☆22: Mặt Trăng ✧ Công Khai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


↑ ♪: Forlorn Child of Archaic Wind
📃Trình bày: Yu-Peng Chen

××××××××××××××WARNING××××××××××××××
**Cảnh báo tự xác, máu me, hành vi tiêu cực**

Bầu trời đỏ rực nhuốm màu máu
Tưng bừng cả một chiều nắng hạ.

————————————————————
Cạch—Cạch—

Tạch—

Bắt đầu với phân cảnh một nơi u tối rách nát, diễn ra tại một nơi Châu Âu. Vào thời kỳ này, chiến tranh thế giới nổi lên, thức ăn trở nên đắt đỏ, người dân bắt buột phải đóng thuế. Do đó, dân số người nghèo và vô gia cư ngày càng tăng lên một cách mất kiểm soát.

- 'Nơi khổ sở nhất là khu ổ chuột trong hẻm, luôn bị người khác khinh miệt và tẩy chay do hành vi xấu xa để sinh tồn.'

Biên tập viên và người kể chuyện đứng đằng sau cánh gà dùng micro miêu tả rõ khung cảnh xung quanh. Tạo nên dòng lượt sự kiện để nhân vật chính trên sân khấu có thể biểu diễn.

Cự Giải ở sau cánh gà bèn thở phào lau trán cảm thán bản thân thật chuyên nghiệp. Mặc dù cô đã từng nghe thoáng qua câu chuyện về Truyền Thuyết Mặt Trời. Cũng đã rất nhiều năm trôi qua, cô chẳng thể nào nhớ đúng hết tất cả chi tiết, thành ra có biến chế thêm vài thứ đặc sắc về bối cảnh. Hy vọng vẫn giữ được đặc điểm

Ánh đèn chiếu xuống cô gái tóc vàng ngọc ngà dài đến đầu gối trùm lên cái khăn nhỏ quanh đầu, mặc một bộ đồ xám xịt có nhiều vết khâu. Cô ngồi sải lai trên sân khấu, miệng thì cứ lẩm bẩm hai chữ "lã chã" đầy thuyết phục.

- 'Ở đó không có người nào biết rằng có một cô gái lương thiện và tốt bụng đang sinh sống. Cô bé vốn khác với tất cả những người tại nơi đây nhưng người dân đều vơ một bó đũa, thành ra cô bé cũng bị lôi theo với cái tội danh là kẻ ác thiếu đạo đức.'

- "Lạnh quá ! Tại sao mọi người lại nghĩ xấu về mình nhỉ ? Mà thôi không sao, mình là cô bé nhân vật chính tốt bụng đáng yêu tràn đầy tình thương nên chẳng để tâm đâu !"

Ngọc Phu thay đổi cảm xúc 180 độ đến mức chóng mặt, khán giả và ba anh chàng cũng phải choáng váng hết cả đầu. Ba tên ngáo ngơ ngồi đằng xa xa xem tài diễn kịch của Ngọc Phu, nghe như không nghe, hiểu như không hiểu, cả ba vẫn theo dõi tiết mục. Cô tươi cười đứng dậy, phủi bụi bận ra khỏi cái váy, vô tư đứng dậy dạo quanh bên ngoài đường phố.

- "Ủa bạn học Ngọc Phu thật đó hả ?"

- "Nhìn quả tóc vàng óng ánh đó thì éo sai đi đâu được."

Thiên Yết lẫn Thiên Bình đều gật đầu như đã hiểu, chấp nhận cô gái ở trên bục kia là Ngọc Phu—nhưng những gì bọn họ thấy chị nhân vật trên sân khấu của chương trình kia tấu hài không hơn không kém.

Chuyển sang bối cảnh khác, lần này hình nền đổi thành thành phố và ngôi nhà nhỏ sát gần kế bên nhau. Không khí u ám và tẻ nhạt, màu xám đen làm chủ đạo không có điểm nhấn. Ngọc Phu nhập tâm vào nhân vật, đi qua từng con hẻm và ngôi nhà.

- 'Cô bé quyết định đi ra ngoài xem lén những cảnh hạnh phúc của gia đình khác. Cô tự tưởng tượng ra viễn cảnh bản thân cũng được như vậy với ba mẹ ruột khiến lòng cô vui sướng đan xen với ghen tỵ. Trong lòng cô có nhiều điều ẩn khuất và tủi thân ẩn giấu sâu trong lòng. Cô bé đưa mắt rời khỏi cảnh tượng kia và làm nhiệm vụ như mọi lần, đi xin ăn từ những người qua đường.'

Ngọc Phu nghe người kể chuyện nói sao, cô mới mô phỏng lại động tác. Hoàn toàn mù tịt, phải tự tạo ra lời thoại cho nhân vật theo tổ tiên mách bảo, càng sai kịch bản thì càng thành công. Mục đích ngay từ đầu của Ngọc Phu là phá hoại màn trình diễn này càng nát bét càng tốt.

Ngọc Phu giơ hai tay xin xỏ, với diễn xuất đạt tiêu chuẩn. Nhưng lời thoại có hơi lệch tông so với kịch bản mà Cự Giải viết. Điều này khiến cho biên tập viên có phần hơi hoang mang, vẫn tiếp tục kêu người kể tiếp tục câu chuyện. Nếu cả đám ngang nhiên dừng màn diễn giữa chừng thì sẽ hủy đi độ chuyên nghiệp và cảm xúc mà các đội một và hai đã cố gắng tạo nên.

Cảnh tiếp theo, Cự Giải với vai diễn là quần chúng phản diện xuất hiện, mặc một bộ đồ trưởng thành bình thường không lộ da thịt bèn lướt qua. Đôi mắt nhìn cô gái tội nghiệp kia một lúc, ánh mắt té lửa ném cục bánh mì ăn dở đã cứng như cục đá ném thẳng vào đầu Ngọc Phu. Cự Giải tỏ ra vẻ không hài lòng, khuôn mặt lên cao ngất ngưởng, tạo một chiều sâu cùng đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng xuống người Ngọc Phu. Trong đôi mắt ấy dường như có một thông điệp là 'cô diễn cái quần đùi gì vậy'.

Ngọc Phu bỗng nổi da gà, giả vờ vui vui vẻ vẻ nhặt lấy bánh mì. Tiện tay lấy tay xoa cục u vừa mới bị người trước mặt nhẫn tâm giáng xuống. Trong lòng không khỏi thầm nắng rủa thậm tệ, để tí nữa ra ngoài thì bổn cô nương sẽ cho biết thế nào là lễ độ! Cự Giải với vẻ mặt sợ quá đi, bèn rời khỏi sân khấu đằng sau tấm màn đỏ rực rỡ.

Thiên Yết đưa tay lên che mặt, ngồi một mình tự kỷ xoay tới xoay lui. Công nhận là phân cảnh ban nãy Cự Giải ngầu bá cháy luôn ! Thề, cậu có lặp đi lặp lại đoạn đó mà chẳng hề thấy chán. Kim Ngưu và Thiên Bình đứng từ xa cạn lời với anh chàng đẹp trai bị thần kinh kia. Kim Ngưu kéo Thiên Bình lại một xó nào đó, đưa lưng đối diện Thiên Yết, tay thì che miệng bí bí mật mật thì thầm gì với anh Cân kia.

- "Tác hại của việc hút cỏ kìa."

Kim Ngưu ghé lại gần Thiên Bình hỏi, anh Cân lắc đầu đẩy xa khuôn mặt anh Trâu ra trả lời. Căn bản là việc Thiên Yết và Thiên Bình đều không chơi giống nhau. Về mặt nội dung thì giống như thực hành thì khác một trời một vực.

- "Ẩu rồi cha, tao chơi đá chứ không chơi cỏ ok ?"
.
.
.
Ngọc Phu nỗ lực diễn cho đến cuối phần truyền thuyết, đáng lẽ mọi chuyện phải đúng như Kim Ngưu bảo thì đây là một câu truyện nhân văn hay. Cơ mà quý cô tiểu thư chẳng cố gắng truyền đạt cảm xúc và nhập tâm vào nhân vật. Thành ra đó không phải là một thành công to lớn đối với Cự Giải và Ngọc Phu.

Người người sau khi xem xong, đến phần bỏ phiếu xem tiết mục nào hay nhất. Khán giả đổ xô đùng đùng bỏ phiếu cho tiết mục họ yêu thích. Do sự nhiệt tình của MC nồng cháy, lôi kéo ba anh chàng lười biếng phải rời khỏi trò chơi câu cá kia đi bỏ phiếu chung.

- "Bạn cùng lớp với nhau là phải bỏ phiếu cho nhau đúng chứ ?"

Thiên Yết vờ ho chỉnh đốn lại hình tượng trong mắt nhóm ba anh em cây khế. Mọi người được phát một phiếu màu trắng, việc của họ là bỏ cái đó vào một hộp bất kỳ tương ứng với từng tiết mục.

- "Mày nói chí phải !"

Kim Ngưu và Thiên Bình gật đầu vỗ tay tán thành. Thiên Yết tốn vài giây ngắn ngủi để bỏ cái phiếu của anh vô trong hộp thứ ba, quay qua tính nhắc hai thằng kia thì đã thấy cả bọn bỏ vào một cái hộp khác.

- "Ê ê ê ! Tụi mày nói một đằng làm một nẻo à ?!"

Thiên Yết xù lông nói lớn, ban nãy bảo đồng ý các thứ tự nhiên khi không bầu chọn cho tiết mục khác. Còn gì là tinh thần đồng đội nữa !?

- "Tiết mục gì mà tao coi chẳng rơi nổi giọt nước mắt nào."

Kim Ngưu nhìn chăm chăm, mỗi lần coi kịch truyền thuyết đó, người người đều cảm động đến phát khóc là chuyện bình thường. Lần này là coi xong chẳng rơi nổi giọt lệ mới không bình thường một chút tẹo nào. Thiên Bình thì với lý do sắc đẹp mà bỏ đi cái gì gọi là người quen. Thiên Yết tặc lưỡi lắc đầu xin chịu thua, nể mẫu hậu của hai thằng lầy lội này nuôi lớn được tầng này mà không bị tăng xông máu vì tức.

———

Khu công viên Sao Băng này rộng lớn biết bao. Con người như những cơn gợn sóng, xô đẩy dồn dập trên mặt đất đầy hột cát. Song Tử và Ma Kết cùng nhau sánh bước đi trên con đường với hành trình tìm các bạn cùng lớp bị thất lạc.

Vì đã qua giờ ăn trưa, ánh nắng lại trở nên oi bức hơn. Mặc dù đã diện một chiếc váy đơn giản màu tím nhạt nhã nhặn, mái tóc đen thả dài của cô không tài nào giảm đi độ nóng. Song Tử để ý hơi thở nặng nhọc của Ma Kết, mồ hôi chảy trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia chỉ, bèn ân cần ghé qua ngồi xuống cái ghế có bóng râm mát tạm trú.

Ma Kết nghĩ rằng Song Tử mệt rồi nên cũng muốn dừng chân một chút. Cô ngồi bên cạnh lấy tay quạt nhẹ tạo hơi gió nhẹ. Song Tử tự hỏi mái tóc dài kia sao không tỉa bớt đi cho gọn. Trông cứ như đã lâu lắm rồi chưa cắt, dài đến tận gót chân. Cần gì phải giữ dài đến như vậy khi cực nhọc với chúng khi có quá nhiều điểm trừ.

Ma Kết bất ngờ khi Song Tử cứ nhìn vào mái tóc đen dài của cô, bỗng hỏi.

- "Mặt tớ dính gì sao ?"

Song Tử giật mình ngớ người ra một chút, cũng thành thật đáp trả lại một cách nhanh gọn lẹ.

- "Cậu nuôi tóc dài để làm gì vậy ? Sao không cắt luôn cho tiện ?"

Ma Kết có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng giữ phong độ mỉm cười, đưa tay sờ nhẹ mái tóc mềm mại tựa như mây. Cô thẫn thờ vuốt nhẹ mân mê từng sợi tóc dài, nó thật là quá dài rồi.

- "Hừm—một tay mẹ tớ đã chăm sóc nó đấy !"

Song Tử thả cơ thể vào trạng thái tự do trên ghế mà hưởng thụ cái mát rười rượi, Ma Kết nhướn đôi lông mày lên tỏ ra vẻ không đồng lòng.

- "Đúng là tình mẫu tử mãi đặt lên hàng đầu. Chẳng giống như lời đồn rằng cậu ghét mẹ cậu."

- "Ai bảo thế ?"

Ma Kết lập tức quay trở người, ép sát vào Song Tử với vẻ mặt trở nên nghiêm túc đến lạ thường. Cô không thích ai đó nói xấu về mẹ cô như vậy, không thể nhìn về một khía cạnh duy nhất. Bị một pha tình huống như vậy, Song Tử có chút thú vị. Cậu giả vờ suy nghĩ, đưa tay đặt lên cái cằm tiếp tục khiêu khích mà nói.

- "Chẳng phải là lý do cậu đến kí túc xá sao."

Như nghe thấy tiếng sét đáng bên tai, Ma Kết bỗng đỏ mặt đùng đùng, cô tưởng là chuyện gì to tát lắm. Ai ngờ lại là chuyện này, bảo sao người ta lại tung lời đồng thất thiệt về cô và gia đình cô. Ma Kết lúng túng muốn giải thích nhưng cũng chẳng biết nên nói như thế nào để không gây ra hiểu lầm. Cô bối rối, tay chân giơ lên lung tung cố nghĩ cho thật chu đáo. Song Tử hiếu kỳ khẽ nghiêng đầu chọc ghẹo Ma Kết, thật là một cô nàng đáng yêu.

- "Thì tại tớ bị đuổi ra khỏi nhà, bạn học Kim Ngưu phải bất đắc dĩ dắt tớ đến kí túc xá."

Ma Kết ngại ngùng lấy tóc che mặt, đến nỗi khiến Song Tử kế bên cũng phải bật cười trước sự ngốc nghếch đáng yêu này. Rất nhanh sau đó, cô Dê quay về với dáng vẻ thường ngày bèn phủ nhận mấy thứ lời đồn không có cơ sở kia. Mái tóc đen dài chia ra hai bên, cố tình che đi phần tai đã đỏ hoe kia. Song Tử mỉm cười nhẹ nhàng luồn tay qua vén tóc đặt ra sau vành tai của cô.

- "Cậu thích nó ?"

Song Tử nói cùng tâm trạng vui vẻ với thành quả của mình, cho dù nhìn không được gọn cho lắm.

- "Đương nhiên, mẹ tớ đã nuôi nấng nó suốt mười bảy năm."

Ma Kết khẽ cười xoà, cúi đầu cám ơn Song Tử. Cô ngây ngô thả mái tóc rũ rượi ra đằng sau nhưng vẫn nhất quyết chừa vài cái lại để che đi phần tai của cô. Song Tử nâng lấy một ít sợi tóc đặt lên trên môi, anh ngước lên nhìn Ma Kết, khóe miệng bỗng cong lên như trăng bán nguyệt.

- "Đúng là không nỡ mà."

Hai con người ngồi dưới cây bóng râm mát, chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Mọi thứ vẫn như vậy, chỉ khác việc anh chàng hot boy lạnh lùng mang họ Song tên Tử vụng về buột tóc lên cho Ma Kết. Cậu thường thấy nhiều cô gái khác nhau thường buột tóc đuôi ngựa cao thể hiện cá tính. Trên môi của cậu là dây cột tóc, khẽ vuốt khéo gọn tất cả sợi tóc nằm ngoan ngoãn trong lòng bàn tay. Cậu cố gắng làm một phen và thành quả lại vượt qua tiêu chuẩn của Song Tử xa lắc xa lơ.

Với bàn tay thô ráp vụng về, đuôi ngựa không được cao như mong đợi. Cậu giữ phần mái ngố lại, cuối cùng thì nhìn toàn diện vẫn ổn áp. Ma Kết vui vẻ với diện mạo mới của mình, háo hức đứng dậy cúi đầu cám ơn. Song Tử phủi tay không cần đồng thời phủi bay đi hơi nóng ở trên mặt.

———

Bốn con người vừa mới đánh nhau xong chạy về chỗ cũ tìm lũ bạn, chỉ thấy cái bàn đã bị một nhóm người lạ mắt chiếm lấy. Bạch Dương, Bảo Bình, Sư Tử và Xử Nữ không hẹn mà cùng nhau gặp chung một chỗ. Bộ ba trọng tải bộ não một lúc lâu mới biết đã bị lạc. Cả ba quay quần bên nhau tạo thành một hình vòng tròn, loại bỏ thanh niên chuyên tự lập Xử Nữ ra, thì thầm to nhỏ với nhau bàn luận đưa ra sáng kiến và kế hoạch.

Bạch Dương hoang mang cực độ, cố gắng viễn tưởng ra một hoàn cảnh có thể xảy ra, nhưng suy luận này có hơi đáng buồn vì bị bỏ rơi.

- "Không lẽ mọi người đã về hết rồi á ?"

- "Một chút xíu của cậu là mấy tiếng đồng hồ lận hả—?"

Sư Tử cười ra mặt, chưa kịp thả mấy hiệu ứng lấp lánh đẹp trai đã bị cú đá của Bạch Dương bay đến tận chân trời xanh. Này thì chọc bà, bà mà cáu lên là xác định xanh cỏ đó.

- "Có lẽ mọi người đang đi tìm chúng ta chăng phu phu ?"

Bảo Bình nhướn lông mày suy nghĩ, bỗng nhớ đến lá cờ màu trắng kia. Cô lấy bên trong túi quần ra cái cờ hữu dụng, giơ lên cao nhất có thể và đứng đây đợi người đến tìm. Bạch Dương và Sư Tử thấy lá cờ màu trắng đó, liên tưởng ngay đến lá cờ bỏ cuộc. Hai người sợ hãi bước lùi ra xa, đều có tính cách kha khá giống nhau, bỏ cuộc là thứ không thể nào chấp nhận được !

- "Lớp trưởng này ! Tại sao cậu lại có thể bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy được ?"

- "Không ngờ tớ đã nhìn lầm về cậu rồi, lớp trưởng ạ !"

Bạch Dương đưa tay che đi ánh sáng màu trắng phản chiếu của lá cờ kia. Thấy không thể nào chấp nhận được ! Thất vọng về lớp trưởng Bảo Bình dã mang !

Sư Tử cũng cùng suy nghĩ với cô Cừu, đường đường là một lớp trưởng quyền năng thì phải mạnh mẽ quyết đoán. Mọi vấn đề đều có thể giải quyết và kiểm soát trong lòng bàn tay. Chứ không phải là nên hành động đáng xấu hổ kia !

- "Mấy má bớt lại giùm con, cờ chống nhục đó."

Bảo Bình muốn ngả ngửa với suy nghĩ mặn mà đầy thú vị của hai tên mất não này. Quá là quá phí phạm khi đưa cho hai vị hảo hán này bộ não, có mà như không có luôn mới cay !

Nghe lời thông não chi thuật của Bảo Bình rất thuyết phục. Cả hai mò mẫn tìm bên trong túi quần, đều lấy ra một lá cờ màu trắng giống y đúc với cái mà Bảo Bình đang giữ. Như bị mất trí nhớ tạm thời, họ hoàn toàn quên mất vụ cờ của cô nhân viên canh cổng ban đầu. Anh Sư và chị Cừu đều tự gõ đầu.

Bảo Bình trợn mắt bất lực với mấy người có máu tấu hài ngâm sâu trong máu, hoặc bị lây từ mấy bọn con trai trong lớp. Lớp trưởng oai phong như Bảo Bình đây nên tránh xa ra một chút kẻo bị dính phong long chung.

———

  Song Tử cũng nhanh chóng bị tách ra khỏi Ma Kết, cuộc hành trình cứ thế lại quay về con số không. Đúng lúc gặp trúng ngay hội ba anh em cây khế đi ngang qua, cả bốn người trố mắt nhìn nhau. Cứ thế Song Tử đi đến đâu thì cả lũ cũng bám theo đến nổi cục tức in hẳn mặt vì tụi này quá chi là ồn ào. Từ đó nhóm ba anh em cây khế đã có thêm một thành viên, đi đâu đều xách đầu lôi cổ anh Tử tội nghiệp đi chung cho vui nhà vui cửa.

- "Nè nè ! Ăn thử cái này đi."

Kim Ngưu giơ tay hứng đồ ăn ngọt, đưa đến tận miệng Song Tử. Thiên Bình bên ngược lại đút cho món ăn mặn. Thiên Yết và Song Tử nhìn nhau thở dài, tụi này mà còn song bích chung với Nhân Mã là cả nhóm bị đưa lên nhà thương điên luôn chứ đùa.

Ông trời thật biết thương người, vừa nghĩ xong bóng dáng Nhân Mã đi ngang qua dòng người đưa đẩy. Kim Ngưu nhìn trúng liền ăn luôn phần bánh ngọt kia tính giơ tay gọi anh Ngựa qua tham gia chung. Bỗng cả đám điếng người với biểu cảm khác lạ trên mặt Nhân Mã. Đôi mắt cụp xuống trông rất bố đời, lông mày không thả lỏng như mọi khi mà lại nhíu chặt hầm hực bước đi nhanh. Bốn anh em cây khế nghiêng người nhìn theo Nhân Mã, lén lén lút lút đi theo dõi cái tên sáng nắng chiều mưa này.

Bám sát cái tên Ngựa điên này trong vài phút, bỗng rẽ qua một nơi chẳng có tí người nào quanh quẩn. Chỗ này trông giống như một quán nước nho nhỏ chẳng ai lui tới nên không khí âm u, không có hơi của sự sống. Nhân Mã dựa người vào tường rồi từ từ trượt xuống, bốn chàng trai núp đằng sau cái bảng quảng cáo gần đó.

- "Cái tên này hôm nay bị sao vậy ?"

Thiên Yết cảm thấy có chút kỳ lạ, mấy ông tướng xếp hàng chồng chất lên nhau xem hậu sự một cách lén lút.

Bỗng có một người bước đến chỗ Nhân Mã, hắn đeo cặp mắt kính râm, không mặc áo để lộ ra hình xăm con rồng bá cháy trên hai bờ vai săn chắc. Chính tỏ người chẳng phải là thể loại hiền lành gì !

- "Vãi ! Thằng Nhân Mã sao nay tự nhiên giang hồ quá vậy !?"

Thiên Bình nói nhỏ ngước lên nhìn biểu cảm của mấy thằng đè đầu cưỡi cổ, ba tên ở trên đầu anh cùng lúc giơ tay lên miệng nhằm mục đích kêu thằng Cân bé bé cái mồm thôi.

Nhân Mã đứng dậy không làm gì hay nói năng gì, chỉ bỏ tay vô quần trầm tư, nhớ lại kỷ niệm xưa với người con gái tên Viên Quy. Phú chốc, đôi mắt sắc lịm có sợi tơ máu tính kế mưu mô nào đó. Cậu cũng chẳng thèm để ý đến hắn, liếc nhìn xong một cái, thấy hắn có chút phiền phức liền tự giác bỏ đi.

Hắn đập mạnh bàn tay vào tường chặn Nhân Mã lại, trợn mắt trông rất đáng sợ cộng với gương mặt đầy rẫy những vết sẹo sâu đeo bám đến cuối đời, cúi người thấp nói chuyện với Nhân Mã.

- "Này, mày vào hang động của tao rồi bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra sao ?"

Không khí căng đét khiến bốn người sốt ruột chăm chú như xem phim bom tấn. Nhân Mã lạnh lùng liếc nhìn thêm một cái, manh động túm lấy cổ hắn đè xuống dưới đất. Bốn đứa bấy giờ mới tá hoả chạy lại giải vây, Song Tử và Thiên Yết ôm lấy cánh tay của Nhân Mã, Thiên Bình và Kim Ngưu kéo người đàn ông ra xa.

Thiên Yết la lớn khiến Nhân Mã khựng người lại, khi cả hai thấy cậu bạn hơn có vẻ như bình tĩnh, tự động thả lỏng. Nhân Mã giựt mạnh cánh hai cánh tay rồi quay mặt đi.

Vài giây ngắn ngủi, Nhân Mã quay mặt lại với nụ cười trên môi. Thiên Bình, Kim Ngưu, Song Tử, Thiên Yết và ông chú giang hồ nhìn mà ngỡ ngàng. Nhân Mã hành động y như cũ. Cậu niềm nở mỉm cười xoa đầu với dáng vẻ lê thê ngốc nghếch. Đến nỗi mọi người phải cau mày dừng lại mọi hành động và nhìn cậu ta đầy sự khó hiểu.

Bộ cái tên này bị tâm thần phân liệt à ? Vừa nãy mới thấy vẻ mặt tức giận, tự nhiên giờ thành vẻ mặt ngốc nghếch bình thường.

———

Mặt trời đã muốn chuyển lặn sang hướng Tây, ánh chiều tà bao phủ cả một thành. Khung cảnh lãng mạn nhưng có chút tiếc nuối. Ngắm nhìn hoàng hôn rất dễ khiến người khác cảm thấy như tìm được một bến lặng của riêng mình. Không chỉ riêng bọn họ, cả nhóm cuối cùng cũng tìm lại được nhau ở trên bãi biển. Tiếng sóng vỗ về, gấp rút tràn vào bờ; song trở về nơi xuất phát. Giống như vậy, cho dù con người có đi xa đến đâu, nơi dừng chân của bọn họ đều sẽ là nhà.

Mọi người đều ngồi tạm nghỉ tại một khu vui chơi bự khác, có rất nhiều trò chơi khác nhau so với khu lúc đầu cả bọn đã chơi. Đa phần là trò chơi nhẹ nhàng không hề giật gân. Hoàn toàn thích hợp để kết thúc một chuỗi ngày đi chơi mệt mỏi. Tất nhiên, thứ cuốn hút ai ai cũng nhìn về nó chỉ có một—đu quay đứng, có tên là đu quay mặt trời.

Tạo hình màu tròn giản dị với tông màu sáng đẹp mắt như màu hồng, vàng, xanh dương bắt mắt. Đu quay đứng chiếm rất nhiều diện tích vì nó rất là lớn, nó có thể chịu được một khoảng lớn tầm 60 người hoặc hơn. Mỗi một diện tích nhỏ của đu quay là một cái lồng nhỏ nhỏ xinh xinh đủ cho hai người ngồi.

Tuy nhiên có một điểm trừ cực lớn đó là hàng chờ nó rất dài và đông người. Vậy nên thật may mắn vì cả lũ đã tìm ra cho nhóm một thanh niên Sư Tử, bao thẳng một đoàn người đứng xếp hàng giùm. Các chòm sao chỉ cần ngồi thư giản ở đâu đó cho đến khi đến lượt của bọn họ thì sẽ chạy lại kêu.



- "Lớp phó này, cậu giàu quá rồi đấy !"

Song Ngư ngồi thong thả ăn si-rô đá bào giải nhiệt, có thành viên giàu nứt đổ vách trong lớp hoặc người bảo kê thật là sung sướng. Dịch vụ thuê người này không tính vào loại thẻ VIP đặc biệt kia, vậy nên Sư Tử đã thẳng tay đập thẳng tiền để tuyển người. Sư Tử cười hào nhoáng vì được người anh thích khen nở mặt nở mày, tâm trạng vui vẻ hơn hẳn.

Mấy người còn lại ngồi vừa ăn kem vừa ăn thính văng tứ lung tung. Ngọc Phu khó chịu muốn chia rẻ hai người ra nên từ tốn bước lại gần, ngồi gần sát bên Sư Tử bắt đầu một cuộc chuyện ngẫu nhiên.

- "Sư Tử này, tớ được biểu diễn trên sân khấu đấy !"

Ngọc Phu tự tin khoe chiến tích của mình. Bản thân là đứa con tiểu thư của nhà giàu, đa phần đều bộc lộ hoàn hảo với tất cả mọi người. Thành ra đây cùng không phải là lần đầu tiên cô trải nghiệm cảm giác phải diễn đúng với kịch bản đã được dựng nên sẵn. Mặc dù cô diễn khá lỗi với nhân vật cô bé tội nghiệp kia nhưng đó vẫn là một trải nghiệm rất thú vị quá đỗi giản dị của người trong giới thượng lưu.

- "Tớ cũng thấy vui cho cậu !"

Nghe thấy cô bạn của mình tìm được niềm vui trong chuyến đi này, cậu cũng vui thay cho Ngọc Phu. Lâu lâu cũng nên ra ngoài chơi để thoải mái đầu óc, Sư Tử nhoẻn miệng cười vỗ vai cô bạn thuở nhỏ.

Xà Phu quay về cầm theo cây kẹo bông gòn ngồi bên cạnh Cự Giải, không quan tâm gì mà tiện tay hái một ít kẹo vo tròn nhỏ từng cục lại đút cho Cự Giải ăn. Cô vốn đã ăn rất nhiều rồi mà Xà Phu vẫn cứ muốn vỗ béo cô thêm. Cả hai chán đời nhìn Ma Kết, Bảo Bình và Bạch Dương chơi đùa với nhau ở đằng xa xa.

- 'Ha ha ha !'

- 'Các cậu chạy nhanh quá sao mà tớ đuổi kịp được !?'

Tiếng nô đùa vui vẻ thu hút chú ý của nhiều người, Xà Phu chỉ mỉm cười tủm tỉm với Cự Giải. Dường như cô Cua chỉ thờ ơ nhìn một nơi xa xăm khác. Bản tính chẳng hề muốn quan tâm đến cuộc đời vì nó hành cô như con vậy. Nên Cự Giải từ chối tham gia những hoạt động ngoài trời.

Đợi một lúc lâu mới đến lượt của các chòm sao, tránh trường hợp để bị lạc thêm lần nữa, tất cả mọi người đều nắm tay bước đi chung như mấy tụi mẫu giáo. Chỉ có Sư Tử và Cự Giải không làm theo vì cảm thấy thật lố bịch, kết quả là cả đám loạn xì ngầu lên, mất trật tự nên mọi người không được ngồi chung với người mà họ muốn.

Từ xa xa, hai bóng người dường như xa lạ nhưng quen thuộc. Bạch Li và Sa tỷ đang nhìn lén lút quan sát mọi hoạt động của các chòm sao, bao gồm cả Ngọc Phu.

- "Hahahahahaha ! Cuối cùng tao cũng tìm thấy mày !"

Bạch Li lẩm nhẩm cười điên dại, hắn như thú dữ hung hăng vùng vẫy để chạy đến khu đu quay đứng. Sa Tỷ đứng kế bên mỉm cười lạnh, bàn tay chà sát lên trên bờ môi quyến rũ rồi hạ xuống sờ mái tóc bồng bềnh. Trong tay cô hiện giờ đang giữ một con thú hoang dại, chỉ cần thả lỏng một chút nó có thể chạy vồ đến xé nát người mà nó nhìn thấy.

- "Cưng đừng có mà nóng vội như thế, chị biết em đang hào hứng đến cỡ nào mà."

Sa tỷ tao nhã khẽ cúi người xuống mỉm cười nhìn chú chó ngoan của cô. Bạch Li ngồi chồm hổm đưa tay lên mặt bèn thì thầm như một tên điên. Từng chữ một cứ bị lặp đi lặp lại trên môi, đôi mắt mở to lung lay.

Xà Phu cùng Bảo Bình đi đầu, vòng đu quay xoay rất chậm, tiện cho việc đi lên cũng như đi xuống. Xà Phu bước vô trước rồi ân cần đưa tay nhấc đỡ Bảo Bình cẩn thận bước lên cái lồng an toàn.

Dõi theo ánh nhìn điên rồ của Bạch Li, Sa tỷ biết rằng sự căm thù của Bạch Li đối với chàng trai tên Xà Phu kia. Vì đây là lần đâu tiên cô chiêm ngưỡng khung cảnh hội ngộ giữa hai người sau lâu ngày không gặp.

Sa Tỷ chỉ vừa mới nới lỏng sợi xiềng xích trên cổ, cơn gió mạnh vuột qua, Bạch Li đã biến mất. Hai tay hai chân linh hoạt di chuyển hoà hợp vào nhau, tạo nên cú chạy nhanh như chớp. Ông bảo vệ mỉm cười thân thiện đỡ cậu bé nhỏ tuổi lên trên cái lồng tiếp theo, mẹ của đứa bé kế bên cười vui vẻ nhưng bọn họ đâu biết số phận tồi tệ sắp xảy ra.

Cái lồng đã gần quay lên trên, mẹ của đứa bé chuẩn bị bước lên thì Bạch Li xuất hiện sau lưng của cô ấy, bàn tay đầy gân nổi lênh đênh mạnh bạo đẩy cô ra chiếm lấy cái lồng đó.

- "Xin quý khách vì an toàn của bản thân và cũng như người khác, hãy dừng tay lại !"

Ông bảo vệ hết sức ra can ngăn.

Mọi người hoảng loạn la om sòm chạy đi khiến người người sợ hãi chạy theo đám đông rời khỏi khu vui chơi. Các chòm sao nhíu mày tức giận, Sư Tử bước ra hét lớn hết mức có thể để báo hiệu cho Xà Phu và Bảo Bình về mối nguy họa đến gần.

Cậu bé đứng trên cái lồng cũng vẻ mặt sợ hãi khi thấy người đứng kế bên em không phải là mẹ của mình liền khóc lớn. Bạch Li với dáng vẻ tàn tạ như tên điên, ghét nhất là trẻ con. Bọn chúng vừa vô dụng vừa đần độn, đáng lẽ bọn chúng không nên sống mới phải.

Hắn không để tâm đến, còn có suy nghĩ vụt qua là sẽ khiến cậu bé này câm miệng lại bằng cách bẻ quéo đi cái cổ. Xui thay, hắn căn bản là không có thời gian và kiên nhẫn để làm việc đó. Điều hắn muốn bây giờ là đến với kẻ thù của mình nhanh nhất có thể. Bàn tay đập mở toang cánh cửa lồng, vịn vào thành cửa tìm kiếm hình bóng của Xà Phu.

Chỗ của Xà Phu đã lên cao, mặc dù không nghe được tiếng nói nhưng vẫn tinh ý nhận ra có nguy hiểm ở cái lồng đằng sau. Tiếng động mạnh của chiếc lồng mạnh ở đằng sau khiến cả hai người cảnh giác. Anh Rắn khuyên nhẹ Bảo Bình, cô cũng nhanh chóng nhìn thoáng qua mà run sợ bên trong.

Bảo Bình cho rằng Bạch Li muốn tìm đến chỗ cô để trả thù về chuyện cánh tay ban nãy. Bạch Li đã mở toang cánh cửa, bỏ mặc cậu bé đang khóc nức nở kia, rung lắc mạnh cái lồng để lấy sức nhảy lên cái lồng của Xà Phu và Bảo Bình.

Cơ thể gập xuống lấy đà nhảy xa đến chiếc lồng phía trước, bỏ mặc mạng sống của bản thân ra sao. Chỉ vài bước ngắn ngủi, hắn đã thành công nhảy qua và bám vào thành sắt kết nối giữa những cái lồng. Trước sự nguy hiểm do tác động mạnh, với sự bất lực, cậu bé nhỏ tuổi kia chẳng thể giữ thăng bằng, vô tình vấp té và ngã ra ngoài.

Tất cả mọi người, và nhất là người mẹ đều sợ xanh mặt, không còn một giọt cắt máu nào trên mặt. Đôi mắt ngấn lệ phản chiếu hình ảnh cậu bé rơi xuống và tử vong ngay tại chỗ. Máu tươi nóng hổi tràn ra, lan đến chỗ của người mẹ khốn khổ.

Hơi thở dường như bị dừng lại, đôi mắt mở toang nhìn cái xác ngay trước mắt. Cảm giác đau đớn ở trong tim truyền khắp người đến tận đầu ngón chân. Cô run rẩy không tin được việc này có thể xảy ra. Đúng vậy—đây chỉ là một cơn ác mộng.

Mọi thứ cũng được các chòm sao chứng kiến, người nào người nấy đều sợ sệt lùi xa. Phải kể đến người bị ảnh hưởng nhất là Cự Giải và Ngọc Phu, cô bất chợt mở to đôi mắt tròn xoe. Một cảm giác khó chịu từ trong bụng nôn nao truyền lên trên cổ họng. Cô nhanh chóng ôm bụng bịt miệng lại, đôi mắt lung lay sợ hãi.

Tiếng cười vui vẻ vang vọng của Sa tỷ đứng xa xa, làm mọi thứ tồi tệ hơn.

Không có Xà Phu kề bên, Cự Giải như đánh mất lý trí. Bàn tay khẽ bịt chặt chẽ, che giấu đi nụ cười đang nở ở trên môi. Một cảnh tượng tuyệt vời—Thiên Yết sợ rằng cô Cua bị ảnh hưởng, nhanh chóng chạy lại hỏi han tình hình. Chút nữa là bị mất lý trí, Cự Giải ôm đầu tự bấu bản thân để giữ bình tĩnh.

- "H-Haaa...h..ôi con ơi..."

Người mẹ ngã khụy xuống tuyền tụy dưới đất tựa như muốn ngất xỉu tại chỗ. Cô hấp tấp chạy ôm chặt lấy thân thể sinh linh nhỏ bé. Chiếc váy màu trắng tinh nhuốm chìm trong mùi máu tanh của đứa con. Ma Kết và Bạch Dương ngạc nhiên nhưng vẫn trấn an bản thân đứng gần an ủi. Họ biết rằng nỗi đau mất con này chẳng thể nào có thể xoa dịu được.

- "Xin cô nén đau thương."

Bạch Dương hạ thấp người xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an. Cô nhíu đôi lông mày chỉ nhìn vào khuôn mặt người con, nó chỉ khiến cô cảm thấy man rợ và nổi da gà khắp cả người.

- "Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy ? Chồng tôi đã mất cách đây mấy tuần, vì không muốn con trai bị ảnh hưởng nên tôi mới dẫn nó đến đây—"

- "Xin lỗi con yêu, nếu mẹ biết trước chuyện này, m-mẹ...mẹ sẽ không..hức..dẫn con đi—"

Người mẹ ôm chặt đứa con vào lòng, khung cảnh mất mát làm nhiều người xung quanh phải thương xót. Cô bất lực ngước lên nhìn bầu trời nhuốm màu đỏ và sự trốn tránh của mặt trời trốn ở hướng Tây.

Người mẹ ôm mặt gào thét khóc lóc đau khổ, cô cào bấu chặt khuôn mặt của bản thân. Thằng bé vẫn còn nhỏ, là một tinh linh dại khờ chưa biết sự đời. Thằng bé không đáng để bị đối xử như vậy, đây không phải là thứ mà bé đáng được nhận.

Điều gì đã khiến cho cuộc đời dẫn dắt đến kết cục bi thảm như thế này ?

Cảnh tượng đau khổ bỗng chốc khắt sâu trong tâm trí, đặc biệt là mọi người trong lớp 12 F. Bọn họ không ngờ rằng Bạch Li, Sa tỷ và cả câu lạc bộ Bá Vĩ có thể ra tay tàn ác, giết người không chớp mắt, và coi nó là chuyện chẳng hề to lớn gì cả.

Tiếng hát ru êm đềm vang lên nho nhỏ, Sa tỷ lẫn Bạch Li liền bất ngờ khi nghe khúc nhạc đó. Nó thiu thiu đơn độc, khúc đồng ca dịu dàng. Người mẹ mỉm cười bất chợt như vừa tìm lại được niềm sống mới. Cô vui vẻ ôm chằm lấy người con đã chết kia, lấy tay vuốt má, vén tóc lên dựa đầu vào âu yếm.

- "A-aa...con yêu ơi ! Con đã quay về mới mẹ !"

Sau câu nói, Ma Kết lẫn Bạch Dương và những người khác đều cong mày khó hiểu hành động hiện giờ của người mẹ. Lẽ nào động đến dây thần kinh do cú sốc quá nặng nề khiến cô không hề nhận thức được sự thật.

- "Cô hãy nhìn lại đi, con trai của cô đã mất."

Bạch Dương lạnh lùng hạ người xuống dứt khoát nói, Ma Kết cố ngăn lại nhưng vẫn không thành. Bạch Dương nhắm mắt lạnh lẽo mà thầm nói.

- "Người thì đã mất rồi, chấp nhận sự thật còn ổn hơn tự lừa dối bản thân đến cuối đời."

Ma Kết nhất thời không phản bác, công nhận lời nói đó không hề sai, chỉ sợ chọn cách thẳng thắn thì có hơi phũ phàng.

Chưa kịp nói nên lời phản bác, cô mỉm cười quay đầu nhìn đứa con trong tay. Hốt hoảng thấy thân xác dính đầy máu cùng gương mặt trắng bệt, khác hoàn toàn với những gì ban nãy cô đã thấy.

- "Đ-đây không phải là sự thật ! Tất cả đều chỉ là một giấc mơ ! Một cơn ác mộng mà thôi—!"

Là một cơn ác mộng không hơn không kém. Không có gì mà phải sợ, chỉ cần thức dậy là sẽ quay về hiện thực. Không hiểu sao, người mẹ như người mất đi lí trí, lảo đảo đứng dậy lấy một cái nĩa sắc nhọn nằm vất vưởng ở trên nền đất dơ bẩn. Bà tự nguyện dứt khoát cầm cái nĩa đâm thẳng vào cổ, một chút do dự cũng không có, chính tỏ sự bất lực đã dồn đến thế bị động. Hoặc có lẽ cô chỉ muốn thoát khỏi cơn ác mộng quái quỷ này.

Mọi việc diễn ra quá đỗi nhanh chóng, không kịp để cho ai hành động. Nó nhanh như cơn gió, vụt bay nhanh chóng đến tận chân trời xa xôi. Cuối cùng thì sự hình thành nhanh chóng cho con người là để đi xa trên bờ biển. Cuối cùng thì cũng thật nhanh chóng trôi bọn họ về với cái chết.

- "Thật đáng tiếc làm sao."

"C-Chào đội trưởng đáng kính !"

Giọng nói vọng lên từ đằng sau lưng Sa tỷ, cô nghe vậy, lập tức cúi đầu hành lễ người giấu mặt đó. Hơi lạnh tỏa ra từ từng chữ đến câu từ khiến Sa tỷ không rét mà run bần bật.

Sa tỷ chảy mồ hôi lạnh, cô không hiểu sao nhưng mỗi lần đối diện với đội trưởng câu lạc bộ Bá Vĩ thì cô luôn cảm giác lạnh cả sống lưng. Cảm giác như có thế lực vô hình nào đó sẽ sẵn sàng xé nát cô ra làm thành hàng nghìn mảnh vụn. Sơ hở một chút là đi tông luôn cái mạng nhỏ này, đơn giản là vì Bá Vĩ chỉ xem mạng sống là một con kiến.

Sinh vật nhỏ nhoi, sự hiện diện lúc có lúc không. Đến khi nó biến mất cũng không ai nhận biết.

Người đó bỗng thở dài thất vọng, sau đó mỉm cười dọng góc chân đặt lên trên đầu Sa tỷ. Người đó vui vẻ lắc qua lắc lại khiến mái tóc trở nên rối bời. Đồng thời cất giọng lên chất vấn cái thứ đồ vật vô dụng ở trước mắt.

- "Linh Sa này, chẳng phải tôi bảo cô phải trông chừng Bạch Li thật tốt sao ?"

- "V-Vâng—"

Sa tỷ một chút dũng khí cũng biến mất cuốn trôi theo cơn gió. Cơ thể bắt đầu run rẩy, thần thái kiêu ngạo bị ném đi một xó. Giờ đây Sa tỷ là một người hoàn toàn khác, sợ hãi, khúm núm, và vâng lời. Người bí ẩn biểu hiện chán ghét với dáng vẻ tầm thường này. Cô yêu con người của Bạch Li hơn.

Vừa dứt khoát vừa thành thật, không bao giờ đầu hàng trước vạn vật. Bỏ mặc mạng sống để phục vụ hết mình. Thật là một cá thể rất đáng được trân trọng. Một món hời từ trời ban, người mà nó có thể đem lòng tin tưởng đặt vào. Một người, có thể gọi là quan trọng, đối với hội trưởng Bá Vĩ.

Trước khi rời đi, người đó nhắc nhở với Sa tỷ là hãy để mắt đến Bạch Li trong lúc cô đi vắng rồi biến mất tăm vào trong đống bụi cây. Để lại cô ấm ức trừng mắt nhìn xuống mặt đất, đôi mắt chứa đầy nỗi căm hận nhưng không tài nào dám thể hiện ra ngoài.

。。。。。。

Chỉ còn mỗi Xử Nữ vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh trước mọi tình huống. Với một người có kinh nghiệm trong giới ngầm này thì sao mà so với những người mới như Song Ngư và Bạch Dương. Đến cả anh bạn thân Xà Phu gặp nguy hiểm ở trên cái lồng, một chút lo lắng thật hiếm hiện hữu trên khuôn mặt.

Cảm xúc thật là khó hiểu.

Ngọc Phu thì khi thấy hai thi thể nằm trên nền đất, bất giác nổi lên cơn buồn nôn mửa khi mùi máu tanh sọc thẳng vào khứu giác. Ma Kết kế bên sờ lưng trấn an nỗi sợ đối với xác chết, cô cũng không dám nhìn thẳng quá lâu. Đôi mắt bất lực và khổ sở còn lưu lại bên trong đôi mắt ấy, thật là đáng thương nhưng đồng thời cũng thật là kinh hãi.

Bạch Dương sau khi trông thấy hoàn cảnh ngược tâm đau lòng. Nước mắt cứ thế âm thầm tuôn ra như mưa, cô thương xót cho mảng cuộc đời của gia đình này. Chính cô cũng cảm nhận nỗi đau đó bởi vì nó cũng đã từng xảy ra với gia đình của cô. Nó dằn vặt và ám ảnh cô ngày qua đêm, tự nhắc nhở bản thân phải luôn ảo vệ người khác thật tốt—nhưng kết cục cuối cùng vẫn là cô chẳng thể làm gì để thay đổi tình trạng cho bọn họ. 

Sư Tử thấy nước mắt của Bạch Dương rơi là trong lòng buồn mang mác. Cho dù bản thân chưa hề trải qua hoàn cảnh này, cậu không thấy hiểu hết nỗi cảm xúc tiêu cực ấy. Tuy nhiên, Sư Tử biết một điều rằng cuộc sống này đã quá tàn nhẫn với bọn họ. Hy vọng rằng kiếp sau bọn họ sẽ được sống an lành và đoàn tụ với nhau.

Sư Tử cố tình đứng sòng phẳng cùng với Bạch Dương. Không nói một lời, bèn chắp tay cầu nguyện một cách thành tâm. Bạch Dương trong thấy vậy cũng bắt chước làm theo. Chỉ là—trút hết nỗi đau này thông qua lời cầu nguyện.
.
.
.
Bạch Li cùng hai bàn tay áp chặt trên cây thanh sắt kim loại, song bàn tay bên trái chợt trượt xuống. Hắn chỉ còn cách dùng lực từ cánh tay bên phải, giữ thẳng sóng lưng hướng về phía trước tập trung đẩy trọng lực cơ thể. Một bàn tay phải làm chẳng nên non, khó có thể nâng bản thân đứng lên trên cái thanh sắt một cách hoàn hảo.

Bạch Li quyết định đu trước đu sau lấy đà leo, đến một mức độ nhất định, hắn nhảy ngược lên trên. Lấy bờ vai săn chắc đập mạnh vào cánh cửa vỡ toang, Xà Phu khẩn trương ôm lấy Bảo Bình né qua một bên. Mặt kính vỡ thành vụn nhỏ, lấp lánh phản chiếu khung hình Bạch Li to lớn đã thành công tiếp đất.

- "Xém chết !"

Xà Phu mỉm cười hứng thú, chắc phải trải qua nhiều huấn luyện mới được sức chịu đựng vô hạn đó. Cái khuyên tai thập giá vang lên do va chạm với nhau, Bảo Bình níu chặt lấy chiếc áo sơ-mi trắng của anh Rắn, cô bấu đến nhăn nhó. Xà Phu bế Bảo Bình lên, sẵn sàng đánh với người không mời mà đến.

Xà Phu luồn qua cái cửa sổ hướng đối diện, lao thẳng đến bề mặt trên của cái lồng. Những người phía trước căng thẳng ngó nhìn hành vi mạo hiểm của hai chàng trai.

Bạch Li và Xà Phu mặt đối mặt với phạm vi không gian chật hẹp, anh Rắn vì không muốn bị cản chân, nói lớn với Cự Giải cùng một lúc ném Bảo Bình với tâm hồn nhỏ bé chưa muốn rời khỏi đất mẹ ra vòng tay an toàn kia.

- "Chụp lấy !"

Hai người hợp nhau ăn ý, Xà Phu không phải là không tính toán trước, anh phải đo xem cách từ đây đến Cự Giải và trọng lực an toàn cho cả hai. May là vòng quay đã quay hết một vòng, khoảng cách cũng không xa mấy. Bảo Bình thì sợ hãi la hét nhắm mắt thầm nguyền rủa cái tên Xà Phu, nếu có kiếp sau thì cô đây thề sẽ đánh chết anh. 

Cự Giải mắt nhắm mắt mở giơ hai tay đợi Bảo Bình bay thẳng xuống, nhưng cô nhanh chóng mở to đôi mắt khi thấy các bạn cùng lớp đều tiến gần cô. Hai bàn tay của mỗi người đưa ra tạo thành một cái lưới săn chắc.

- "AHHH !"

- "Này Xà Phu, cậu cũng nên nhờ vả tụi này một chút chứ !"

Song Ngư bất mãn, Cự Giải có chút bất ngờ, đôi mắt chớp chớp nhìn mọi người xung quanh. Có vẻ cô luôn hành động một mình nên thành ra không quen việc có người giúp đỡ.

Cự Giải cùng với sự trợ giúp không mời từ phía sau, Bảo Bình ngay lập tức nằm gọn trên vòng tay săn chắc. Cô Lọ đợi chút lâu mở mắt ra, còn thấy còn sống liền nhảy cẫng lên, lộn té ngược xuống dưới ôm hôn mặt đất. Bảo Bình khóc lóc tạ ơn trời đất, dập mặt xuống quỳ lạy mấy chục lần. Cô hào hứng đến nổi ôm chầm lấy cô bạn Song Ngư kế bên, cô Cá ngơ ngác loay hoay xấu hổ đến đỗi đỏ hết cả khuôn mặt bèn hóa giận đùng đùng.

- "C-Cậu—làm gì vậy?!"

Song Ngư vẫn còn giận Bảo Bình về chuyện quẳng đi cuốn tiểu thuyết bản giới hạn kia, cô nhắm mắt đẩy nhẹ cô Lọ ra. Bây giờ không phải là thời điểm  Bảo Bình vui mừng quên người quên ta chạy lại ôm chầm mọi người trong vòng tay nhỏ nhoi, mong rằng thể hiện sự cảm kích đối với các bạn trong lớp. Cô thề với lòng từ nay sẽ làm cán bộ lớp trưởng thật tốt, sẽ không phụ lòng của lớp. Thế nhưng cô đâu hề biết xung quanh cô, chẳng có lấy một mống người cười. Bi thảm.

.

- "Cuối cùng tao cũng tìm thấy mày."

- "Mày đã phế đi bàn tay trái của tao, đến lượt của mày đấy."

Hắn gào thét lên, mọi người đứng ở phía dưới nghe với vẻ mặt cực kỳ khó hiểu. Xà Phu bẻ gãy bàn tay trái của Bạch Li ? Như vậy chẳng phải hai người họ có liên quan đến nhau về mọi khía cạnh sao ? Bạch Li tự bẻ khớp tay, ngả ngửa cổ để chuẩn bị cho cuộc chiến. Phạm chỗ nào thì trả lại miếng đó, có qua có lại thì con người mới gọi là "cân bằng".

Đã lâu lắm rồi mới gặp lại, hắn muốn mừng tiệc chào đón Xà Phu quay trở lại bằng một cú đấm nhanh như tia chớp. Với phạm vi hẹp, chiếm hạm khoảng trống vốn cố, mặc dù đã cố tránh cú đấm nhưng không thể hoàn toàn né được.

Anh Rắn đây chẳng phải là thần tiên cho phép bản thân nhảy lộn một vòng, lại càng không thể biến bản thân bay bổng trên trời. Tình huống bế tắc, bắt buộc phải hứng chịu nỗi đau, lẳng lặng kêu lên. Bạch Li thấy vậy rất sảng khoái, cười lớn khuây khỏa tính tình khùng điên kia lại. Hắn lật mặt hơn cả tờ giấy, một phát nữa nhắm ngay vào cái cằm.

Xà Phu nhăn mặt, nắm đấm cũng từ đó mà bị anh chặn lại.

- "Phí lời."

Bạch Li manh động chuyển hướng chân lộn một vòng, vừa có thể loại bỏ sự giam cầm vừa đánh một phát hả hơi, một mũi tên trúng hai đích. Xà Phu không đọc được suy nghĩ nhưng đọc được từng cử động, anh túm lấy cái chân kia, xoay Bạch Li một vòng, cuối cùng ngoan ngoãn nằm trọn xuống dưới.

Xà Phu cong khoé môi lên nhìn như vầng trăng bán nguyệt, ôm bụng khổ sở nói từng chữ.

- "Thật trùng hợp, đó cũng là thành tựu mà tôi thích nhất đấy !"

— — — — —

↑ ↑ ↑
*Tranh do tớ vẽ, mong các cậu đừng tự tiện mang đi*

———

#8315

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro