Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~cốc cốc~

Cự Giải giật mình sau cơn mộng mị. Cô đi tới cửa và mở ra.

- Thiếu gia cho gọi cô.

Nói rồi người hầu rời đi. Cự Giải lúc này trong lòng đang bùng cháy. Cô quên mất mình ở cùng một mảnh đất với nam chính. Chạm mặt nhau là chuyện sớm muộn mà thôi.

- Nhưng có nhanh quá không vậy?

Cự Giải gào khóc trong lòng. Cô đi vào toà nhà chính, bước qua vô số dãy phòng. Cuối cùng dừng trước một căn phòng.

- Là tôi thưa thiếu gia.

Cự Giải giọng cung kính lên tiếng. Dù gì bây giờ cô cũng là người ăn kẻ ở mà. Đợi 5' không ai lên tiếng, Cự Giải nhẹ mở cửa bước vào. Nhìn căn phòng một lượt, Cự Giải cảm thấy phòng mình chẳng là gì so với căn phòng này cả. Cô đứng nép vào một bên tường thầm nghĩ * gọi mình tới phòng anh ta làm gì? *. Cự giải đỏ mặt, cô tát vào hai má trấn an bản thân.

- Lấy khăn tắm cho bổn thiếu gia.

- Vâng.

Cự Giải đứng lên lấy khăn một cách thuần thục. Cô đi tới phòng tắm, đứng trước cửa nói vào.

- Thiếu gia tôi để khăn tắm ở trước cửa.

Lời chưa kịp dứt, một bàn tay to lớn đã kéo Cự Giải vào.

- Á! Anh làm gì vậy.

- Gọi Song!

Cự Giải nhìn người con trai trước mặt. Cô ngại ngùng đỏ mặt, quay mặt đi chỗ khác.

- Mẫn tiểu thư ngại cái gì! Chỗ nào của tôi mà cô chưa được nhìn thấy.

Cự Giải xấu hổ. Đó là nữ phụ với anh ta chứ không phải cô. Cự Giải cô còn trong sáng mà.

Hàn Song Tử khuôn mặt ám muội ghé sát vào cổ Cự Giải. Ra sức hít hà mùi hương của cô. Cự Giải giật mình đẩy anh ra xa.

- Hàn thiếu xin tự trọng!

Hàn Song Tử bất ngờ với người con gái trước mặt. Mọi khi thì cô sẽ nhào vào người anh mà nũng nịu, chẳng bao giờ phản kháng.

- Nói! Cô bây giờ là tìm được chỗ mới.

Không gian bỗng trầm xuống. Cự Giải nhìn người con trai trước mặt trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô muốn nói nhưng lại không biết nói gì. Rồi Hàn Song Tử bất ngờ hạ một nụ hôn lên môi Cự Giải. Cô muốn chống cự nhưng lại khiến cho Hàn Song Tử điên cuồng thêm. Bất lực giọt nước mặt rơi xuống khoé miệng, anh giật mình nhìn người con gái trước mặt đang khóc.

- Cô khóc cái gì? Chết tiệc! Tôi làm gì cô mà cô khóc.

Hàn Song Tử nhìn người con gái cứ khóc không ngừng. Anh khó xử ôm cô vào lòng.

- Bảo bối ngoan đừng khóc. Là tôi sai. Tôi là tên khốn!

Cự Giải ngước mắt lên nhìn anh. Người trước mặt cô bây giờ khác hẳn với người khi nãy. Cô dụi vào lòng anh thỏ thẻ nói.

- Em chỉ có mình anh thôi.

Hàn Song Tử bế cô ra giường. Cô ngồi ngay ngắn nhìn anh thay đồ * ý là body anh ta được quá chứ! * .

- Em nhìn đủ chưa?

- Em mới không thèm nhìn.

Hàn Song Tử nhìn cô phồng má quay sang chỗ khác không khỏi buồn cười.

- Thiếu gia! Lão gia cho gọi.

Người hầu ngoài cửa nói vọng vào.

- Ta xuống liền.

- A! Em làm phiền anh rồi.

Hàn Song Tử nhanh chóng mặc quần áo và hướng về phía cửa. Cự Giải vẫn còn đang cảm thấy xấu hổ và lúng túng, nhưng cô cố gắng lấy lại bình tĩnh.

- Anh đi đi. Em không muốn làm phiền nữa đâu – Cự Giải lắp bắp.

Hàn Song Tử quay lại nhìn cô, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

- Được rồi. Nếu có gì cần, cứ gọi tôi.

Cự Giải gật đầu, ánh mắt không thể rời khỏi Hàn Song Tử. Khi anh rời phòng, cô thở phào nhẹ nhõm. Những cảm xúc rối bời trong lòng cô chưa kịp ổn định, và cô tự hỏi liệu đây có phải là một cơ hội để thay đổi số phận của nhân vật nữ chính hay không.

Cô ngồi trên giường, cố gắng thu dọn tâm trạng và suy nghĩ về những bước tiếp theo. Bữa tiệc tối nay vẫn còn nhiều điều cần phải giải quyết, và cô phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với mọi thử thách. Hãy tận dụng từng cơ hội, Cự Giải nghĩ, và giữ vững quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình.

----------

Thiên Yết tắm rửa và thay trang phục sang trọng. Cô chọn một chiếc váy dài màu đỏ rực rỡ và trang điểm nhẹ nhàng nhưng tinh tế. Mặc dù không quen thuộc với các nghi thức xã hội của thế giới này, nhưng Thiên Yết vẫn tự tin rằng mình sẽ không bị lạc lõng.

Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng bản thân trong gương, Thiên Yết bước ra ngoài và lên xe tới Hàn gia. Khi đến nơi, cô ngạc nhiên trước sự hoành tráng của buổi tiệc. Hàn gia đã trang hoàng công phu, ánh đèn lung linh và không khí sang trọng khiến Thiên Yết không khỏi cảm thán.

Nhân viên phục vụ đón tiếp cô với nụ cười tươi rói và chỉ đường cho Thiên Yết vào bên trong. Cô bước vào đại sảnh, nơi đã đông đúc khách mời. Mọi người đều ăn mặc sang trọng và đang trò chuyện vui vẻ. Thiên Yết cảm thấy mình như một con cá lạc lõng giữa biển lớn, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và hòa nhập vào bữa tiệc.

Thiên Yết dạo bước trong đại sảnh, ánh mắt lướt qua các khách mời, tìm kiếm hình bóng quen thuộc. Rồi, cuối cùng, cô thấy nam chính Lãnh Kim Ngưu đứng gần quầy bar, đang trò chuyện với một nhóm người. Anh nổi bật giữa đám đông với vẻ ngoài điển trai và khí chất mạnh mẽ.

Thiên Yết hít một hơi sâu, bước về phía Lãnh Kim Ngưu. Khi anh nhìn thấy cô tiến lại gần, ánh mắt của anh không khỏi chú ý. Cô mỉm cười tự tin và lên tiếng:

- Chào anh, Lãnh Kim Ngưu. Tôi là Châu Thiên Yết, Tổng giám đốc của Châu thị.

Lãnh Kim Ngưu nhìn cô với vẻ nghi hoặc, đặc biệt là khi nhớ lại cuộc họp gần đây. Anh không thể không thắc mắc:

- Cô cướp hợp đồng?

- Sao anh lại nói là cướp? Đây là thực lực.

Thiên Yết nhướn mày, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn lấp lánh của buổi tiệc. Câu trả lời của cô không chỉ khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, mà còn thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Lãnh Kim Ngưu cảm thấy sự tự tin và khí phách của Thiên Yết thực sự gây ấn tượng. Anh không khỏi bị cuốn hút bởi sự mạnh mẽ và tự tin của cô.

- Cô đúng là có tài, không thể phủ nhận. Nhưng đừng tưởng rằng chỉ có thực lực là đủ.

- Thực lực không phải là tất cả, nhưng nó là nền tảng. Phần còn lại phụ thuộc vào cách mình dùng nó để tiến lên.

Thiên Yết cười nhẹ, không hề tỏ ra bị khuất phục. Lãnh Kim Ngưu cảm thấy mình không thể rời mắt khỏi cô. Dù vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng anh phải thừa nhận rằng Thiên Yết quả thực không giống những gì anh tưởng tượng.

Khi cuộc trò chuyện giữa Thiên Yết và Lãnh Kim Ngưu tiếp tục, không khí dần trở nên mập mờ và lôi cuốn hơn.

Thiên Yết nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lấp lánh như đang thách thức:

- Anh nghĩ sao về việc tôi tham gia vào thị trường này? Có thể tôi sẽ trở thành đối thủ đáng gờm của anh đấy.

Lãnh Kim Ngưu nhếch môi cười, đôi mắt anh sáng lên với vẻ tò mò:

- Tôi tin rằng cô sẽ tạo ra nhiều bất ngờ. Nhưng liệu cô có biết điều gì quan trọng hơn cả thực lực trong một cuộc chơi như thế này không?

Thiên Yết nghiêng đầu, khuôn mặt biểu lộ sự tò mò:

- Thú vị đấy. Anh muốn chỉ cho tôi biết điều gì không?

Lãnh Kim Ngưu lặng lẽ tiến lại gần, không gian giữa hai người trở nên gần gũi hơn. Anh thì thầm:

- Đôi khi, hiểu được tâm lý của đối thủ và cách điều chỉnh chiến lược cho phù hợp cũng quan trọng không kém.

Thiên Yết cảm nhận được hơi thở của anh gần kề, một cảm giác ấm áp lướt qua. Cô mỉm cười, ánh mắt đầy thách thức:

- Có lẽ anh sẽ phải dạy tôi điều đó, nếu anh không ngại việc tôi sẽ trở thành một đối thủ của mình.

Lãnh Kim Ngưu nhìn vào mắt Thiên Yết, không thể không bị cuốn hút bởi sự tự tin và bí ẩn của cô. Anh cảm thấy mình ngày càng bị mê hoặc bởi con người này, người có vẻ như không chỉ là đối thủ mà còn là một thử thách thú vị.

- Tôi tin rằng chúng ta có thể tìm ra cách để học hỏi lẫn nhau, phải không?

Thiên Yết gật đầu, nụ cười của cô trở nên ấm áp hơn:

- Hẳn rồi. Tôi rất mong chờ sự hợp tác của chúng ta.

Cuộc trò chuyện kết thúc với một cái nhìn đầy hứa hẹn, và cả hai người đều cảm nhận được sự kết nối đặc biệt mà cuộc gặp gỡ này mang lại. Buổi tiệc tiếp tục với nhiều sự kiện và cuộc trò chuyện khác, nhưng ấn tượng về cuộc gặp gỡ giữa Thiên Yết và Lãnh Kim Ngưu vẫn chưa phai mờ trong tâm trí của cả hai người.

----------

Song Ngư mặc một bộ trang phục thanh lịch và bước ra ngoài, quyết định đi đến nơi mà buổi tiệc sẽ được tổ chức, không chỉ để chuẩn bị cho sự kiện mà còn để tìm hiểu thêm về Lâm Xử Nữ – người mà cô sẽ phải đối mặt.

Sau khi đến Hàn gia, Song Ngư nhận thấy rằng buổi tiệc đang được chuẩn bị rất chu đáo với không khí sang trọng và những người hầu bận rộn. Cô đợi một lúc rồi được mời vào phòng khách, nơi đã có một số gia tộc lớn có mặt.

Song Ngư bước vào đại sảnh, ánh sáng lấp lánh từ những chiếc đèn trang trí khiến không khí trở nên huyền bí. Cô nhanh chóng nhận thấy Lâm Xử Nữ đứng một mình ở góc phòng, trò chuyện với vài người khác. Vẻ ngoài của anh thực sự ấn tượng, khiến cô không thể không chú ý.

Cô tiến về phía anh, tâm trạng đầy quyết tâm. Khi đến gần, cô mỉm cười tự tin:

- Chào Lâm tổng, tôi là Thẩm Song Ngư. Rất vui được gặp anh trong buổi tiệc hôm nay.

Lâm Xử Nữ ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt anh lướt qua một lượt từ đầu đến chân. Có vẻ như anh đã nghe tên cô và cảm thấy có chút nghi ngờ.

- Chào Thẩm tiểu thư. Rất vui được gặp cô. Có vẻ như cô đã nghe nhiều về tôi?

Song Ngư cười nhẹ, lắc đầu:

- Có thể là vậy. Nhưng không phải anh cũng đã nghe về tôi sao? Thực ra, tôi đã từng khá ngưỡng mộ anh.

Lâm Xử Nữ nhướn mày, vẻ nghi ngờ trên mặt càng rõ hơn:

- Ngưỡng mộ? Nhưng không phải cô thích tôi sao?

Song Ngư quay đầu nhìn anh, nụ cười của cô trở nên sắc sảo:

- Đó đã là chuyện của quá khứ. Tôi không còn cảm thấy như vậy nữa.

Cô vừa nói xong, hệ thống bất ngờ hiện lên một thông báo nhắc nhở:

- Kí chủ nhớ rằng nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là trở thành nữ chính, không phải chỉ thu hút sự chú ý của Lâm Xử Nữ.

Song Ngư lặng người một chút, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh và quay lại cuộc trò chuyện:

- Đúng vậy. Thực ra, tôi rất hứng thú với việc tìm hiểu thêm về anh và công việc của anh. Có lẽ chúng ta có thể hợp tác trong tương lai.

Lâm Xử Nữ nhìn cô một cách châm biếm nhưng cũng có vẻ bị thu hút:

- Thật thú vị. Tôi cũng rất muốn xem cô có thể đưa ra những đề xuất gì.

Cuộc trò chuyện tiếp tục với một không khí vừa nghiêm túc vừa thú vị. Song Ngư biết rằng mình cần phải thể hiện tốt để hoàn thành nhiệm vụ và thay đổi số phận của mình trong câu chuyện này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro