[Phần 6] Chương 5: Yêu + Thương = Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Bình cựa mình thức giấc, đôi mắt nặng trịch khó chịu. Cô khẽ dịu mắt, cố gắng nhìn ra xung quanh. Đầu cô đau đớn như đang chất chứa hàng ngàn con ong dữ, chúng cứ bay mồng mồng, tha hồ khiến cô tổn thương.


Không gian u tối bao chùm nơi đây, phủ lên mọi thứ một màu đen rợn ngợp. Chẳng thể thấy gì ở phía trước, dẫu quay lưng cũng chẳng thể tìm được gì ở phía sau. Mùi hôi thối của xác chết mục ruỗng bốc lên nồng nặc trong không khí, đâu đó còn vang lên những tiếng rên rĩ hầm hừ của các con vật bé nhỏ đói khát. Cô giật mình khi nhận ra, cách chổ cô đang ngồi mấy met, có một đôi mắt nhỏ tí hi đang chăm chú nhìn cô. Trong đôi đồng tử đó ánh lên màu huyết mạch. Đỏ lòm. Và giận dữ.

Cô lùi mình về phía sau, cố kéo dãn khoảng cách với sinh vật đáng sợ kia. Trong đem tối, đó là thứ duy nhất cô nhìn thấy được. Cũng là thứ duy nhất khiến cô sợ hãi tột cùng. Từng giọt mồ hôi lăn tròn trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp. Cô cắn răng, nắm chặt tay kiềm nén âm thanh lo lắng vang lên rõ mồm một trong lồng ngực. Nguyên tắc thứ 1 của một Vampire Hunter: Không được sợ hãi. Hãy đối mặt.

Thiên Bình vẫn ngồi im, không động đậy. đôi tay lén lút lần mò xung quanh tìm kiếm một thứ vũ khí. Là gì cũng được, miễn cố thể bảo vệ cô thoát khỏi đôi mắt thù hằn của tên quỷ dữ kia.

Hắn ta lặng yên nhìn cô bằng ánh nhìn đầy chết chóc. Đã nữa tiếng đồng hồ trôi qua, hắn vẫn chưa tiến lên bước nào. Chỉ nhẹ nhàng ẩn cả thân mình trong bóng tối..

Lưng cô chạm tường, mùi rêu phong ẩm móc phả vào hơi thở cô. Bức tường cứng ngắc, nhớt nhát thấm ướt tà áo trắng . Điều đó có nghĩa là, nếu bây giờ hắn ta nhào vào cô, cô chỉ biết phơi mình chờ chết . Chẳng thể phá bức tường kiên cố này. Và cũng chẳng có gì để có thể bảo vệ cô.

Rốt cuộc là tại sao cô ở đây? Lý do gì cô lại phải đối mặt với tên quỷ dữ này? Cô xoa đầu, dư âm của cơn đau lúc này vẫn chưa hết hành hạ cô. Một chút gì đó thoáng qua trong tâm trí, cô bất ngờ gọi nhỏ:

- Giải Giải?

Thanh âm khàn khàn vang lên, đập vào vách đá vọng lại tiếng nói lạ lùng. Cô gằn giọng, cổ họng đau rát. Đã mấy ngày cô bất tỉnh rồi nhỉ? Đến cả giọt nước cũng chưa được trôi vào bụng. Có gì đó cợn cợn trong miệng khiến cô ho khan vài cái. Đầu lại đau nhức như búa bổ.

Cô nhớ, mình đã cùng Giải đi giải cứu Bảo Bảo. Cô nhớ mình đã tranh luận với anh ra sao, tức giận với anh ra sao khi Giải cứ dùng dằn không chịu bước vào tòa lâu đài. Cô còn nhớ...

Cô gặp Ma Kết, Vampire's princess nổi tiếng tàn độc trong giơí vampire. Ma Kết bay trên bầu trời, đôi cánh đen to lớn tựa như trải dài ra vô tận, che khuất cả ánh trăng và hàng ngàn vì sao sa. Khóe môi cô ta nhếch lên nhè nhẹ, chất chứa sự khinh bỉ và miệt thị xấu xa. Đôi đồng tử xanh lơ nhàn nhạt nước, ngân ánh nhìn chăm chăm vào người khác. Là ánh nhìn khiến người ta không thể dứt ra...

Cô ghét đôi mắt ấy, không hiểu vì sao, nhưng nó như một sự nguyền rủa đáng sợ. Tia xanh lóe lên thấu tận tâm can ngóc nghách người đối diện. Trước khi ra đi còn để lại cho người ta những tổn thương vô chừng.

Thiên Bình lúc đó cảm tưởng như bản thân đã mất dần hết sinh lực. Mi mắt cô nặng trịch khép dần. Đôi chân khuỵu xuống đổ ngã khi không còn chổ dựa. Màn đêm ào vào tâm trí cô như cơn sóng dữ điên cuồng.

Trước lúc hoàn toàn ngất đi, cô thấy Giải Giải vẫn còn ngẫn ngơ nhìn ai đó, trong sự vô vọng cùng cực, trong những yêu thương đổ ngã tan tành. Cô thấy nước mắt anh rơi đều. Mỗi giọt nước đều là một nỗi đau...

- Giải Giải... đừng mà...

Anh không thể nhận thức được nữa, càng không thể lắng nghe cô nói gì. Cứ như anh đang bị mê hoặc, bị tổn thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro