Chap 5 : Cảnh cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thêm một tháng nữa lại trôi qua...
Một tháng, ba mươi mốt ngày, một thời gian quá đỗi ngắn ngủn. Nhưng cái khoảng thời gian đó dường như đã làm thay đổi một ai kia. Nhân mã, chàng hoàng tử băng giá, lạnh lùng giờ đây lại rất hay bị bắt gặp trong tình trạng "lên mây". Cũng phải thôi, trong đầu của anh, sau hôm định mệnh thấy Sư tử ngồi thơ thẩn bên bờ hồ, thì không ngừng nhung nhớ. Hằng ngày, anh đều đến hậu cung thăm hỏi cô, không còn những ánh mắt lạnh lùng mà thay vào đó, nó thật dịu dàng biết bao. Anh viện hết cớ này đến cớ nọ chỉ để được vào thăm cô. Chiều chiều, anh lại lẻn ra sau vườn, ngắm nhìn cô bên bờ hồ trong xanh. Anh thật không hiểu hành động của mình tại sao lại phải vụng trộm đến thế. Anh chỉ là đang ngắm cô thôi mà, đâu có ăn trộm ăn cắp gì đâu. Vậy mà anh vẫn cứ lén la lén lút, để rồi ngây người trước hình ảnh xinh đẹp không tì vết của cô, để rồi mê đắm trước giọng ca vàng ngọt ngào của cô. Và trong thời gian đó, tiến độ công việc của anh dường như cũng tăng nhịp, đầu óc anh không còn đau nhức mà giờ đây, nó thật thoải mái. Anh cũng dần lơ đi cô thứ phi Hạ Vi, và điều đó chắc hẳn không làm cô ta hài lòng tí nào. Lần nào gặp anh cũng vì việc bận, nhiều quá nên cô ta đâm nghi. Lén theo dõi anh, Hạ Vi phát hiện anh ngày ngày đến hậu cung thăm Sư tử, chiều chiều lại lén quan sát cô từ xa. Tức giận, nhưng chẳng thể làm được gì, chỉ cố gắng ve vãn anh thật nhiều nhưng giờ đây anh đều bỏ ngoài tai. Trong đầu anh giờ đây không còn hình bóng Hạ Vi đâu cả, chỉ còn hình bóng... cô công chúa xinh đẹp Tiên Giới. Liệu... trong tim anh... có chỗ nào cho cô không?
------------------------------------------------------------
Ta thật không hiểu hành động của mình là gì
Liệu nó đúng, hay là sai?
Tại sao
Tim ta đập thật nhanh
Mỗi khi thấy nàng
Tại sao
Lòng ta chợt bồi hồi
Khi nghe nàng cất tiếng
Liệu nàng có thể... giải đáp giúp ta được không?
Cái thứ cảm xúc...do nàng gây ra cho ta
Nó được gọi là gì?
------------------------------------------------------------

Một tháng trôi qua, Tử nhi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Sau ngày hôm đó, đối với cô là một ngày bình thường, mọi sự bỗng chốc thay đổi đến chóng mặt. Ngày đầu khi thấy anh ghé qua hậu cung, cô trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, sau đó lại là một chuỗi cảm xúc khó đoán. Gần như là thông lệ, ngày nào anh cũng đến thăm cô, viện đủ cớ, đủ lý do để ở lại hậu cung. Lòng vui sướng vô hạn, chẳng lẽ ba tháng hy sinh của cô cuối cùng cũng được đền đáp sao? Cô chẳng biết anh đến vì lý do gì? Nhưng những cử chỉ, những ánh mắt dịu dàng của anh trao cho cô cũng khiến tim cô run lên từng hồi vì vui sướng. Chưa bao giờ, phải, chưa bao giờ cô thấy trái tim mình đầy sức sống thế này. Anh nhẫn tâm làm trái tim cô rỉ máu, nhưng giờ đây anh lại ra tay hàn gắn nó. Chiều chiều dạo bước trong vườn ngự uyển, những bài ca từ miệng cô lại cất lên. Nhưng giờ đây nó thật vui tươi và tràn đầy sức sống. Cô tâm sự với người chị kết nghĩa Bạch dương với một giọng nói vô cùng phấn khởi. Cô gái đau khổ bao tháng qua giờ đây đã được thay thế bằng hình ảnh nhí nhảnh, vui tươi. Cô cười nhiều hơn, với anh, với Bạch dương, và với tất cả mọi người. Cô đâu biết rằng nụ cười của cô, nó quan trọng đối với anh nhường nào.
Nhưng, như người xưa vẫn nói: Hạnh phúc thật chẳng tày gang...
Một ngày nọ, đang ngồi trước gương mân mê mái tóc vàng, cô khẽ ngân nga một giai điệu nào đó. Dường như cô rất thích hát, ông trời lại phú cho cô một giọng ca thật ngọt ngào và say đắm. Đưa chiếc trâm cài bằng gỗ, chưa kịp cài lên tóc, cô bỗng nghe loáng thoáng có tiếng động bên ngoài. Vội đặt chiếc trâm cài xuống bàn, cô từ phòng ngủ bước ra ngoài xem thử. Bắt gặp là hình ảnh thứ phi Hạ Vi đang cãi nhau với người hầu của cô, hình như Hạ Vi cần gặp cô thì phải.
_Tránh đường mau, ta cần gặp thái tử phi! - Hạ Vi hét lên tức tối, khuôn mặt đỏ gay đầy giận dữ, thật trái với hình ảnh thục nữ dịu dàng bên Nhân mã
_Thưa thứ phi! - Cô hầu kia cung kính thưa - Hiện giờ thái tử phi đang nghỉ ngơi, không được làm phiền, có gì thứ phi có thể ghé lại sau.
Lời nói nhã nhặn, dịu dàng của cô người hầu kia lại làm Hạ Vi tức tối. Cô người hầu kia đúng là làm theo lời của cô không cho ai vào, bởi vì đúng là hiện giờ cô đang bào chế dở một loại thuốc mới. Tiếng hét của Hạ Vi vang lên, âm thanh còn lớn hơn ban nãy:
_Mi chỉ là một con người hầu mà dám lên mặt dạy đời hả? Ta cần gặp thái tử phi, mi dám ngăn cản ta sao. Phận người hầu thì lo vâng lệnh người khác mà dẫn ta vào gặp mau, nếu không ta nói lại với thái tử thì ngươi chết chắc.
_Xin lỗi thứ phi Hạ Vi. Cô không được phép lăng nhục người của ta. - Thật hết chịu nổi, cô bước ra ngoài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn sâu trong đó là lời cảnh báo
_Ồ, xem kìa, thái tử phi đây rồi! - Hạ Vi khẽ nhếch mép đầy khinh bỉ, đôi cánh màu đen lẫn trắng khiến cô ớn lạnh. Đôi cánh này... màu sắc của nó thật ghê tởm.

_Chẳng hay thứ phi đích thân đến đây là có việc gì? - Vẫn dùng giọng nói và ngữ điệu nhã nhặn, cô hỏi - Chẳng lẽ cô không nghe cô người hầu lúc nãy nói sao? Tôi đang bận không thể tiếp khách được, cớ sao thứ phi lại làm loạn rồi nhục mạ người của ta?
_Hừ! - Hạ Vi khinh dễ đáp - Chỉ là phận người hầu mà cô cũng bảo vệ sao thái tử phi. Đối với ta bọn họ thật dơ bẩn
_Phận người hầu, nhưng họ vẫn là con người, thứ phi không nên nói những lời lẽ như thế! Vậy mục đích thứ phi đến đây có việc gì?
_À! - Nheo mắt mỉm cười, Hạ Vi nói - Chẳng có việc gì đâu, chỉ là tôi khuyên thái tử phi tránh xa hoàng tử ra một chút thôi.
_Tránh xa? Ta chưa hiểu ý thứ phi lắm.
_Thái tử phi thường ngày thông minh thế cơ mà. Chắc hẳn mấy ngày nay thái tử phi rất vui vì hoàng tử đến thăm hỏi phải không? Ta xin nhắc lại với cô rằng là hoàng tử chỉ yêu ta, và thứ tình cảm cô nhận được chỉ là cái thứ tình cảm thương hại ban ơn của chàng mà thôi. Cô hiểu rõ chứ?
Những lời Hạ Vi nói làm cô chợt giật mình. Một tháng sống trong ảo tưởng rằng anh yêu cô, giờ đây cô mới tỉnh ngộ. Phải, anh yêu hHạ Vi, đâu thể nào yêu cô được. Những cử chỉ dịu dàng từ anh cũng chỉ là xuất phát từ lòng thương hại cô mà thôi. Trái tim cô như bị bóp nghẹt đi, nó đau, đau lắm chứ. Chẳng lẽ bao lâu nay cô sống trong mộng rồi sao, và giờ đây cô mới chợt tỉnh dậy. Vẫn giữ khuôn mặt điềm tĩnh, cô nói với Hạ Vi:
_Nếu thứ phi chỉ nói có thế thì xin mời về cho. Thứ lỗi cho ta vì trong người hơi mệt không thể tiễn được.
Sau khi Miyu đi với khuôn mặt vẫn hơi bực bội nhưng xen vào đó là sự đắc thắng, cô lảo đảo đi vào phòng, gục xuống chiếc giường mềm mại kia. Muốn khóc, nhưng chẳng thể rơi một giọt nước mắt nào. Trái tim cô đã chai sạn rồi sao, nước mắt cô đã không còn rồi sao? Tất cả đều vì anh sao? Cô ngồi gục mãi như thế, bỏ luôn cả bữa ăn tối. Đó là ngày duy nhất cô không ra ngoài khu vườn ngự uyển kia.
------------------------------------------------------------ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro