Chap 2 : Hiện tại và quá khứ ( 2 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này là về bốn bạn Thiên Yết , Nhân Mã , Cự Giải , Xử Nữ nhoé ~

~~~~~~~~~~~~
- Trần Nguyệt Nhi ! Em lên phòng hiệu trưởng gặp tôi ngay !
Tiếng loa phát thanh của nhà trường thông báo . Bằng chất giọng đanh thép , dữ dằn , thầy hiệu trưởng đã lần thứ 7 gọi Nguyệt Nhi lên phòng mình . Vì sao ư ? Cô nhóc mang tiếng là con gái , lại học giỏi , nhưng suốt ngày đi học muộn , vào lớp lại tụ tập đánh bài , nói chuyện trong giờ học , cuối giờ thì đi đánh nhau với các bạn lớp khác , ... Đã nhiều lần hiệu trưởng và các thầy cô nhắc nhở , thậm chí bị đình chỉ học 1 ngày , nhưng cô nhóc vẫn chứng nào tật nấy . Đuổi đi thì không nỡ , dù gì cũng là học sinh giỏi của trường , từng gặt hái rất nhiều giải thưởng lớn , mà giữ lại e rằng lại làm loạn ...
- Em lại đi đánh nhau nữa hả ?
- Dạ đâu có . Chỉ là " thể hiện tình cảm " tí thôi ạ .
Nguyệt Nhi cười ngây thơ , khoé môi hơi bị xước vì đánh nhau .
" Haizzz , tôi còn phải nghe em nói câu này bao nhiêu lần nữa đây ? " - Trích suy nghĩ của thầy hiệu trưởng .
- Phàm Ân , em vào đây .
Thầy hiệu trưởng cho gọi một cái tên mà Nguyệt Nhi chưa từng nghe đến . Bước vào là cậu con trai cao mét tám , mái tóc đen ngắn ngủi , mắt to , tròn được che lại bởi cặp đít chai dày cộp . Ừm , thì sao ? Nguyệt Nhi ngơ ngác nhìn thầy hiệu trưởng .
- Từ giờ cậu Phàm Ân đây sẽ thay thầy " chăm sóc " em .
Thầy hiệu trưởng nhấn mạnh hai chữ " chăm sóc " làm Nguyệt Nhi bật cười .
- Ha ha ! Thầy ơi thầy , em lớn rồi chứ có còn là trẻ con đâu !
Cô vỗ đùi đen đét , miệng cười lớn . Cô quay ra Phàm Ân thì bắt gặp ánh mắt lườm lườm lạnh thấu xương của cậu , im bặt !!!
- Không lôi thôi , về lớp đi !
Thầy hiệu trưởng ném cho Nguyệt Nhi cái bánh ( !? ) rồi đuổi đi . Chả là mấy lần trước , Nguyệt Nhi lên đây toàn kêu đói loạn xạ , nên việc mua bánh cho cô nhóc giờ đã trở thành quen . Thầy hiệu trưởng , thầy thật tốt bụng !!!
Trần Nguyệt Nhi vui vẻ gặm bánh , mắt thỉnh thoảng lại liếc liếc sang tên bên cạnh . Sao hắn cao thế nhở ? Lại còn bám riết theo mình nữa ?
- Cắn miếng nào .
Thằng bạn thân của Nguyệt Nhi chạy ra . Tên hắn là Lâm Trấn Vũ , soái ca của đội bóng rổ .
Nguyệt Nhi đưa bánh mì kẹp thịt cho Trấn Vũ , hắn cắn một miếng rồi trả lại cho cô . Sau đó thì hai bạn này ngồi vào bàn nói chuyện rôm rả .
- Này trống rồi . Trật tự đi !
Phàm Ân lên tiếng , tay đẩy gọng kính màu đen .
- Ô , anh vẫn ở đây à ?
- Tôi đi theo cô mọi lúc mọi nơi !
- ...
Sợ ! Sợ quá ! Mọi lúc mọi nơi ? Kể cả lúc ăn , ngủ , nghỉ , chơi , tắm ? A a a , thế thì còn gì là tự do nữa ? Chẳng tự nhiên tẹo nào ! Ông hiệu trưởng chết tiệt !!!
Cả giờ học , cô cứ mở miệng một cái là bị nhắc . Mà cậu ta chuyển từ lớp chuyên Văn sang đây chỉ để giám sát cô thôi sao ? Haizz ...
Cuối giờ , Nguyệt Nhi tính chạy ra net mà bị Phàm Ân phát hiện , cậu ta vác cô về nhà,  mặc cho cô đánh đấm hắn túi bụi . Người đi đường nhìn hai người như thể sinh vật lạ ...
Về đến nhà cô , cậu bấm chuông cửa , tay đẩy lại gọng kính đen . Bà quản gia già chạy ra , tay nhanh chóng mở cửa .
- Cô chủ đã về ! Hả ?
Bà ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt , và cái mông của Nguyệt Nhi . Cậu khẽ cúi đầu rồi bước vào .
- Con chào bà ~
Cô vẫy tay . Vừa thả xuống , cô lập tức đấm vào bụng hắn một cái rồi chạy lên phòng . Đóng sập cửa lại , cô thở dài .
Bỗng có tiếng cười đập vào tai cô . Mẹ cô đang nói chuyện với hắn ??? Cái gì mà tốt quá ? Cái gì mà nhờ cháu vậy ? Mẹ cô đang nói gì với hắn vậy ???
Ơ , kệ chứ ! Đâu liên quan đến cô !
Nguyệt Nhi lôi laptop ra chơi , mặc kệ sự đời , mặc kệ cả Phàm Ân đang đứng bên cạnh ... WTF ??? Cậu ta lên đây từ bao giờ ? À mà kệ chứ ! Cô chả quan tâm .
- Cậu phải học bài xong mới được chơi chứ .
- Cậu đi học bài mau lên .
- Cậu ...
Bực mình !!! Cô thực sự bực mình !!! Giờ cô chỉ muốn đấm cho hắn một cái vỡ mặt thôi ! Trai đẹp à ? Miễn nhé ! Nhưng mà cô cũng chỉ nghĩ thế thôi , tay tắt laptop uể oải làm bài .
- Dễ thôi !
- Viết chữ cho đẹp vào !
Lải nhải hoài à !!! Cô lườm lườm hắn mấy cái , sát khí toả ngút trời .
- Nguyệt Nhi ~
Một tiếng gọi thân quen vang lên .
- Trấn Vũ ~
Nguyệt Nhi như vớ được vàng , chạy vội ra ban công . Nhưng ... Phàm Ân nhanh tay kéo mũ áo cô , khiến cô khựng lại .
- Học xong đã rồi làm gì thì làm .
Cô nhếch mép . Nhanh chóng xoay người lại , giáng một cú đấm vào ngực anh . Ha ha , cô là dân võ a ~
Cơ mà ... anh ta đỡ được !? Mặt Nguyệt Nhi lộ rõ vẻ bất mãn . Phàm Ân kéo cô trở lại ghế .
- Nguyệt Nhi ?
- Tao bị giam rồi ...
Nguyệt Nhi thở dài buồn bã , mắt hầm hầm nhìn Phàm Ân , còn anh thì chả có biểu cảm gì .
- Hôm nay mới ra phim đấy , mày bảo cùng đi mà .
- Hu hu ... Mày giết tên này cho tao !!!
Nguyệt Nhi khóc ròng chỉ vào Phàm Ân , mặc dù cô biết Trấn Vũ chẳng thể nào nhìn thấy hắn .
- Thôi tao đi với bạn tao vậy .
- Hu hu !!! Mày đừng bỏ tao mà .
Hai người đối thoại da diết đến mức người nghe muốn nổi da gà .
- Phàm Ân , cậu cho tôi đi xem phim nha ? Tôi hứa xem xong tôi sẽ về làm mà .
Cô dùng ánh mắt cún con năn nỉ Phàm Ân . Và trả lời cô là cái gì ? Cái lắc đầu của hắn .
- Đi tôi xin cậu đấy ! Tôi đã mong chờ phim này lâu lắm rồi !
Vẫn lắc đầu . Hắn có còn tình người không vậy ???
- Tôi hứa xem xong sẽ về luôn !Không la cà đâu nữa ! Và cả tuần này cũng không phạm qui luôn !
Cô giơ tay thề . Cả không gian trở nên im ắng , ngột ngạt .
- Tôi sẽ đi cùng cậu .
- Yay !!! Yêu cậu quá đi ~
Cô nhảy bổ vào người Phàm Ân , mắt híp lại vui vẻ . Sau đó thì nhanh chóng chạy xuống tầng .
- Xin lỗi cậu , hay để hôm ...
- Trấn Vũ ~
Nguyệt Nhi từ trong nhà lao ra , ôm chầm lấy Trấn Vũ , và cả hai bạn ngã nhào xuống đất .
- Đau tao mày . Được đi rồi đấy hả ?
Anh đưa tay xoa đầu Nguyệt Nhi , miệng cười hiền . Nguyệt Nhi thì đã hoá mèo từ bao giờ , đầu dụi dụi vào ngực anh .
- Ừm , cơ mà hắn đi cùng .
Nguyệt Nhi kéo anh đứng dậy , mắt khẽ liếc về phía " Gọng kính đen " - biệt danh cô đặt cho Phàm Ân !
- À , đây là bạn đội bóng rổ của tao . Từ Thiên Phong .
Trấn Vũ chỉ cục đen đen bên cạnh . Okai ~ người đâu đen từ đầu đến chân . Tóc đen loà xoà trước mặt , áo phông đen , quần jean rách màu đen , giày thể thao cũng đen nốt ... Mà người này trông quen quen ...
- Chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ ?
Nguyệt Nhi cúi chào , mắt nhìn anh ta một lượt .
- 15 tháng 7 , lớp 11C .
Anh ta trả lời ngắn gọn . Và bộ não của Nguyệt Nhi bắt đầu phân tích mấy thứ khó hiểu này . À , là cái hôm cô cố tình đổ nước vào người một bạn đen thui vì bạn ấy trất'ss quá đây mà .
- À , ra là cậu hả !
Cô vỗ tay , cười tinh nghịch nhìn cậu .
- Thôi đi kẻo muộn giờ .
- Để tao lấy xe .
Sau đó thì bốn bạn ba xe chạy một lèo đến rạp .
- Sao tao lại phải đèo cậu ta ?
- Thôi chịu khó chứ biết làm thế nào bây giờ ~
Trấn Vũ kêu than . Vì anh bị cô bắt đèo thêm " Gọng kính đen " ở đằng sau . Còn hai bạn kia thì vừa đi vừa nói chuyện kiếm hiệp ...
" títttttt ... "
Một tiếng kêu dài vọng vào tai bốn bạn . Chiếc xe tải đằng trước đang đánh võng , người lái xe say rượu nên bây giờ đã gục vào tay lái xe . Khoảng cách khá gần nên bốn bạn không tránh kịp , bị tông trực diện và chết ngay tại chỗ .
Báo đài đưa tin : lái xe say rượu tông chết 4 mạng người ...

~~~~~~~~•••~~~~~~~~
Hoàng Đạo Quốc , thời Thịnh An năm thứ ba , quốc thái dân an ...

Tại một phủ gia rộng lớn , là nhà của lão phú ông thú tính Lý Hoàn . Nghe nói có một cô nương xấu số vừa bị bán vào đó .
- Mạc Cự Giải ! Ngươi mau ra đây cho ta !
Ông ta hét lớn , tay cầm roi da trên tay . Tiếng chân ông ta bước rầm rầm , mặt mày đã xấu còn cau có , khó coi , người thì béo ục ịch , lại toát ra mùi rượu nồng nặc .
Mạc Cự Giải ( Trần Nguyệt Nhi ) ở trong một khuê phòng bừng tỉnh dậy . Mắt cô liếc đảo liên hồi , cố gắng nhớ xem đây là đâu .
- Ố là la ... Mình xuyên không rồi sao ?
Cô nhéo cái vào má để kiểm chứng xem đây có phải sự thật không . Căn phòng được trang trí đơn sơ , đậm chất Trung Quốc , quần áo cô mặc trên người cũng thế . Kinh nghiệm nhiều năm xem phim kiếm hiệp của cô được phát huy hết tác dụng . Cơ mà sao cô thấy người mình đau nhức . Giở tay áo ra , là một đống vết roi hằn lại thâm tím , vết móng tay cấu xé , vết băng chi chít ... Chân cũng bị đánh ửng đỏ cả lên . Bỗng nhiên , cánh cửa phòng mở toang . Người đàn ông kia bước vào trong sự ngạc nhiên của Mạc Cự Giải ( Trần Nguyệt Nhi ) .

~~~~~~~~•••~~~~~~~~
Chán chả buồn nói nữa ...

- Bang chủ ! Bang chủ !!!
Một tên chột hét lên . Người được gọi là bang chủ bừng mở mắt , mặt ngớ ra .
- Bang chủ , người mệt sao ? Sao lại thiếp đi trong lúc bàn việc quân thế ?
Tên chột nói tiếp .
- Tôi ... đang ở đâu vậy ?
Hắn chính là Hoàng Thiên Yết ( Từ Thiên Phong ) , bang chủ võ lâm trấn áp cả vùng núi Thọ Cương .
- Bang chủ đại nhân , người nên nằm nghỉ đi , rồi chúng ta nói tiếp .
Tên chột dìu hắn đứng dậy . Hắn nhìn tên chột một lượt , rồi nhìn ra xung quanh . Một căn nhà rộng kinh khủng với những cột trụ khắc hình rồng với phượng , một cái ghế nạm vàng siêu sang chảnh ( theo đánh giá của Từ Thiên Phong ) , ... Trông như phim cổ trang Trung Quốc . Vậy là hắn đã xuyên không ?
Vào đến phòng , hắn cũng ngỡ ngàng chả kém .
- Vậy là mình xuyên không thật rồi !
Hắn đập tay xuống giường , một cảm giác ê buốt chạy đến .
- Giường gì chả êm !
Hoàng Thiên Yết ( Từ Thiên Phong ) kêu ca , nhưng người cũng ngả xuống chợp mắt một chút .

~~~~~~~~•••~~~~~~~~~
...

- Huỳnh đại nhân ! Xin ngài hãy cứu lấy con của tiểu nữ !
Một nữ nhân kêu gào thảm thiết trong lang quán , tay bồng đứa bé nhỏ mặt đỏ ửng đang khóc oe oe . Huỳnh Xử Nữ ( Dược Phàm Ân ) đang trong cơn mê muội chợt tỉnh dậy , mắt liên láo nhìn xung quanh .
- Mình xuyên không rồi sao ?
Anh chợt nhận ra . Rồi anh nhìn sang người phụ nữ đang kêu gào trước mặt .
Chữa bệnh ? Anh không biết ! Vốn kiến thức y học ít ỏi học được trên trường không đủ để chuẩn khám bệnh . Lỡ đâu nhầm hại chết người thì sao ?
Tay anh run run chạm vào chán bé con . Nóng quá ! Chắc là bị sốt đây mà .
- Xem nào ... thuốc hạ sốt ... được làm từ ...
Theo bản năng của vị đại phu trước , tay anh bốc thuốc một cách nhanh chóng và khá chuẩn xác theo những gì đã được học .
- Đội ơn Huỳnh đại nhân !
Người phụ nữ cảm ơn rối tít rồi bế con chạy về .

~~~~~~~~•••~~~~~~~~
... !?

- Đình đệ , mời.
Một nam nhân tầm hai mươi đang nâng chén rượu nhỏ mời người đối diện . Đình Nhân Mã ( Lâm Trấn Vũ ) vội hoàn hồn , nhìn xung quanh.
- Đây là đâu ?
- Đình đệ lại trêu ta rồi.
Hắn cười nói , tay nhấp rượu.
- Ta hỏi thật đấy.
Đình Nhân Mã ( Lâm Trấn Vũ ) đập bàn vẻ nghiêm trọng. Hắn giật mình, vội trả lời.
- Hoàng Đạo Quốc, thời Thịnh An năm thứ ba.
Đình Nhân Mã ( Lâm Trấn Vũ ) ngẩn ra nhìn tên đó. Sau đó tát tát mình vài cái, giật tóc vài cái, đấm vài cái, ...
- Vậy là mình xuyên không rồi sao ?
Anh vui sướng reo lên. Sau đó lại nhìn người kia.
- A ... mời mời !
Anh như hiểu ra mọi chuyện, bèn nói. Sau đó cả hai cùng nhập tiệc.

End chap 2
~~~~~~~~~~
Cảm ơn bạn ARI003KAGAME đã vote cho mình :*
Còn bạn nào vote mà Yu chưa cảm ơn thì lên tiếng đi nhé ~ mỗi chap sẽ tag một bạn thả sao ~~
Wattpad của Yu không hiện người vote -.- nên Yu không biết . Ai vote thì comt xuống dưới nhé. Cảm ơn ạ ~

Thân
Yu

Hà Nội , ngày 17 , tháng 2 , năm 2017

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro