thương cay đắng cùng cực, những yêu thương dồn người ta đến ngõ cụt, vực sâu...

_End FLASHBACK_​

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro