Chap 6 : Cái tát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Từ sau cái ngày mà Hạ Vi gặp cô, cô lại trở về sống trong vỏ bọc của một con người vô cảm. Cô lại trở nên ít cười, ít nói, và thường làm lơ Nhân mã mỗi khi anh đến hậu cung gặp cô. Nếu có nói cũng chỉ là những lời chào xã giao, những câu nói ngắn gọn nhất có thể. Mặc dù đối với Bạch dương và những người còn lại thì cô vẫn bình thường, nhưng dường như họ có thể thấy sự thay đổi trong cô, thay đổi một cách chóng mặt. Cô dần trở nên lạnh lùng hơn, đôi mắt nâu giờ đây thoang thoảng một nỗi buồn. Anh thật sự rất khó chịu, anh chẳng muốn cô lạnh lùng với anh thế này. Lạ thật đấy, anh từng là người đối xử lạnh lùng với cô suốt ba tháng cơ mà, sao bây giờ vài ngày mà anh đã trở nên khó chịu. Thật sự rất muốn hét lớn cho thỏa dạ, muốn làm mọi cách để cô không lạnh lùng nữa, nhưng tất cả đều là vô vọng. Nhiều lần anh lớn tiếng với cô chỉ vì cô làm lơ anh, cô lạnh lùng với anh. Đến giờ đây, anh mới hiểu được sự chịu đựng của cô suốt ba tháng trời
Một ngày kia...
Bầu trời trong xanh với vài đám mây mỏng trôi bồng bềnh. Những cơn gió nhẹ làm lá cây khẽ dao động. Trời hôm nay thật đẹp, thật trong xanh biết bao. Hôm nay mà không ra ngoài thì quả là tiếc nhỉ. Sau khi cất hết những dụng cụ bào chế thuốc, cô vươn vai rồi bước đến khu vườn ngự uyển kia. Vẫn là một sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót ríu rít. Như thường lệ, cô bước đến bên hồ nước. Mặt nước trong xanh không một chút dao động. Đột nhiên, một giọng nói chanh chua lên tiếng làm cô giật mình:
_Ồ, thái tử phi hôm nay rảnh rỗi ra hồ dạo chơi nhỉ?
Nghe giọng cô cũng biết của ai rồi. Thật sự chẳng muốn chạm mặt đâu, nhưng sự tình đã lỡ, cô trốn tránh cũng chẳng được đâu. Cô bèn lên giọng đáp trả:
_Vậy sao? Thứ phi cũng thật rảnh rỗi nhỉ!
Cô nói mà mắt nhìn mông lung, không hề chú tâm đến Hạ Vi khiến cô ta có cảm giác như bị làm lơ và sỉ nhục. Tức đến nỗi khuôn mặt tím tái lại, bàn tay nổi lên những đường gân xanh. Dường như cô ta chưa bao giờ bị làm lơ như thế này bao giờ. Chợt, cô ta liếc thấy Nhân mã đang tiến về phía cô.
Công việc của Lãnh Phong giao cho làm Nhân mã căng thẳng đầu óc suốt mấy ngày nay đến quên ăn quên ngủ. Thêm nữa dạo gần đây tâm tình Sư tử rất lạ lùng khiến anh đau đầu cả ngày. Haiz, cứ cái đà này anh sẽ phải chết vì suy nghĩ quá nhiều đấy. Vội bỏ công việc sang một bên, anh cùng một tên thị vệ đi dạo trong vườn ngự uyển, nơi mà anh có thể ngắm Tử nhi thả dàn. Chợt... Ầm! Có tiếng nước bắn lên rất lớn, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh có phần đuối sức:
_Thái tử phi, xin người... cứu ta! Ta... ta không biết bơi!
Anh thấy bóng dáng của người con gái Hạ Vi đang chới với giữa hồ. Chiếc hồ khá là to, lại rất sâu nữa. Đứng trên bờ, Tiểu Sư tử đứng ngẩn người ra nhìn người con gái đang dần chìm. Không chần chừ, anh vội nhảy xuống cứu Hạ Vi lên, chiếc áo ban nãy anh tháo ra quăng trên bờ được choàng lên người cô ta. Hạ vi giả vờ ho sặc sục, nhưng đôi mắt lại vài phần đắc thắng.
_Hạ Vi, nàng có sao không? - Nhân mã ân cần hỏi han
_Thiếp... thiếp không sao! - Vừa thở hổn hển, Hạ Vi vừa nói, kèm theo vài tiếng ho sặc sụa
_Sư tử! - Nhân mã nhăn mặt nhìn người con gái tóc vàng vẫn đang điềm tĩnh đứng trước mặt - Sao nàng thấy Hạ Vi như thế lại không cứu? Nàng không có tình người hay sao?

_Nhân mã chàng à! - Hạ Vi nũng nịu - Là do thiếp trượt chân rơi xuống hồ, đừng trách thái tử phi mà!
_Hạ Vi, nàng mau về phòng đi, không chừng bị cảm lạnh! - Mã ca nói, sau đó bảo tên thị vệ đưa cô ta về cung. Anh quay phắt lại, khuôn mặt vài phần giận dữ lộ rõ:
_Sao nàng thấy người mà không cứu?
Cô vẫn làm lơ không trả lời. Cô biết rằng thanh minh cũng đâu được gì. Chẳng lẽ cô nói rằng chính Hạ Vi tự nhảy xuống và giả vờ như thế sao? Nực cười, nói như thế chẳng lẽ anh tin sao?
_Sao nàng không trả lời ta? Nàng khinh ta đến thế sao? - Mã ca hét lớn, bàn tay nổi những đường gân xanh. Anh thật sự rất thất vọng về cô, về người con gái mà Tiên Quốc luôn ca ngợi
_Tại sao thiếp phải trả lời chàng trong khi chàng có thể hỏi thứ phi để hiểu rõ sự tình cơ mà?
_Ta thật thất vọng về nàng Sư tử. Hóa ra những lời đồn thổi về nàng mãi mãi chỉ là lời đồn thổi. Nàng thật sự không có tình người. Ta chẳng hiểu phụ thân dạy bảo nàng như thế nào nữa.
Bốp! Một cái tát giáng thẳng vào mặt làm anh choáng váng. Bàn tay của cô giơ lên cao, khuôn mặt lộ rõ sự tức giận xen lẫn bi thương. Hai đôi mắt bắt đầu rớm nước.
_Chàng chưa hiểu rõ sự tình mà đã mắng thiếp, thiếp không nói gì. Nhưng thiếp cấm chàng lăng nhục đến phụ thân thiếp. Chàng có biết sự tình như thế nào không mà nói thiếp? Chàng có biết thứ phi đã nhìn thấy chàng và tự nhảy xuống hồ hòng tạo dựng một vở kịch hoàn hảo chăng? Chàng không biết thì chàng hãy tìm hiểu trước rồi hẵng nói, đừng phán bừa người vô tội. Chàng hãy tự suy nghĩ lại bản thân mình đi.

Cô bước đi thật nhanh trở về hậu cung, đôi vai run bần bật, hai hàng nước mắt chảy dài. Anh đứng ngẩn người, chẳng biết nên tin vào ai, cô hay là Hạ Vi. Cô bước về phòng mình, gục mặt xuống giường khóc tấm tức. Cô người hầu ra sức an ủi cô nhưng bất thành. Chưa bao giờ thấy cô khóc nhiều thế này. Anh không tin cô mà đi tin Hạ Vi sao, mặc dù cô chẳng hề làm gì sai. Niềm tin của anh chưa bao giờ có chỗ của cô, tình yêu của anh chưa bao giờ tồn tại hình bóng cô. Thật sự, cô không còn con đường nào khác sao?
Anh bước đi về phòng, bực tức đá văng những hòn đá nhỏ dưới đường. Thật sự anh cũng chẳng biết tin ai nữa. Một người là vợ anh trên danh nghĩa, một người là người anh yêu. Nhưng khi anh nhìn vào đôi mắt của cô, nó lại không hề giả dối một chút nào. Nó rất thật, và dường như... cô không nói dối. Vả lại anh cũng quá nặng lời với cô dù chưa rõ sự tình, lúc đó sự tức giận của anh đã che mờ tâm trí. Giờ đây anh chẳng biết làm gì nữa, xin lỗi cô sao, anh không đủ can đảm để làm thế!
--------------------------------------------------------------  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro