-Hồi 0: Kẻ Bị Ruồng Bỏ-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Trong khu rừng sâu đầy tăm tối, một chùm sáng nhỏ dù có chói chang cũng khó mà lọt vào. Theo chân các làn gió lạnh lùng là tiếng lá cây khô vang lên thanh âm xào xạc. Không khí ẩm mốc phát ra từ những gốc gỗ ướt át dần như đã hào mòn trong từng trận mưa dài. Chúng như hòa làm một tạo nên cảnh sắc u ám, đáng sợ đến khó tả.

     Sự tĩnh lặng ấy phút chốc đã bị phá vỡ khi có sự xuất hiện của một thiếu nữ trẻ mang trên người đầy thương tích. Từng bước chân nặng nề, cô lảo đảo như một kẻ say rượu đang mon men tìm điểm tựa, nền đất lúc bấy giờ lại hồi lên tiếng rục rạo đầy đơn độc. Cô thở gấp, mồ hôi chảy ướt cả trán, chính đôi mắt lờ đờ càng tối sầm khiến đoạn đường cô đi bị đứt đoạn, gần như mất sức hoàn toàn. Khí trời đột nhiên ngột ngạt lạnh buốt đến thấu xương tủy, các tán cây theo làn gió mạnh mà hợp thành thanh âm bi đát, trống rỗng như đôi ngươi của cô.

    Liệu có thể sống sót không? đó là những suy nghĩ tiêu cực dày vò Sư Tử trong suốt chuyến đi dài. Đôi chân không còn vững bắt đầu thấy tê tái, nó nhuốm máu lết thết trên nền đất tưởng như một dải ruy băng đỏ đại diện cho sự sống ngắn hạn của cô. Sư Tử đau đớn chỉ có thể quấn vết thương đang ngày càng trầm trọng bằng một tấm vải khô đen kịt, đôi bàn tay lẫn cả từng đoạn đường đi đều để lại những bãi máu tanh tưởi. Sắc mặt hốc hác, cô dần mất đi tỉnh táo, chân loạng choạng song ngã bệt xuống một gốc cây to.

     Nhìn lên phía bầu trời đã bị những tán lá to che khuất đi. Cô bỗng bật cười, nghĩ lại về cuộc sống bao năm qua lại cảm thấy bản thân thật ngu ngốc. Tại sao cô lại chìm đắm và luôn tuân phục mọi điều hắn nói để rồi giờ đây kết cục cô phải nhận lấy chính là mạng sống của mình. Cả sự truy sát ấy cũng chẳng còn ý nghĩa bởi cô đã tự đâm đầu đến khu cấm địa. Tất cả như là một câu chuyện phù phiếm chỉ mong nó không tồn tại.

    Sau một hồi suy tưởng, cuối cùng Sư Tử đã ngã gục, đôi mắt chìm sâu vào bóng tối vô tận, mọi thứ mờ ảo như trong cơn mê không biết thực hư, điều duy nhất cô có thể trông thấy trước lúc nhắm mắt là một dáng hình của thứ gì đó đang tiến đến. Chỉ khẽ nhếch đầu môi mặc kệ cho số phận mà buông xuôi tất cả.

***

     Ở một nơi nguy nga, tráng lệ đầy đủ các vật chất cao sang, quí giá. Dù thế, vật có lung linh, lấp lánh đến nhường nào cũng không thể so bì với cảnh sắc u ám, ảm đạm đầy sát khí của nơi đây. Từ trong căn phòng vẫn còn lờ mờ đốm sáng cam của ngọn nến đang cháy hừng hực, khói hương màu trắng lan tỏa khắp nơi che đi hình dáng mờ ảo đang còn thảnh thơi chơi đùa với mẩu giấy nhỏ trên bàn. Sự thích thú ấy nhanh chóng bị lụi dần khi cánh cửa phòng dần rộng mở để lộ ra bóng hình uyển chuyển đầy quyến rũ của một người phụ nữ chạc tuổi hai mươi, ả bước đến với vẻ uy nghiêm đầy sự cung kính dành cho người trước mặt.

     - Xin lỗi ngài, tôi đã không hoàn thành được nhiệm vụ bắt sống quân bên khu Lidranga, tôi đã lạc dấu cô ta khi cô ta bước vào khu rừng cấm ở phía Bắc

     Một tràng cười ngay sau đó vang lên không ngớt từ phía ghế đối diện. Ả ta không mấy bất ngờ, vẫn là khuôn mặt lạnh tanh nhưng thâm tâm lại muốn nhìn lấy sắc mặt đã bị che khuất bởi làn khói thuốc của người phía trước. Một tông giọng nam tính đầy trầm ấm pha chút ngọt ngào vừa hay cất lên.

     - Ngươi còn muốn điều gì hơn sao Thiên Yết thân mến, trong mắt ta ngươi luôn là một cận vệ trung thành và xuất sắc, làm tốt lắm

     Chỉ thấy ả khẽ run lên, đôi gò má phút chốc đã đỏ ửng, trong lòng lại vô cùng rạo rực, vui sướng vì phấn khích.

     - Vâng, tôi đã thề sẽ luôn kề cạnh và hoàn thành tốt mọi thứ ngài giao, đây chính là vinh hạnh lớn nhất cuộc đời tôi, ngài Ma Kết

     Thiên Yết lập tức cúi gập người, cô cung kính mà tôn sùng hắn như một vị thần, nói trắng ra trái tim sắt đá mà bất kì ai cũng không thể tiếp cận ấy đã trao trọn cho một mình hắn nên dù việc hắn làm có đúng hay sai, bị phản bội hay chịu mọi sự tra tấn đi chăng nữa thì niềm tin ấy sẽ không bao giờ phai nhạt. Đúng ra chính vì cô đã yêu hắn, yêu đến mê muội vị hoàng đế sa ngã mà ngọt ngào.

     - Ngươi có thể ra ngoài được rồi

     Ma Kết tựa người vào thành ghế êm mịn để tận hưởng, đôi mắt tím ngọc khẽ hờ mà liếc sang bóng dáng Thiên Yết đang dần khuất sau cánh cửa. Bấy giờ tâm thái hắn bắt đầu thay đổi, từ khuôn mặt nghiêm túc đầy vẻ lãnh đạm chuyển sang nụ cười ranh mãnh trông như một tên biến thái.

     Hắn đu quay trên ghế một vòng rồi dừng ngay tại hướng cửa sổ. Nhìn về phía bầu trời u uất cùng với những đám mây đen dày đang kéo tới ngày một nhiều, trông như sắp có bão lớn. Ma Kết vẫn điềm nhiên hưởng thụ cảnh vật đặc sắc trước mắt, nụ cười trên môi từ lúc nào đã căng dần, vẫn là đôi mắt mang đầy ý vị.

     - Nước đi sai lầm thật, nhưng ta rất thích

***

     Trong cung điện nguy nga, tráng lệ được bao bọc bởi màu sắc trắng sáng có phần trong trẻo, thuần khiết. Từ phía cửa chính, một người đàn ông có dáng vẻ cao ráo, trên người trưng diện một bộ giáp óng ánh nhưng đã dính đầy máu. Anh chững chạc đi đến, mỗi bước như ngày một nhanh dần chẳng mấy chốc đã bước đến tận sảnh. Tiếp sau, chàng trịnh trọng mà cúi chào lấy vị vua đang ngồi uy nghiêm nơi ngai vàng trên cao.

     - Ngươi về rồi à Bảo Bình

     - Vâng, tôi còn hoàn thành nhiệm vụ theo đúng như ngài yêu cầu

     Vị vua trên với mái tóc trắng kim cùng với ánh mắt sắc lịm màu trắng ngọc,  trên người như tỏa một vầng hào quang chói lóa. Người chỉ cười nhẹ sau đó sải chân xuống cầu thang dài mà tiến đến gần Bảo Bình.

     - Cất công đến đây kiếm ta thì đúng là hiếm thật. Vậy, hãy nếu lý do ngươi đến đây được không?

     Đằng sau nụ cười đầy hồn nhiên của vị vua xứ Lidranga lại toát lên một mối nguy hại khôn lường mà anh không thể đoán mò, điều đó đã khiến Bảo Bình vô thức lùi một bước mỗi khi cận kề với vị vua nọ.

     - Tôi nghe nói lực lượng ngài sai đi ở phía Bắc đã bị bại trận

     - Đúng vậy, có vấn đề gì sao

     Giọng nói nhẹ tâng trông vô cùng thảnh thơi sau khi nghe tin dữ từ Bảo Bình cung cấp. Điều này lại khiến anh thêm phần khó chịu, anh nhíu mày, đôi đồng tử thu hẹp chỉ phảng phất lại bóng dáng người đối diện.

     - Ngài biết rằng ở phía Bắc chúng giăng bẫy rất nhiều, tại sao lại cố điều binh đến đó chứ. Chẳng hay... ngài muốn giết hết sạch họ

     Lời vừa buộc khỏi miệng, Bảo Bình đã nhận ngay ánh mắt đầy sát khí của vị vua nọ, một cái liếc mắt trông như muốn ăn tươi nuốt sống anh. Nhưng chỉ thoáng vài giây ngắn ngủi, trạng thái biến đổi của người rất nhanh chóng, đôi mắt nhắm hờ tạo thành nụ cười, người chỉ tiến sát đến cạnh mà đặt đôi bàn tay cao sang lên bả vai phải của anh. Bảo Bình giật mình nhưng không thể phản kháng bởi sức lực khủng khiếp toát ra từ đôi bàn tay to rộng ấy.

     - Nếu câu trả lời là đúng thì ngươi sẽ thù hận ta ư. Hay là bóp cổ ta chết luôn nhé, dù sao chúng cũng không thể quay về được nữa rồi

     Đôi bàn tay ấy trong phút chốc đã co thắt mà bóp chặt lấy phần giáp óng ả khiến nó vang lên tiếng lắc rắc. Bảo Bình tuy vậy, sắc mặt vẫn không chút thay đổi mà càng thêm cẩn trọng.

     - Còn gì thắc mắc không, ta đã giải đáp nghi vấn của ngươi rồi

     - Không thưa ngài

     Như nghe được câu trả lời vừa ý, người liền buông lỏng bàn tay đang siết chặt mà vẫy chào Bảo Bình, điệu cười trên môi có phần lém lỉnh trông như một đứa trẻ thơ hồn nhiên.

     - Ngươi đi được rồi, tạm biệt

     Bảo Bình cúi người chào rồi nhanh chóng rút lui, anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng mà hiên ngang đi từng bước không ngừng. Bấy giờ anh mới để ý phần bả vai có phần hơi nhói ấy lại để lại phần giáp đã bị méo mó, biến dạng.

     Vị vua ấy sau khi trông thấy bóng lưng Bảo Bình dần khuất, bỗng quay đầu về phía bức màn đang chuyển động bất thường ở phía mép tường, người không ngần ngại mà mau chóng tiến đến. Có phần nhí nhảnh, hai tay bắt chéo rồi để sau lưng như chờ đợi dáng hình đang còn lấp ló.

     - Em không cần phải trốn nữa đâu, mau ra đây với ta

     Từ sau bức màn ấy, một thiếu nữ mang vẻ đẹp trong sáng tựa như nữ thần giáng thế rón rén bước ra, nàng diện trên người là bộ trang phục trắng toát ra vẻ hiền lương thánh thiện, điểm nổi bật nhất vẫn là mái tóc nâu màu gỗ mun có phần bồng bềnh.

     - Ta có làm phiền ngài không, Song Tử?

     Chưa được nghe lấy một câu trả lời, cô đã nhận ngay một cái ôm đầy ấm áp của Song Tử. Nằm trọn trong lòng anh, cô có phần ngại ngùng, hai bên má mềm mịn ấy thoáng chốc đã hiện lên vài bụi như phấn đỏ làm tô đậm thêm phần duyên dáng, đáng yêu trên gương mặt nhỏ nhắn.

     - Sao ta lại thấy phiền chứ, ngược lại thì ta đang rất nhớ em đây

     Hai tay anh bấu víu vào cành áo mỏng manh. Song Tử ướn người, khuôn mặt dần hạ thấp mà đặt lên trán cô một nụ hôn đầy ngọt ngào. 

     - Ta yêu em, rất rất yêu em, Song Ngư. Em... nhớ chứ

     - Em...nhớ mà

     Cô nói có phần bối rối song cũng vui vẻ mà tiếp nhận từng cái ôm của Song Tử. Gương mặt bừng sáng kèm theo vài động tác nhỏ nhằm để đáp trả lại tình yêu của anh. Nhưng chưa được bao lâu, Song Ngư bỗng ngạc nhiên khi vòng tay của anh đang ngày càng siết chặt.

     - Làm ơn, em đừng rời bỏ ta một lần nào nữa nhé, em phải hứa với ta

     Một câu nói không rõ ràng của anh kèm theo vài hành động kì quái đã khiến Song Ngư khựng người, tuy thắc mắc nhưng cô không định chất vấn gì thêm, vẫn là giọng nói tươi sáng cất lên mang đầy sự trìu mến.

     - Tất nhiên rồi, sao em có thể rời bỏ anh được chứ, em chính là công nương của ngài mà

     Nói rồi cô giương tay nhẹ nhàng xoa lên đầu anh. Cảm nhận được sự ấm áp của cô, Song Tử không thể kìm nén được cảm xúc của mình nhưng anh cũng không thể làm gì thêm ngoài tiếp tục ôm cô như một đứa trẻ.

*

     Những tiếng động lớn đã vô tình làm Sư Tử tỉnh giấc, cô mệt nhoài từ từ mở đôi mắt có phần nặng trĩu. Sư  vẫn còn trong cơn mê hồ mà chưa ý thức được hoàn toàn, đôi phần mông lung lại nghĩ đây là địa ngục.

     Sau một hồi thị giác gần như bình phục cô mới nhận ra thứ ngay trước mắt mà mình mường tượng như địa ngục ấy lại chính là cái trần nhà màu gỗ thông có phần sần sùi, ẩm ướt. Sư Tử không mấy bất ngờ, chỉ nhẹ nhàng ngồi dậy rồi quan sát xung quanh cách cẩn thận.

      Chỉ nhìn thoáng qua mới biết nơi đây là một gian phòng nhỏ nhắn nhưng lại mang đến cảm giác bình dị ấm áp vô cùng, nội thất xung quanh được bố trí có phần giản dị, sạch đẹp và đa phần chúng được làm bằng chất liệu gỗ thông có mùi thơm đặc trưng nên ngửi rất dễ chịu.

     Sau khi làm quen được với mọi thứ xung quanh, Sư Tử quyết định bước xuống chiếc giường nọ, cô di chuyển thật nhẹ nhàng để tránh va vào vết thương vẫn còn nhói đau. Lúc này cô mới để ý trên người hiện chẳng có nổi một mảnh vải che thân. Lõa thể trên chiếc giường ấy không biết bao nhiêu ngày, nay lại đột ngột bước ra cùng với bộ dạng trần trụi của bản thân. Sư Tử thoáng ngơ ngác, cô không biết phải làm gì tiếp theo chỉ có thể đứng chôn chân mà trông ngóng cơ thể đang dần bị đông cứng.

     Bất chợt từ hướng bức màn mỏng manh, thân hình của một cậu trai với chiếc áo choàng lông bồng bềnh làm điểm nổi che lấp toàn bộ cơ thể. Cậu vén bức màn rồi nhìn vào trong, đôi mắt vô hồn chỉ khép hờ trông như sắp ngủ gật, khó mà đoán được cậu đang trông thấy gì bởi cách nhìn nửa vời đó.

     Sư Tử khẽ giật mình, trên gương mặt vô thức ửng hồng. Tuy có phần ngượng trước hoàn cảnh oái ăm nhưng cô đã nhanh chóng lấy lại vẻ cảnh giác mà lùi lại vài bước.

     - Cô khỏe rồi

     Người con trai nọ liền bước tới, Sư Tử đôi chút nghi ngờ chỉ có thể nhìn theo cậu trai vẫn đang điềm nhiên sải bước đều đến phía bức tường gỗ. Cậu chỉ định lấy một số dụng cụ thiết yếu đang được treo hàng đống trên bức tường gỗ.

     - Anh đã cứu tôi?

     Cậu không trả lời chỉ chăm chăm lấy đằng hết những món đồ cần thiết. Sư Tử vẫn không ngao ngán tiếp tục chờ đợi câu trả lời của đối phương.

     Bất chợt anh xoay người, ném cho cô một bộ áo choàng lông mình đã khoác trên tay từ bấy giờ. Sư Tử theo phản xạ nhanh chóng bắt lấy, khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ bất ngờ.

     - Mau mặc vào đi, tôi không muốn thấy xác chết cóng trong nhà...

~30/01/2023~
~20/02/2023~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#12chomsao