Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ... Căn nhà không có cánh cửa, đã khuya lắm rồi đèn vẫn sáng. Bạch Dương, Kim Ngưu và Bảo Bình vẫn còn thức để hội ý. Ma Kết đang mê man chưa tỉnh, là hoàng hậu, Dương Dương là người đứng ra nhận trách nhiệm chỉ đạo mọi người :

-Hạ thần e là chúng ta không ở đây lâu được, địch sẽ sớm phát hiện ra thôi – Kim Ngưu nói

-Từ doanh trại đại quân đến đây cũng ít nhất nửa tháng ... Chúng ta buộc phải chờ Nguyên Soái về, thế nên phải cầm cự được càng lâu càng tốt – Bạch Dương chống tay vào cằm nghĩ ngợi

-Hạ thần nghĩ không lâu nữa chúng phát hiện ra chúng ta rồi. – Bảo Bình phe phẩy quạt lông – Để đề phòng trường hợp xấu nhất, ta nên tổ chức phòng vệ.

-Quốc sư có kế sách gì cứ nói !

-Nhưỡng Tuyền cốc có hai đường vào, nhưng cả hai đều có địa thế hiểm trở, địch muốn vào đã không dễ, ta sẽ chia quân làm hai cánh cố thủ hai cửa cốc, trấn giữ đường vào, cũng có thể đợi được Nguyên soái

-Rất hay ! – Bạch Dương gật – Có điều lính cấm quân không quen đánh trận, hơn nữa ... Mã thống lĩnh còn đang bị thương.

-Việc luyện quân hạ thần có thể đảm nhiệm, xin nương nương đừng lo ! – Bảo Bình nói – Nhưng ... cần hai vị tướng chỉ huy mới được ! Theo ngu ý của hạ thần thì ... Nương nương, hãy để Ngưu thượng thư cầm một cánh quân

-Ta sao ? – Kim Ngưu ngạc nhiên – Ta xưa nay không quen việc võ.

-Ta biết ! Thế nên để cho Nhân Mã tiểu thư giúp huynh ấy !

-Vậy cũng được sao ? – Nàng cau mày

-Mã tiểu thư xưa nay ham võ nghệ, theo cha cầm quân từ nhỏ, rất thạo những thứ này. Cô ấy sẽ là trợ thủ đắc lực của Ngưu Thượng thư a ! ( nói thiếu rồi, còn là vợ nữa chứ !)

-Được, nhưng còn cánh quân thứ hai ????? Chúng ta hết người rồi !

Bảo Bình ra vẻ đăm chiêu, ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại ngại. Cứ xem điệu bộ Bạch Dương lúc nãy cư xử với anh vợ của chàng thì chuyện này hơi khó nha

-Chính là Thiên Yết huynh !

-HẮN TA SAO ??? – Bạch Dương có vẻ vẫn giận

-Lúc này chỉ còn huynh ấy mới có thể cầm quân thôi, chúng ta không còn cách nào nữa. Thiên Yết huynh mặc dù lưu lạc giang hồ từ nhỏ, nhưng cũng là người thông minh cơ trí, thông thạo địa thế trong cốc lại rất nghiêm túc a... thỉnh mong nương nương xem xét

Bạch Dương nín lặng. Nàng khẽ quay mặt sang phía Ma Kết, lúc bấy giờ vẫn sốt li bì. Chàng chưa tỉnh, bảo vệ chàng và mọi người là quan trọng hơn hết. Tương lai của mọi người, và hơn cả là của hoàng tỉ... đều nằm trong tay hắn.

____Tell me what you did to me. Just air underneath feet____​​

... Rừng vào buổi tối mùa đông, lạnh và đen đặc, Cự Giải chạy mà không biết mình chạy đi đâu, cứ biết là chạy đã. Ở phía sau nàng, tiếng gọi lớn lướt vèo vèo trong không gian :

-Giải Nhi !!!!!! – Thiên Yết kêu to – Giải Nhi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đứng lại !

Lát sau Thiên Yết đậu xuống, chắn ngang trước mặt Cự Giải làm nàng suýt nữa thì đâm sầm vào.

-Nàng chạy đi làm chi ? – Chàng nắm hai vai nàng ôm lại. Cự Giải xấu hổ quá đâm ra bực bội, kêu toáng lên :

-Nam nữ thụ thụ ...

-Không phải nàng là người của ta rồi sao ??? – Thiên Yết ngắt ngay. Nàng cứng họng, không thể phát biểu thêm câu gì. Đồ khốn này lúc nào cũng thích chẹn họng nàng. Sao lại ngốc như vậy ? Nàng nói vậy để cứu hắn kia mà, thế mà hắn làm cho nàng không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người nữa.

-Ta ... chẳng qua ...

-Đừng giải thích ! – Thiên Yết nghiêm giọng ra lệnh – Ta không muốn nghe đâu. Nàng hại ta bị bọn họ hiểu lầm rồi đó !

-Ta ... thật sự không nghĩ lại thành ra như vậy a ... – nàng vùng vằng. – Tại sao chàng phản ứng kịch liệt như vậy ??? Khiến ta chẳng có cái lỗ nẻ nào mà chui xuống nữa.

-Ta xin lỗi ... – Chàng dịu giọng. Là ta cứ nghĩ linh tinh ... Ta cứ tưởng trong lòng nàng vẫn có tay hoàng đế đó a... ta thật là ghen vớ vẩn. – Nhưng từ giờ nàng có nói gì cũng nên hỏi ý kiến ta nha. Nàng phải nghe lời ta tuyệt đối đó, hiểu không ?

-Sao ta phải nghe vậy ???? Ta cũng là công chúa đó ! – Nàng cãi

-Công chúa ... thì vẫn là người của ta. Tính ta không thích đùa đâu, nàng đã nói, thì nàng phải làm thật !

Cự Giải đỏ tím cả mặt, đấm vào chàng mấy cái, tru tréo :

-ĐỒ KHỐN !!!!!

Thiên Yết giữ tay nàng, đoạn vòng tay qua sau gáy Cự Giải, kéo nàng gần mình hơn, và cúi xuống...

SỘT SOẠT ! Từ trong bụi rậm có người bước ra. Bạch Dương trông thấy cảnh không nên trông thấy, bất giác mặt mũi tím bầm, ngượng quá bèn quay đi. Cự Giải và Thiên Yết vội vàng buông nhau ra, lúng túng một hồi. Cự Giải chạy ra trước mặt em gái ngại ngùng hỏi :

-Dương Dương ... muội sao lại ra đây ?

-Muội ... - Dương Dương liếc mắt qua Thiên Yết – Hoàng tỉ ... muội có chuyện cần nói ... với hắn !

Cự Giải sắc mặt thoáng chút lo lắng, sợ hãi, nàng lắc đầu nhìn Bạch Dương với vẻ van nài :

-Muội đừng bắt tội chàng nữa mà !

Bạch Dương chỉ thở dài. Xem ra tình cảm của tỉ tỉ nàng với tay sát thủ kia đã khá sâu đậm rồi a.

-Muội chỉ nói với hắn vài câu thôi ! Tỉ cứ yên tâm.

_____ Nothing brings me down, when you're around ____​​

... Phủ Xà Phu thân vương ...

Giống như mọi ngày, Thiên Cầm vẫn chưa đi ngủ. Hắn thường ngủ rất muộn, rất muộn sau khi đã nấp ở một góc khuất nào đó trong phủ, đơi cho Xà Phu đã đi ngủ yên. Lúc ấy hắn mới trở về phòng hắn, ngồi tư lự rất lâu, và có thể thức đến sáng. Nhưng hôm nay, Xà Phu vẫn chưa ngủ, hắn ta đứng chắp tay sau lưng trước hồ cá sau hậu viên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời chẳng có vì sao nào, mỉm cười một mình. Sẽ là hiếm hoi nếu như Xà Phu có mỉm cười, từ sau khi một người đã ra đi vĩnh viễn. Nhưng Thiên Cầm chẳng lấy làm lạ. Hắn biết tại sao bỗng nhiên Xà Phu vui vẻ như vậy, hắn biết tất cả mọi thứ về Xà Phu. Mười năm đi theo vị thân vương này, hắn giống như một người câm bên cạnh Xà Phu, sẵn sàng nghe Xà Phu kể lể tất cả mọi chuyện của mình, và không bao giờ hé rắng nửa lời. Thiên Cầm biết Xà Phu ghét nhất những kẻ lắm mồm...

... Hơn nữa đối với Thiên Cầm, được nghe giọng nói, được trông thấy người ta đi ngủ mỗi ngày ... cũng là một niềm hạnh phúc.

Hôm nay Thiên Cầm bất chợt thấy buồn. Hắn tự hỏi sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Xà Phu cố chấp lắm ! 

________________

  ... Phủ thông sứ ...

Song Tử mới thức dậy chưa lâu, đã có người vào trình báo :

-Vương gia ... Có ngài Xà Phu thân vương đến tìm vương gia !

-HẢ ??? – Song Tử khó chịu ra mặt. Cái gã Xà Phu đó đến làm gì cơ chứ ??? Thật phiền hà quá đi. Ta đang ở nước người, không muốn gặp hắn cũng không được tránh, lỡ làm mất tình giao bang hai nước ... thì nguy to !

-Bảo thân vương đợi ta một lát...

Chàng chưa nói dứt lời, Xử Nữ từ đâu bước lại, ngăn cản chàng :

-Vương gia ... Người đừng gặp Xà thân vương !

-Vậy chẳng lẽ đuổi hắn đi ??? – Song Tử cau mày

-Để ta ra tiếp thân vương thay vương gia ! – Nàng quả quyết nói. Cho dù nàng vẫn chưa rõ gã Xà Phu đó có vấn đề gì ... nhưng theo linh cảm của nàng, tốt nhất không nên để chàng gặp mặt hắn thường xuyên a ! ( sáng suốt thật !)

-Ta đã nói nàng không được gặp hắn mà ! – Không thể chịu nổi ánh mắt hắn nhìn nàng ( khổ quá, có phải nhìn nàng đâu cơ chứ ?)

-VƯƠNG GIA !

Hai người giằng co một hồi, sinh chuyện cãi nhau ỏm tỏi. Người hầu trong phủ sợ quá đều phải giạt đi cả, chẳng ai muốn lỗ tai mình bị tổn thương hết. Xử Nữ và Song Tử mà cãi nhau thì ... biết thế nào rồi đấy ==''

-Có phải nàng thích Xà Phu rồi không hả ?? – Song Tử giận đỏ cả mặt

-Sao vương gia có thể nói như vậy được chứ ???? - Xử Nữ bật khóc. Trong lòng nàng có ai mà hắn cũng không hiểu sao ? Tên ngốc này ! – Ta chỉ nghĩ cho Vương gia thôi mà !

-Đó mà là nghĩ cho ta sao ??? Nàng cứ qua lại với hắn ... thì là nghĩ cho ta hả ????

-Hoàng hậu nương nương đã dặn ...

-Đừng lấy hoàng tẩu ra làm cái cớ ! Nàng chỉ ngụy biện thôi !

-VƯƠNG GIA !

-Ta không nghe đâu !

Chàng nói rồi phất áo bỏ đi, vùng vằng bước ra tiền sảnh. Lúc đó Xà Phu đang ngồi chờ, trông thấy chàng bước ra, hắn tươi cười bước lại chào :

-Thông sứ !

Song Tử trong bụng đang tức giận, gượng cười đáp lễ :

-Thân vương !

-Ta đến là để tạ lỗi với thông sứ.

Song Tử ngạc nhiên. Hắn ta đến xin lỗi ư ? Hắn cũng biết hắn vô lễ thế nào sao ??? Cái tay Xà Phu này thật kì lạ...

Liền nhiều ngày sau đó, hôm nào Xà Phu cũng đến mời Song Tử đi du ngoạn (==''). Việc giao tế làm sao thoái thác, chàng buộc phải đi cùng hắn. Xử Nữ ở nhà một mình vừa lo vừa giận, trong lòng cứ nơm nớp không yên.

Cái gã Xà Phu đó ... cứ có điều gì kì quặc a ! Ta không thể cứ ngồi trơ mắt ra thế này được. Nghĩ đến đó, Xử Nữ gọi vài thuộc hạ ở Dịch Quán đến sai bảo :

-Các người ... điều tra cho ta xem ... Xà Phu thân vương là người thế nào !

-Dạ thuộc hạ tuân lệnh !

-Nhớ phải giữ bí mật, đừng để ai phát hiện ra !

_____You would not believe your eyes.If ten million fireflies... ____​​... Nhưỡng Tuyền cốc ...

Sau khi nói chuyện với Bạch Dương, Thiên Yết đã chịu cầm quân trấn giữ cửa cốc. Cơ hội để hắn tiến gần hơn đến Cự Giải ... thì có lí do gì mà hắn bỏ qua chứ ??? Nói chung mọi người đã hết căng thẳng, vui vẻ lại với nhau, ai nấy đều ham làm việc ... chờ Ma Kết tỉnh lại, và chờ đến khi Sư Tử về ...

... Một ngày giống như mọi ngày khác, Bạch Dương ngủ gục bên cạnh Ma Kết. Bỗng nhiên mí mắt chàng khẽ động đậy. Ta đang ở đâu đây ???? Chàng mở mắt ngạc nhiên nhìn không gian xung quanh... Kí ức của chàng nhòa nhạt ... Con dao của Như Phi ... Dương Dương băng bó vết thương của chàng ... và ... chẳng còn gì nữa ...

-Dương Dương ! – Chàng khẽ gọi

Nàng giật mình tỉnh dậy, mắt mở to tròn lúc nghe chàng nói... CHÀNG TỈNH LẠI THẬT RỒI !!!!!! Ta có nằm mơ không vậy ??? Chàng đã sống !!!!! Tạ ơn trời đất ... cuối cùng chàng đã sống !!!!!! Nước mắt hạnh phúc của nàng trào ra không ngừng lại được. Bạch Dương mừng rỡ ôm lấy chàng khóc thút thít :

-Hoàng thượng !

-Nàng bình tĩnh nào ! – Ma Kết mỉm cười – Đây là đâu ?? Tại sao chúng ta lại ở đây ?? Sao nàng lại khóc ???

-Hoàng thượng ... - Nàng nghẹn ngào. Có quá nhiều cảm xúc chi phối nàng lúc này ... khiến cho nàng không cả thốt lên được nữa.

Ma Kết đã tỉnh lại. Ngay chiều hôm đó, mọi người kéo đến yết kiến chàng, rồi đem tất cả mọi chuyện thuật lại. Ma Kết lúc đầu có vẻ không hài lòng lắm về Thiên Yết, nhưng nghe nói chàng ta đã lập công chuộc tội ... thì đâu còn cách nào khác ngoài chuyện vui vẻ chấp nhận đâu.

... Ba ngày sau, Sư Tử đã về đến nơi !

Không có bút mực nào tả được sự vui mừng của bọn họ ==" – đặc biệt là Song Ngư. Nàng vui đến mức không dám thể hiện niềm vui của mình ra cho mọi người thấy nữa. Khi chàng được Thiên Yết dẫn vào cốc, nàng đang nấu cơm trưa. Thiên Bình và Nhân Mã gọi nàng ra đón Sư Tử ... nhưng mà nàng ngại ...

-Vậy bọn muội sẽ bắt huynh ấy đến gặp tỉ nha !! – Nhân Mã nói

Đại quân của Sư Tử đóng ở bên ngoài cốc ... vì đường đi trong cốc khó khăn, nên chàng không dẫn quân vào. Chàng về đến nơi trước hết lại gặp Ma Kết:

-Hoàng thượng vạn tuế !

-Nguyên soái đã về đấy sao ??? Tình hình quân ta thế nào ?

-Hạ thần đã cho quân sĩ đóng trại cách cửa cốc không xa, để bảo vệ thánh giá. Quân phản loạn đang kéo cả đến trước sông Trầm Hương đóng trại ... Sắp tới quân ta sẽ giao tranh trực diện với chúng !

-Vậy thì ... có lẽ chúng ta nên đến Đại bản doanh thì hơn ! Như vậy vừa dễ bề chỉ huy quân sĩ, vừa an toàn !

-Hạ thần vâng lệnh ! Ngày mai hạ thần sẽ cho quân đến hộ tống người đến Đại doanh !

-Tốt lắm

... Chàng ra khỏi căn nhà không cánh cửa, ngoái đầu nhìn quanh quẩn như tìm kiếm cái gì. Thiên Bình hiểu ngay là chàng muốn gặp Song Ngư, bèn dắt Sư Tử ra chỗ nàng...

-Ngư Nhi ! – Giọng chàng mừng rỡ.

Song Ngư bất giác lặng người, không nén nổi cảm xúc, khiến nó trào ra trong mắt.

-Sư ca !

Sư Tử không khỏi cảm động. Chạy nạn đã là quá vất vả cho nàng, lại phải chăm sóc cho mẹ chàng nữa ... Nom nàng có vẻ gầy đi ... Thật là làm khổ nàng. Ta và nàng còn chưa thành thân, ta còn chưa đem lại cho nàng ngày nào hạnh phúc, đã bắt nàng phải chịu thiệt thòi... Nhất định sau này dẹp yên loạn quân rồi ... ta sẽ sắm sửa đám cưới thật linh đình a ! ( Nghĩ xa xôi quá ==") Nàng phải là người hạnh phúc nhất ...

______I'd like to make myself believe. That planet earth turns slowly _____​​-Bẩm Phó sứ ... chúng thuộc hạ đã đi dò hỏi về Xà Phu thân vương !

-Kết quả thế nào ? – Xử Nữ có vẻ nóng ruột

-Xà Phu ... thường ngày rất ít giao du với người lạ, tính tình kì quặc ... hơn nữa ...

-Mau nói đi

-Hơn nữa ... nghe nói ... thân vương còn bị mắc bệnh ... một căn bệnh lạ ... mà người Tiểu Quốc gọi là "bệnh lạ" (==")

-Căn bệnh đó thê nào ??

-Là một chứng bệnh ... làm cho ngài ta ghét ở gần phụ nữ, chỉ thích nam nhân !

Xử Nữ đứng người. Thảo nào ... hoàng hậu nói Vương gia không được gặp Xà Phu... Thảo nào ... mà Xà Phu lại cứ đến tìm chàng ... Thế này thì biết làm thế nào ??? Nàng lo lắng. Thật là rắc rối to rồi !!!

Không được ... Không thể để chàng cứ giao du với vị thân vương này mãi được ... Ta phải nghĩ cách gì đó ...

... Xà Phu, như một thói quen, sáng ra lại chạy đến phủ Thông sứ gặp Song Tử. Hắn chẳng biết làm thế thì có đi đến đâu không, nhưng mà hắn cũng chẳng cần biết. Tốt nhất là cứ như bây giờ, hàng ngày hắn được đàm đạo với Song Tử, cùng Song Tử đi du ngoạn vãn cảnh ... thế cũng tốt rồi ah !

-Ta muốn gặp Thông sứ !

-Xin cáo lỗi với Vương gia ... Thông sứ của chúng tôi vừa ra ngoài mất rồi

-Ngài đi đâu ?

-Đi mời đại phu ạ !

-HẢ ??? Thông sứ có bệnh ah ??? Sao ta không biết ? ( Sao ngươi lại phải biết ?) Thông sứ có bị nặng lắm không ?

-Không phải Thông sứ có bệnh, mà Phó sứ có bệnh !

Xà Phu nghe nói đến Phó sứ đã thấy không vui, hắn cau mày hỏi :

-Phó sứ bị bệnh ... thì phó sứ cứ mời đại phu ... Sao lại phiền đến cả ngài chánh sứ

-Thân vương không biết rồi ... - Người hầu nói – Quan hệ giữa hai vị sứ thần đâu có đơn giản ! Khi Thông sứ còn làm Vương gia đã có ý với Phó sứ rồi... sau này ắt hẳn sẽ thành thân !

Xà Phu nín lặng, mắt hắn thoáng nét buồn... Thế ra hắn ta đã có ý trung nhân thật ! Xà Phu nhớ lại ánh mắt ghen tức của Song Tử khi thấy hắn nhìn chòng chọc vào Xử Nữ... Không được ... Xử Nữ ... cô ta chính là trở ngại ! 

________________________

-Nàng nói sao ??? Hắn ta bị làm sao ???

-Hắn ta mắc « bệnh lạ » - Xử Nữ quả quyết – Từ giờ chàng không thể tiếp xúc với hắn ta nữa !!!

Mặt Song Tử đỏ bừng lên, vừa vì giận, vừa vì xấu hổ ... Té ra Xà Phu chỉ một mực tiếp cận ta, chứ không phải nàng... Ta lại còn ghen nữa chứ ... Thẹn quá đi mất !

-Vậy tốt nhất là cả hai ta đều không gặp hắn nữa ! – Song Tử lấy giọng nghiêm chỉnh phán xét. Sau đó, chàng cố ý nói lảng sang chuyện khác để đỡ ngượng.

-Vương gia !!!! – Bỗng nhiên có một kẻ thuộc hạ từ ngoài cửa chạy vào – Có thư của Hoàng thượng !!

Song Tử và Xử Nữ giật mình đón lấy thư, mở ra xem. Trong thư đại ý nói rằng Lão thái sư đã tập hợp quân lính mưu phản, đại quân của Sư Tử và phiến quân đã cầm cự nhau liền mấy tháng, không phân thắng bại. Nếu tình hình này kéo dài, e rằng quân ta sẽ lâm vào thế bất lợi. Cuối thư, Ma Kết nhờ Song Tử mượn tạm Tiểu Quốc vài nghìn binh mã trở về trợ chiến.

-Vậy là đã có binh biến ! – Song Tử thở dài

-Không biết phụ mẫu của ta có mạnh giỏi không nữa ??? – Nàng lo lắng – Vương gia, chúng ta hãy mau vào cung cầu xin Lão Hoàng đế !

Song Tử gật đầu. Hai người mặc triều phục cùng nhau tiến cung.

-Mượn quân sao ??? – Lão hoàng đế cúi đầu nghĩ ngợi. Dương Dương và Giải Giải của ông đang ở bên đó ... Dĩ nhiên ông sẽ cho quân lính sang cứu rồi... Có điều – Không phải ta không muốn cho mượn binh ... nhưng Tiểu quốc ta thường ngày bình yên, không phải ai cũng có khả năng cầm quân được ...

-Hoàng thượng ... ý người là sao ???

-Hiện tại quân sĩ Tiểu Quốc ta đều do Xà Phu chỉ huy ... cũng chỉ có mỗi mình nó biết chuyện chiến trận ... Nhưng mà nó ngang ngạnh lắm ... Hơn nữa không thích dây dưa vào chuyện rắc rối ... Ta chỉ e ... nó không chịu !

-Xà Phu thân vương sao ??? – Xử Nữ và Song Tử lo lắng nhìn nhau. Thật là chuyện đại rắc rối !!!!!!

-Nếu như hai người có thể thuyết phục được nó ... thì ta sẽ cấp ngay 1 vạn binh mã ...

_____The ages fade away. Till there's no more shades of gray ____​

... Mấy ngày sau...

Sau khi đã bàn bạc với nhau kĩ lưỡng, Song Tử và Xử Nữ đã quyết định, tốt nhất là cùng nhau đến gặp Xà Phu

-Cất quân sao ?? – Xà Phu nói với vẻ lạnh nhạt. Hắn đang cố gắng không tức điên lên khi thấy Song Tử và Xử Nữ thân mật như vậy. – Sao ta phải giúp các người ??? Ta ghét chuyện rắc rối lắm !

-Thân vương ... hãy nể mặt hai vị công chúa của Tiểu Quốc ta được không ??? – Song Tử nói

-Xuất giá tòng phu, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi ... Ta không quan tâm ! – Người đâu mà lạnh lùng dễ sợ

-Thân vương ... Nể tình giao hảo giữa hai nước được không ??? - Xử Nữ chen vào. Nhưng Xà Phu thậm chí còn không thèm nhìn mặt nàng. Nàng quá thừa thông minh để hiểu Xà Phu đang muốn gì.

-Các người về đi, ta không đồng ý đâu !

-Rốt cuộc ta phải làm thế nào thì thân vương mới giúp chúng ta đây ??? – Song Tử kêu lên

" Chúng ta " ??? Thân mật quá đi mất !!! Việc riêng của các người thì tự đi mà giải quyết, đừng làm bận đến ta !

-Không ngờ thân vương lại sắt đá như vậy ! – Song Tử nói

-Ta không săt đá ! – Xà Phu đáp. Kẻ đó không phải là ta ! – Ta có thể giúp các người ... nhưng giúp rồi thì ta được cái gì nào ???

Song Tử và Xử Nữ nhìn nhau, có chút hi vọng mong manh :

-Nếu như thân vương chịu giúp ... Ơn đức ấy suốt đời ta sẽ không quên !

-Được lắm !! – Xà Phu nhếch miệng cười – Vương gia ... Huynh phải nhớ câu đó đấy ! Ta có câu chuyện muốn nói riêng với Xử Phó sứ ... Vương gia có thể để Phó sứ ở lại đây một lát riêng được không ???

Nói chuyện riêng với nàng ư ? Hắn có ý gì đây ??? Ta không muốn nàng phải ở lại một mình...

Chàng nhìn Xử Nữ với vẻ lo lắng, nhưng nàng ra hiệu cho chàng tránh đi

... Buối chiều hôm ấy, Xử Nữ trở về phủ Thông sứ với dáng vẻ chán chường, mệt mỏi. Gương mặt xinh đẹp của nàng ánh lên chút sầu thương ảo não. Song Tử trông thấy biết ngay là nàng có chuyện gì rồi, gặng hỏi, nhưng nàng một mực không chịu nói ra, chỉ mỉm cười xa xăm mà trấn an chàng :

-Ta không có chuyện gì đâu, Vương gia đừng lo !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro