Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

... Cung Phiên Dương ... Cửa đóng im ỉm. Trong nhà, ba kẻ ngồi quây tròn ở bàn trà, bên cạnh là cánh cửa mật đạo mở rộng.

- Vậy là ... mật đạo này là đường vào hoàng cung của thị vệ đại nội và những cung nữ tâm phúc để tránh sự nhòm ngó, hay chính xác hơn, 12 năm trước, là đường để nhũ mẫu và Thiên Không Vô Ảnh Khách đi lại trong ngoài cung. – Kim Ngưu nói, mắt chăm chú nhìn bức mật thư Song Tử mới đưa cho

- Ta thật không ngờ nó ở ngay dưới chân ta... Song Tử xoa cằm

- Đó là dưới lưng mà ! – Nhân Mã nói ==''

- Xâu chuỗi lại ... Ta sẽ có ... Hôm ấy thái hậu nương nương bị ám sát, lão thái sư lấy cớ hộ giá vào cung lục lọi, thực chất là để khống chế thái thượng hoàng, nếu như hắn ta tìm thấy ngọc tỉ, có lẽ đã xưng đế luôn rồi. Hắn không ngờ Thái hậu đã kịp cho cung nữ tâm phúc chuyển ngọc tỉ đến nhà Thiên tể tướng...

- Nhưng cuối cùng cả nhà ông ấy đều bị sát hại, lão ta cũng đâu có tìm thấy ngọc tỉ đó ?

- Chắc hẳn ông ấy phải giấu ở một nơi rất kín đáo. Những người liên quan đến vụ án năm đó, bây giờ có lẽ chỉ còn lại Thiên Không Vô Ảnh Khách là đáng ngờ nhất. Hẳn lão già đó biết tường tận sự việc.

- Thì chúng ta sẽ tìm hắn. Chính hắn ta là kẻ đã vào cung bắt cóc công chúa Cự Giải đó sao ?

Kim Ngưu lắc đầu

- Vương gia có chuyện chưa rõ. Lão ta đã chết mấy năm nay, mồ đã xanh cỏ rồi !

- HẢ ??? – Nhưng ... hắn vừa đột nhập mấy tháng trước đó không phải ah ?

- Đó là kẻ mạo danh ! Nhưng có thể, ít nhiều hắn cũng có liên quan. Không thể bỗng dưng mà hắn lại có được võ công chân truyền của lão già đó.

- Cứ tìm thấy hắn chúng ta sẽ biết thôi ! – Nhân Mã nói

- Vậy thì khác gì mò kim đáy bể ? – Song Tử thở dài – Ta sắp đi Tiểu Quốc rồi, chuyện này, các người ở nhà hãy hết sức giúp đỡ hoàng huynh ta.

____baby, baby, baby, ooh ____​

... Điện Cam Lộ ...

- Hoàng thượng, có Sư Tử nguyên soái dẫn một vị đạo sĩ đến cầu kiến

Ma Kết cùng Bạch Dương đang ngồi xem sớ, nghe đến hai chữ " đạo sĩ" ngạc nhiên hỏi :

- Đạo sĩ vào yết kiến làm gì ?

- Nghe nguyên soái nói vị đạo sĩ ấy biêt tin của Cự Giải công chúa.

Bạch Dương đang ngồi , đứng bật ngay dậy, cuống quít giục

- Mau bảo Nguyên soái vào đây !

Sư Tử dẫn theo Bảo Bình cải trang để tránh tai mắt, đến lạy Ma Kết và Bạch Dương :

- Hoàng thượng, hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế

- Mau bình thân đi ! – Dương Dương sốt ruột hỏi – Tỉ tỉ ta ở đâu ?

Bảo Bình thấy đã không có người lạ, mới bỏ mặt nạ đi. Bạch Dương và Ma Kết tròn mắt :

- Quốc sư ? Sao lại là ngài ?

- Xin Hoàng thượng thứ tội cho vi thần phải làm thế này. Chuyện dài lắm, để sau này ta sẽ nói dần dần. Hoàng hậu nương nương, Cự Giải công chúa vẫn bình an. Người đang ở trong một ngôi nhà ở cốc cốc núi Nhưỡng Tuyền, ở đất Giao Châu, phía Bắc kinh thành.

- Tạ ơn Trời đất ! – Mắt Bạch Dương đỏ hoe vì xúc động – Tỉ tỉ gặp quốc sư rồi chứ ? Sao tỉ ấy không về ?

- Chuyện đó ... - Bảo Bình không biết nên nói thế nào cho phải – Hạ thần có nói nương nương mong nhớ công chúa lắm, nhưng mà ... Người không chịu về

- Tại sao chứ ? Không lẽ ... - Giọng nàng run run. Chẳng lẽ vẫn là vì chuyện của ta và hoàng thượng ?

- Công chúa ở đó có an toàn không ? – Ma Kết chen vào - Ở với ai ?

Bảo Bình cười lảng tránh, tốt nhất là không nên đụng chạm đến vấn đề riêng tư a.

- Công chúa gửi lời mừng nương nương và hoàng thượng. Người nói rằng xin hai người cứ yên tâm. Công chúa rất khỏe, người rất muốn hoàng thượng và hoàng hậu đầu bạc răng long. Ở đó rất an toàn, hoàng thượng người đừng lo về sự an nguy của công chúa.

- Có thật không ??? – Bạch Dương vẫn lo lắng – Ngươi nói tỉ tỉ ta ở nhà dân sao ? Như vậy hoàng tỉ phải chịu khổ rồi !

- Thực ra ... đúng là ở đó có hơi bất tiện – ( Một nam một nữ ở trong một ngôi nhà không có phòng riêng, không bất tiện thì quá lạ ;)) cũng may ngôi nhà đó không có cửa ) – Nhưng người sống ở đó luôn bảo vệ công chúa, người đó có võ công rất cao. Công chúa sẽ không sao đâu

- Rốt cuộc là ai ? – Ma Kết hỏi

- Người này thân phận hơi đặc biệt, một câu khó mà nói hết

Mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên có công công ở ngoài vào bẩm báo :

- Hoàng thượng, có Song Vương gia và Ngưu thượng thư cầu kiến

- Cho vào !

Kim Ngưu, Nhân Mã và Song Tử bước vào, cúi lạy Ma Kết rồi chào Sư Tử và Bảo Bình :

- Ủa ... Ngưu đại nhân ??? Còn cả Tiểu Nhân Mã nữa ? Sao hai người lại ở trong cung ? Ở phủ hai người đang đi tìm náo loạn lên đó. Hại Ngư Nhi và Thiên Bình cô nương suốt đêm qua chẳng ngủ nổi – Sư Tử nói ( vợ đã cưới đâu mà bênh chằm chặp vậy =='')

Nhân Mã đỏ bừng mặt, như thể nàng vừa làm điều gì khuất tất, xấu hổ lắm. Tự dưng nàng nổi khùng lên :

- Tại cái giếng chết tiệt ... - nàng chưa nói hết đã bị Kim Ngưu bịt miệng lại - ... ư ..ư..

- Nàng biết điều một chút đi, đây là hoàng cung.

Trong lúc Kim Ngưu kể cho Bảo Bình và Sư Tử nghe chuyện té giếng, Song Tử đến gần Ma Kết, khẽ nói nhỏ mấy câu

- Thật hả ??? - Thậm chí Ma Kết là hoàng thượng mà cũng chưa từng nghe nói đến con đường ngầm ấy – Ngưu khanh, con đường ấy dẫn từ đâu đến đâu ?

- Vi thần tình cờ vì rơi xuống giếng nên phát hiện ra nó. Con đường mật đạo có đi qua rất nhiều giếng cạn trong thành, vi thần nghĩ chỗ vi thần rơi xuống chưa chắc đã là cửa ra

- Được rồi. Sau này khanh sẽ vào đó tìm lối ra sau. Nhưng việc trước hết phải làm là việc khác !

____You have gone and so effortlessly ___​

Buổi sáng cuối mùa đông, trời rét ngọt. Song Tử thong dong trên con đường quanh hoàng cung. Gần đây chàng cố tình hay dậy sớm, đi dạo một mình trong hoàng cung, như một cách ghi nhớ nơi này... vì lát nữa, thể nào cũng có người ở Dịch quán đến tìm chàng để bàn bạc chuyện đi sứ. Ngày mai, ta đi rồi !

... Vậy là việc vụ án, đã có bọn họ lo liệu hết, nhưng còn việc của ta ...

Chàng đứng sững trước cửa Thượng Cung Phục, bỗng chốc cảm tưởng như nàng đứng bên trong đó, vận bộ triểu phục ráng trới, đầu đội mũ triêu dương... Thể rồi gió lướt qua thật nhẹ... Nàng biến mất !

Không đâu, vẫn còn có ngày hôm nay mà ! Tại sao ta cứ phải ở đây mà tương tư nàng, trong khi nàng đang ở Xử phủ ? Trong vài tích tắc quyết định, Song Tử chạy vụt đi, hướng ra ngoài hoàng cung, vẻ mặt đầy quyết tâm.

____ Everybody needs inspration ____​

Uề ...Ù...

Cạch !

- Diêu Nhân to gan, trên công đường còn không mau quì xuống ? – Kim Ngưu quát ( hình như ở đằng trước ta đã ghi tên lão họ Diêu là cái gì đó :-? Bây giờ chẳng nhớ nữa =='' )

- Ta có tội gì chứ ? – Diêu lão ngang ngược quát lại

- Ngươi cùng con gái là Diêu Thiền Tự thông đồng hạ sát Nhũ mẫu, còn chối cãi sao ? Người đâu, dẫn nhân chứng đến đây !

Diêu lão trước đây cho rằng giấu lão thái y đi thì chẳng ai biết được tội ác của lão nữa, bây giờ nhìn thấy lão ta lù lù xuất hiện, Diêu Nhân chột dạ. Cảm giác sợ hãi bắt đầu tăng lên không kiềm chế nổi.

Cả người lão ta bủn rủn, khuỵu xuống :

...

- Nhân chứng vật chứng rõ ràng, ngươi còn lời nào để chối cãi không ? – Ngưu đập bàn – Người đâu, giải Diêu Nhân vào thiên lao, đợi Hoàng thượng định tội !

____ Everybody needs a song ___​

Xử phu nhân đang tỉa cây cảnh ngoài hậu viên, bỗng nhiên thấy Song Tử đến, vui hơn bắt được vàng, vội ra nghênh đón:

- Vương gia ...

- Phu nhân ! A Xử đâu ?

Phu nhân hơi bất ngờ trước cách gọi của chàng, trong bụng khấp khởi mừng thầm. Bà cười nói :

- Tiểu nữ đi ra ngoài từ sáng, sắm ít đồ dùng Tết và ...

Trời ơi là trời, tại sao hôm nay mà nàng còn có tâm trạng đi shopping cơ chứ ? =="

- Bao giờ tiểu thư về ?

- Có lẽ ... sắp rồi ! – Phu nhân ngẩng đầu nhìn trời – Vương gia hãy chờ một lát

Song Tử nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Hôm nay chàng ta rất quyết tâm đây !

Nhất định ...

Nhất định ...

Cuối cùng Xử Nữ cũng về, hai a hoàn đi sau khệ nệ vác đồ đạc. Vừa nhìn thấy Xử Nữ, quyết tâm của Song Tử đã bay đi đâu hết sạch. Trong đầu trống rỗng, mặt đỏ phừng lên vì ngại, những câu muốn nói đã quên hết một nửa. Hơ hơ ... Cao thủ tình trường như ta mà cũng có lúc rối loạn thế này sao ?

Xử Nữ bước vào tiền đường, có chút ngạc nhiên pha lẫn xao xuyến khi nhìn thấy Song Tử. Đến hôm nay mới chịu vác mặt đến gặp ta sao ?

- Vương gia ! – Nàng nghiêng người hành lễ, nhỏ nhẹ cất giọng kính chào

- Xử tiểu thư ... – Chàng tự cảm thấy ngượng ngùng. Hai chữ " A Xử" vừa nãy, làm sao bây giờ chàng không nói được.

- Vương gia đến tìm ta làm chi vậy ? Thứ lỗi cho ta có chút việc bên ngoài nên chậm trễ nghênh đón.

- Không sao ! Không sao ! – Chàng cười xòa, tay chân khua khua cho đỡ lúng túng

- Vậy vương gia có việc gì ??? – Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào chàng ra vẻ dò hỏi. Song Tử càng cuống, gãi đầu liên tục :

- Cũng không có chi ... Ta ... ta ... - Song Tử muốn nói «ta nhớ nàng » - ta ... đến chơi !

- Đến chơi ? – Xử Nữ đỏ mặt, nàng muốn bật cười lúc thấy chàng ngượng, nhưng cố nén lại – Vương gia ... Bây giờ đã quá giờ Ngọ rồi, ở trong cung sẽ đi tìm vương gia đấy !

- Ờ ... phải ! Trong cung sẽ tìm ... nhưng mà ... Xử ... - nói đến đó miệng chàng há hốc ra không phát âm được

-Vương gia có gì sai bảo Xử Nữ chăng ? – Nàng cố ý nói, biết rằng lúc này Song Tử chẳng có gì phải sai nàng hết

Song Tử nghe trong giọng nàng có chút trêu ngươi khiêu khích, bỗng chốc nổi nóng. Ta là Song Gia kia mà, có mỗi một câu mà cũng không nói được là sao ? Chàng nghiêm nét mặt lại, hít một hơi thật sâu

-A ... – Chàng lại thở ra, không nói được

Lần thứ hai ...

-A ... – Vẫn không thể

Nàng cúi đầu chờ đợi. Không gian xung quanh im ắng lạ thường. Chẳng là Xử phu nhân đã đuổi hết a hoàn trong nhà xuống bếp để tránh người ta làm phiền con gái bà ( mẹ vĩ đại :x :x ).

Một phút ... Thình thịch

Hai phút ... Thình thịch

Mười phút... Thình thịch

Xử Nữ chờ lâu ngượng chín cả mặt, tự cảm thấy khó coi, nàng bối rối muốn chạy đi mất.

Nàng sắp đi mất kìa !

Chết rồi ... Nàng sắp đi mất ! Giữ nàng lại đi Song Tử ah ! Mau lên đi ! Ngày mai ngươi sẽ chẳng gặp lại nàng nữa đâu.

-A XỬ !!!!!!! - Song Tử dứt khoát bước lại, nắm lây tay nàng, kéo giật lại. Chàng vòng tay qua ôm chặt lấy nàng. – A Xử !

-Vương Gia ...

Xử Nữ thẹn quá, không dám ngẩng lên nhìn chàng. Nàng gục đầu trên vai Song Tử, để cho cái ôm của chàng xiết chặt hơn. Chẳng biết nàng chờ đợi giây phút này bao lâu rồi... nàng mường tượng lại thì hình như đã từ lâu lắm... Từ ngày nàng mới vào cung, từ ngày nàng mới gặp chàng chăng ? Dĩ nhiên không phải, nhưng giờ nàng thật sự có cảm giác như ngay từ lần đầu gặp Song Tử, nàng đã cảm thấy cái gì thật đặc biệt ... Vương gia ngốc ... Vương gia đáng ghét ... Vương gia chuyên gây rối ...

-A Xử, ta yêu nàng !

Nàng không đáp lại, chỉ ôm chàng thật chặt. Chẳng cần chàng phải nói câu ấy, chỉ cần thế này là đủ ...

-Ngày mai ta phải đi rồi ! – Song Tử thì thầm – Nàng chờ ta nhé !

-Tại sao bây giờ chàng mới đến nói với ta ? – Nàng hờn dỗi – Ta không chờ đâu ! Ta sẽ không chờ đâu !

Song Tử nắm hai vai nàng, cúi xuống, ánh mắt đầy yêu thương :

-Tại sao chứ ? Nàng ...

-Vương gia đáng ghét lắm ! – Nàng chảy nước mắt – Tại sao ra đi một mình để ta phải chờ ? Nhất định ta sẽ không bao giờ đợi Vương gia đâu.

-Nhưng ta buộc phải đi ... Ta sẽ nhanh trở về thôi !

-Ta không nghe ... Vương gia có hiểu cảm giác chờ đợi một cách mịt mùng là thế nào không ?

-Làm sao ta không đi cho được, đó là việc nước...

...

Màn đêm dần buông xuống trong thành. Những cột đèn đá trong hoàng cung được thắp sáng. Song Tử lủi thủi một mình về cung Phiên Dương, cảm thấy trống trải, tiêu điều.

Thổ lộ với nàng rồi, tưởng rằng nhẹ lòng đôi chút, ai dè càng khiến tâm tư ta nặng trịch. Nếu như nói ra để rồi khiến nàng đau khổ, thì chẳng thà ta cứ chẳng đến tìm nàng. Buồn, một mình ta buồn. Đau, một mình ta đau.

____________________

Trời vừa sáng, đã có hai công công đến cung Phiên Dương, hối hả giục Song Tử đi cho lẹ. Chàng uể oải thức dậy, hai vầng mắt nhuốm chút thâm đen vì thiếu ngủ. Gương mặt tuấn tú phảng phất có gì đó mệt mỏi và chán nản. Đã phải đi rồi sao ?

Chàng vận bộ triều phục Vương gia uy nghi rồi cùng một đoàn người đến Dịch quán để chờ khởi hành. Đồ đạc được chất lên xe ngựa của đoàn sứ thần, có vài vị người Tiểu Quốc đến trước mặt chàng, nói toàn những chuyện vô vị.

...Lát sau, Ma Kết, Bạch Dương dẫn theo mấy vị đại thần cùng đoàn tùy tùng của Song Tử đi tới. Ai nấy liền quì xuống hành lễ :

- Hoàng thượng, hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế

- Bình than đi !

- Hoàng huynh ! – Song Tử có vẻ xúc động.- Lại bắt huynh ra đây tiễn đệ

- Ai bảo đệ là đệ đệ của trẫm chứ ! – Ma Kết nói – Đoàn tùy tùng này là trẫm và hoàng tẩu của đệ lựa chọn. Họ là những người đáng tin cậy. Nếu có khó khan gì đệ cứ bàn bạc với họ

- Đệ biết rồi ! Tạ ơn hoàng huynh ! – Song Tử liếc qua đoàn người nửa nam nửa nữ, cười nhạt một tiếng.

- Phó sứ ! – Ma Kết truyền – Mau truyền phó sứ lại đây.

Đoàn người tách ra hai bên nhường đường cho vị phó sứ. Trong chốc lát, Song Tử đứng đơ ra, không tin nổi vào mắt mình nữa.

A Xử !

Nàng mặc triều phục màu hoa thong, dải lụa trắng quàng trên tay, đội mũ giống như nữ quan trong cung, phong thái vừa điềm tĩnh, vừa nghiêm nghị, vừa ung dung, vừa duyên dáng. Song Tử chỉ có nước há hốc mồm, chẳng nói được câu nào.

- Nô tì thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu nương nương.- Nói xong nàng quay ra, mỉm cười với chàng – Song Vương gia ! – Xử Nữ lấm lét đưa mắt nhìn cái kẻ đáng ghét kia, thích chí thấy chàng ta ngây ngốc nhìn nàng. Làm gì mà nhìn ta ghê quá vậy ?

- Hoàng huynh ... - Song Tử mắt tròn xoe, quay ra hỏi Ma Kết - ... Hoàng huynh có thể đánh đệ một cái được không ? =="

- Đệ thật là ...- Ma Kết lườm

Bạch Dương đứng cạnh nãy giờ, nghe vậy tươi tỉnh hẳn lên, cười chen vào :

- Hoàng thượng, người không đánh thì để ta đánh hộ cho ! – Lâu lắm rồi không được thi triển kungfu a !

- Lại cả nàng nữa ! – Ma Kết gắt – Nàng là hoàng hậu đó, chẳng có phép tắc gì cả

- Hứ - Nàng bĩu môi – Lúc nào cũng phép tắc !

Thế là một vua một hoàng hậu, chẳng quản gì mình đang ở Dịch quán,đứng cãi lộn nhau ỏm tỏi ( ==" hai vợ chồng nhà này thật là ...) Song Tử và Xử Nữ thì cứ đứng trố mắt nhìn nhau. Mặc dù chẳng ai nói câu nào, nhưng cứ xem ánh mắt đủ hiểu. Đó gọi là : tình trong như đã, mặt ngoài còn e ;))

Ta sẽ không đợi Vương gia đâu ! Ta sẽ đi cùng Vương gia. Chẳng lí do gì khiến ta phải chờ đợi hết. Ta đã chán cảnh ngồi một chỗ thụ động mà chờ Vương gia lắm rồi... Nếu như ta có thể tự nắm lấy cơ hội, thì sao ta lại không làm ? Hạnh phúc không chờ những người không đi tìm kiềm nó, phải không ?

- E hèm ! – vị đại thần người Tiểu Quốc tiến lên đằng hắng, cắt đứt những giây phút lãng mạn của các anh các chị - Hoàng thượng, không còn sớm nữa, xin cho phép chúng thần được khởi hành.

- Ờ ... Ma Kết bỏ Bạch Dương, lấy lại phong thái bệ vệ - phải, không còn sớm nữa ... Song Tử, đệ nên đi thôi !

- Đệ biết rồi ! – Song Tử gật gật

- Phó sứ ! Ngươi phải chăm sóc Song Gia cẩn thận đó.

- Nô tì tuân lệnh !

- Song vương gia đến đó, nhớ gửi lời hỏi thăm của ta đến phụ hoàng và mẫu hậu ... Còn một chuyện này nữa, tự nhiên ta sực nhớ ra, Vương gia nên lưu tâm một chút ...

- Hoàng tẩu cứ dặn dò.

- Lần này Vương gia đi bàn chuyện giao hảo, cũng ở Tiểu Quốc ta lâu ngày, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn kết giao với Vương gia ... Và chắc chắn ... sẽ gặp rất nhiều các thân vương ... Trong đó có một vị, tên gọi Xà Phu, Vương gia cần phải tránh mới được !

Song Tử và Xử Nữ nghe nói, ngạc nhiên

- Hoàng hậu, sao lại phải tránh ?

Bạch Dương lung túng, không biết nên nói thế nào cho họ hiểu :

- Cái đó ... thực ra ta không biết nên nói thế nào ... nhưng tốt nhất là nghe lời ta. Xà Phu thân vương là kẻ tính tình cổ quái... có chút lạnh lung và độc đoán, tránh được thì phải tránh... nhất là Vương gia

- Là ta ư ?? – Song Tử chỉ vào mặt mình – Hoàng tẩu coi thường ta quá !

- Ý ta không phải như vậy ...

- Thế ý nàng là thế nào ? – Một bên long mày của Ma Kết nhướn lên

- Trời ạ .... – Bạch Dương bứt rứt – Tóm lại Vương gia không được tiếp xúc với Xà Phu thân vương, cũng đừng để huynh ấy gặp được Vương gia. Nếu có gì bắt buộc phải gặp, thì để Xử Phó Sứ thay vương gia tiếp huynh ấy cũng được. Dính vào Xà Phu thân vương sẽ rắc rối lắm đấy.

- Thôi được... Vậy đệ sẽ nghe lới hoàng tẩu

____remember those walls I built, well baby they're tumbling down____​

- Cái gì ? Diêu Nhân bị định tội xử trảm rồi sao ? – Lão Thái Sư gầm lên, đập tay xuống bàn, mặt tái mét

- Hiện tại Diêu Nhân đã bị nhốt trong thiên lao, chờ ngày lãnh án. Vợ con hắn đang náo loạn cả lên

Lão Thái sư rờn rợn cảm thấy cái ngày máy chém kề vào cổ lão đã không còn xa nữa. Phòng A Đỗ đã đi đày, Diêu Nhân sắp bị xử trảm ... chỉ còn mình lão ... một mình lão

- Hôm trước ngươi đã nói với quí phi chưa ?

- Thuộc hạ đã chuyển lời của Thái sư đến nương nương, nương nương nói đang đợi thời cơ thích hợp.

- Mau đi báo lại với nương nương ... - Ta không thể ngồi đây chờ chết được !

____ Everyone's looking now, I'm surrounded by your embrace _____​

Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, phiêu kị tướng quân Diêu Nhân mưu đồ bất chính, cùng với con gái là Diêu Thiền Tự hạ độc Nhũ mẫu của trẫm, trới không dung đất không tha. Hình Bộ định tội trảm. Ngày hai lăm tháng này sẽ thụ án. Công chúa Cự Giải bị vu oan, nay trắng đen đã rõ, lệnh của trẫm ban xuống khắp nơi phải tìm công chúa đưa về hoàng cung, khâm thử

____ Baby I can see your halo, you know you're my saving grade____​

... Như Phi bước gấp trên con đường sang điện Cam Lộ. Mấy ngày trước đây ả có phần kinh sợ, nhưng giờ thì hết rồi. Như Phi quyết liệt đến gặp Ma Kết, dù biết là chàng ta sẽ không muốn tiếp ả.

... Ta đã chờ ngày này ... hahah ...

- Hoàng thượng, có Như Phi nương nương cầu kiến

- Như Phi ? – Bạch Dương cau mày ( hai vợ chồng nhà này đi đâu cũng có nhau =="). – Như Phi đến làm gì ?

Nàng chưa dứt lời, Như Phi đã xông thẳng vào điện, khóc lóc ầm ĩ

- Hoàng thượng !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ma Kết và Bạch Dương đều giật mình không biết có chuyện gì xảy ra.

- Hoàng thượng ác lắm ! - Ả vừa tru tréo vừa gào rống lăn lộn, nước mắt nước mũi giàn giụa – Người ác lắm a !!!!!!!

- Như Phi ... mau đứng lên ! Có gì từ từ nói ...- Bạch Dương có hơi chút bực mình

- Có chuyện gì ? – Ma Kết cau mày

- Người thật độc ác !!!!!!!!!!!

- ĐỦ RỒI !!!! Trẫm không rảnh, có gì nói mau lên !

Như Phi nín lại một lát, lấm lét nhìn Bạch Dương

- Được ... thần thiếp nói, có điều ... chuyện này ... chỉ hoàng thượng mới được biết thôi ! ... Thần thiếp rất khó nói ...

Lại trò gì vậy ? Ma Kết và Bạch Dương nhìn nhau

- Có gì mà không thể nói với hoàng hậu ?

- NGƯỚI ÁC LẮM AAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!! – Ả ta lại rống lên

- Thôi được rồi ! – Ma Kết ra hiệu cho Bạch Dương – nàng hãy về điện Thiên Hương trước đi.

Bạch Dương bất đắc dĩ tạm thời lui ra ngoài. Nàng có cảm giác bất an, nhưng cũng không tin Như Phi lại dám làm liều. Dương Dương chậm chạp bước về phía Thiên Hương điện, cứ một lúc lại dừng lại như chờ đợi cái gì.

Quái lạ, sao lâu thế nhỉ ?

____ Year when the waves are flooding thư shore______​

... Nha môn bộ Hình ...

Song Ngư, Thiên Bình, Nhân Mã và Bảo Bình ngồi xung quanh Kim Ngưu nghe thẩm vấn, mặt mày ai nấy đều nghiêm trọng như nhau.

- Nói vậy có nghĩa là ... Thiên Không Vô Ảnh Khách cũng sống gần chỗ đại huynh của cô nương ?

Thiên Bình gật gật, nàng biết nói dối hộ Thiên Yết là không phải, nhưng mà chẳng có cách nào ... Không lẽ nàng nói rằng đại huynh nàng chính là sát thủ ??? Chẳng khác nào đưa đại ca của nàng lên máy chém ...

- Nếu như vậy ... Ngọc tỉ ... sẽ ở đâu đó gần núi Nhưỡng Tuyền... Tiếc là ta chưa đến đó bao giờ, không biết đường

- Ta cũng mới đến có một lần, không nhớ rõ ! – Bảo Bình nói – Song Ngư cô nương sống ở gần núi ấy, không biết cô nương có dẫn đường được không ?

- Có chứ ! – Song Ngư gật đầu – hồi nhỏ ta vẫn hay theo cha đến chơi nhà Vô Ảnh bá bá, ta biết.

- Vậy thì tốt quá ! – Kim Ngưu chắp hai tay ra vẻ cảm tạ.

Bỗng nhiên Sư Tử lừ lừ, đạp cửa đi vào, gương mặt pha chút lo lắng, ấn đường trau lại vài nếp nhăn

- Không ổn rồi !

Mọi người hoang mang đứng dậy, không hiểu có chuyện gì

- Sư huynh ... – Bảo Bình hỏi ngay – Có phải ... có binh biến không ?

- Sáng nay tì tướng của ta báo cho ta biết ... quân phiêu kị đóng trại kín xung quanh thành, gia binh nhà lão Thái Sư đã tập hợp lại, từ phía Đông thành có một cánh quân phiến loạn kéo đến, có thể là quân của những kẻ đồng đảng của lão Thái Sư... Chúng ... có lẽ sẽ cướp Diêu Nhân ra khỏi ngục rồi nổi loạn.

Thiên Bình, Song Ngư và Nhân Mã nghe vậy đều phát hoảng, mếu máo nhìn các đức tình lang sợ hãi. Sư Tử nắm lây tay Song Ngư trấn an nàng

- Đừng lo ! Sẽ qua thôi !

Bỗng nhiên một trận cuồng phong ào đến, bụi bay mù mịt. Sau trận gió ấy, một tiếng pháo hiệu vút lên trời. Đoàng !

Bảo Bình vội vàng chạy ra ngoài trời, ngẩng đầu quan sát.

- Hỏng rồi !

- Đó là cái gì vậy ? – Nhân Mã hỏi

- Là pháo hiệu dùng trong quân doanh – Sư Tử nói – Nhưng sao nó lại bay lên từ phía điện Cam Lộ cơ chứ ?

- Đó là điềm đại hung ! – Bảo Bình đập chiết phiết vào tay – không được, chúng ta phải hành động ngay !

Bảo Bình quay người lại, trong khi tất cả đều bất an, chàng phải điềm tĩnh để làm mọi người bớt lo

- Chúng ta hãy vào cung để hộ giá !

- Không được đâu, quân lính đã chặn các đường vào hoàng cung rồi ! – Sư Tử lắc đầu

- Mật đạo ! – Kim Ngưu nhắc – Chúng ta có mật đạo !

- Đúng rồi, là mật đạo ! – Bảo Bình mỉm cười – Ngưu huynh, huynh vào cung ngay đi, tức tốc đưa hoàng thượng và hoàng hậu ra ngoài. Tiểu Nhân Mã, cô đi với huynh ấy, nói với cha cô thống lĩnh quân cấm vệ bảo vệ hoàng thượng nghiêm ngặt, rút lui ra khỏi hoàng cung ngay, đến nơi an toàn ...

Nói rồi Bảo Bình lại quay ra Sư Tử, vỗ vai nói :

- Sư huynh, hãy cấp tốc đến đại doanh của quân ta để tránh làm cho quân sĩ hoang mang. Huynh phải đưa quân về hộ giá hoàng thượng, dẹp phiến loạn nữa đấy !

- Chúng ta sẽ phải đưa ngự giá đi đâu ? – Kim Ngưu hỏi

- Một nơi có thể ẩn nấp được, và gần kinh thành nhất ... chúng ta sẽ đến Nhưỡng Tuyền cốc. Ta, Thiên Bình và Song Ngư cô nương sẽ đi chuẩn bị ngựa và đưa thân quyến các vị đại thần đi theo.

- Bảo huynh ... cửa mật đạo là ở phủ đệ cũ của Thiên Tể Tướng, hãy chờ chúng ta ở đó !

- Được ! Huynh mau đi đi !

Kim Ngưu dắt Nhân Mã đi trước. Bảo Bình lại giục Sư Tử :

- Việc không thể chậm trễ

- Ta biết rồi ! – Chàng đáp, đoạn quay ra Song Ngư, nắm tay nàng thật chặt. Song Ngư trong lòng xúc động, mắt long lanh ngẫn lệ. Sư Tử biết nàng từ trước đến nay an nhàn ở trong sơn trang trồng hoa, đừng nói đến binh biến, chứ đến chuyện hàng xóm nàng cũng chẳng quan tâm; nay lại phải chịu vất vả, thật là Sư Tử không đành lòng chút nào – Ngư Nhi ! Chờ ta nhé !

- Dĩ nhiên ta sẽ chờ ... – Nàng gượng cười mà hai hàng lệ ròng ròng bên má – Chàng mau đi đi, nhớ bảo trọng đó.

- Nàng cũng phải bảo trọng đó ! Nhờ nàng chăm sóc cho mẫu thân ta !

Sư Tử đi rồi, nàng vẫn đứng nhìn theo gót ngựa của chàng hồi lâu. Đoạn nàng tự mỉm cười, lau nước mắt, tự nhủ mình sẽ phải chăm sóc thật tốt cho mẹ chàng, để chàng đừng lo chi hết.

- Ta sẽ đến nhà Binh Bộ, Sư phủ, nàng và Song Ngư cô nương đến nhà Xử Lại Bộ, Tào Hộ Bộ và nhà của Tiểu Nhân Mã, sắp xếp đưa họ đi ! – Bảo Bình phân công

_____ You taste like whiskey when you kissed me oh _____​

Hãy trở lại điện Cam Lộ một lát, xem có chuyện gì xảy ra sau khi Bạch Dương ra ngoài.

- Có chuyện gì thì mau nói đi ! – Ma Kết gắt gỏng

Như Phi tỏ vẻ miễn cưỡng, đi đến gần Ma Kết, nói nhỏ :

- Chuyện này thần thiếp chỉ nói cho một mình hoàng thượng thôi !

Nói rồi ả ta tiến sát Ma Kết, ghé tai chàng, làm bộ như thì thầm. Bất ngờ mắt ả ta nảy sát khí, con dao trong tay áo vọt ra sáng loáng. Ma Kết chỉ kịp né một cái, nhưng con chủy thủ đã đâm vào bên sườn chàng.

- Ư .... Ư .... Ngươi .... – Ma Kết đau đớn không nói được. Tay chàng ôm vào bụng, muốn kêu người đến, nhưng họng vô lực, không thể kêu lên

Như Phi bần thần rút con dao ra, ném nó ra một xó, đoạn ả ta ngẩng mặt cười hềnh hệch một cách điên loạn

- Hahahahahahah .......... Hahahaha ............ Thật là đáng lắm!! hahahahahaha ....

Ta không giết chết ngươi ... ta muốn ngươi phải chết từ từ ... chết đau đớn... chết dần dần ...

Ả ta bỏ lại Ma Kết đau lả đi trên long ngai, đắc ý bước ra khỏi cửa cung, tiến ra giữa sân rồng, đốt một tiếng pháo hiệu ...

ĐOÀNG !!!

Bạch Dương kinh hãi tột độ. Nàng đã về gần đến điện Thiên Hương, trông thấy đám khói hiệu, kinh hoảng chạy trở lại điện Cam Lộ. tim như muốn ngừng đập khi thấy Ma Kết nằm bất động bên vũng máu lênh láng

- HOÀNG THƯỢNG !! – Nàng thét lên lanh lảnh, chạy lại dựng Ma Kết lên.

Nước mắt nàng trào ra ướt đẫm cổ áo. Ta khinh suất quá !! Sao ta lại để chàng ở lại một mình ... ả tiện nhân ... ả ta trốn rồi .... Tại sao ??? Tại sao không phải là ta ... Giá như ta bị đâm chứ không phải là chàng .... – NGƯỜI ĐÂU ?? NGƯỜI ĐÂU .....

Không có ai đáp lại nàng. Bạch Dương cố gắng nâng Ma Kết dậy, muốn dìu chàng đưa đi, nhưng không thể.

- Dương Dương ... - Ma Kết lắp bắp – Chạy đi ! Ra khỏi đây .... Đến cung Phiên Dương .... M ... mật ... đ..ạo

Bạch Dương lắc đầu, đau xót nắm chặt lấy tay chàng

- Nếu đi ... ta sẽ cùng đi !

- Nương nương ! – A Vân hớt hải chạy vào, mặt méo xệch, mồ hôi đầm đìa - ... Có một đám loạn quân đang đánh vào hoàng cung... Chúng rất hung dữ ... Nương nương ... chúng ta phải làm gì đây ?

Nàng đã hoảng loạn nay càng thêm luống cuống. Nếu như chỉ có nàng ... thì chẳng sao hết, nhưng chàng còn đang bị thương nặng ... Phải cứu chàng trước.

- A Vân, ngươi kíp về cung... nhanh chuẩn bị đồ, nhớ mang theo gói thuốc bột của tỉ tỉ ta ... Ta cần cầm máu cho Hoàng thượng trước

- Vâng.

May thay lát sau, Kim Ngưu và Tiểu Nhân Mã, dẫn theo một đội cấm quân đến hộ giá. Cả vua cả tôi, chạy theo đường mật đạo, thoát ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro