Cháp 1. Trò chơi - Đại lý tử thần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa...
Máu...
Mồ hôi...
Những giọt nước mắt đắng ngắt...
Sự hận thù...

- Song Ngư ! Xuống địa ngục đi - Một cô ả cầm khẩu súng chĩa vào Song Ngư, nở một nụ cười độc ác đến ớn lạnh.
Đoàng... viên đạn được bắn ra hướng đến chỗ Song Ngư, một thân ảnh chạy đến ôm lấy cô, đỡ lấy viên đạn đó. Song Ngư kinh hãi, đưa tay ôm lấy thân ảnh người phụ nữ đang dần ngã xuống kia, miệng mấp máy:

- Mẹ !

Người phụ nữ nhìn cô, khẽ nở một nụ cười, bàn tay giơ lên như muốn chạm vào khuân mặt nhỏ nhắn của cô nhưng không đủ sức mà buông lõng.

- Mẹ ! Không... đừng mà, mẹ đừng chết mà...con xin lỗi...con xin lỗi...mẹ xin đừng đi... không.




Song Ngư choàng tỉnh ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, trán rịn đầy mồ hôi, miệng khô khốc, cô đưa tay ôm lấy ngực mình. Lại là cái quá khứ ấy, nó cứ mãi ám ảnh cô. Cái chết của mẹ, thật đáng sợ. Song Ngư khẽ liếc mắt nhìn khung ảnh người phụ nữ đang đặt trên bàn, khẽ gọi:

- Mẹ

------Flashback-----

Hai năm trước.

- Ưm! Tối quá... đây là đâu? - Song Ngư tỉnh lại đầu đau như búa bổ. Những giọt xương đêm rơi xuống, khẽ động vào vai cô khiến cô cảm thấy ớn lạnh. Tay chân cô đều bị trói vào một cái ghế. Bao quanh cô là những gương mặt dữ tợn đang đứng canh gác. Cố gắng lục lại trí nhớ xem đã có chuyện gì. Cô nhớ cô đang đứng đợi Xử Nữ ở trước tiệm bánh kem thì đột nhiên cảm thấy đau ở sau gáy rồi sau đó ngất đi, lúc tỉnh dậy thì đã ở nơi này. Là ai to gan dám đánh nén cô, bắt cô tới đây chứ? Đây...đây chẳng phải là rừng hoa tường vi trắng sao? Xung quanh thật u ám, ánh trăng thật mơ hồ.

- Tỉnh rồi sao ?

Một cô ả thấp nhỏ, từ đâu bước tới,cô ả mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ.

- Cậu là ai ? Sao lại bắt tôi tới đây? - Xử Nữ nhíu mày nhìn cô gái.

- Dù gì cậu cũng sắp biến mất khỏi thế giới này, nên tôi sẽ nói cho cậu biết. Chính vì cậu mà giời đây tôi phải khổ sở thế này. Chắc hẳn cậu chưa quên đâu nhỉ? Chính vì cái sở thích ngu ngốc của cậu, đã khiến tôi thảm hại như bây giờ cậu biết không ? Cô ả đay nghiến nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn Song Ngư.

- Ha. Có trách thì trách chính lòng ích kỉ của cậu, lòng ham muối của cậu quá cao thôi ! - Song Ngư cười khinh bỉ nhìn cô ả đang đứng trước mặt mình.

Chát...một cái bạt tay giáng thẳng xuống mặt Song Ngư, khiến khóe môi coi rỉ máu. Cô giương đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ả.

- Mày im đi. Hôm nay tao sẽ lấy lại tất cả những đoạn video đó, tất cả, tao sẽ xóa sạch những gì mà mày đã nhìn thấy, ta sẽ lấy lại tất cả, xóa hết tất cả - Cô ả mạnh miệng nói lớn.

- Cậu muốn làm gì tôi đây ? Giết tôi sao ? Có giỏ thì làm đi.

- Giết mày, có phải quá sớm không tao sẽ từ từ mà hàng hạ mày, làm cho mày sống không bằng chết, để mày phải quỳ xuống chân tao mà cầu xin tao. Ha...hahahaha - Cô ả bật cười trong vô thức.

- Cậu nghĩ tôi là ai mà phải cầu xin cậu, xem ra cậu chẳng biết chút gì về tôi cả.

- Mày hả, tao biết rõ chứ. Mày là con gái lớn của ông già Dạ Lạc và bà ả Linh Linh chứ gì, ba mày chết trong một vụ tai nạn khi mày bảy tuổi, cũng có chút tài lẻ cùng bà già Linh Linh thành lập công ty ở Đài loan, tao nói đúng chứ?.

Nghe cô ả nói Song Ngư khẽ nhếch môi cười, giọng nói đùa cợt. Ha ...buồn cười thật, bị cậu biết hết rồi!

- Để tao xem mày sẽ làm được gì khi đang bị trói như vậy, ngoài cái đầu thông minh đó ra thì mày sẽ làm cách nào để có thể thoát ra khỏi chỗ này đây.

Nói rồi cô ả rút ra một sợi roi da dài, vung lên rồi giáng xuống, quất từng đợt mạnh vào người Song Ngư. Cô cố gắng không bật thành tiếng, cô ả đó càng mạnh tay hơn. Làn da trắng mịn của Song Ngư giờ đây toàn là máu những vết hằn sâu, thân thể chi chít những vết roi da. Những cánh hoa tường vi trắng xung quanh cũng bị vúng máu của Song Ngư mà hóa thành những nhành bỉ ngạn đỏ thẫm, nhưng Song Ngư không bận tâm mà bất giác mỉm cười vì cô nhớ đến người mẹ mà cô yêu quý nhất.

- Cười cái gì chứ? Mày đi chết đi - Cô ả như điên lên, đánh càng mạnh hơn.

Đoàng...một viên đạn được bắn ra làm cho cô ả giật mình, chiếc roi da cầm trên tay rơi xuống.

- Ai ? - Cô ả quay lại nơi phát ra tiếng súng.

- Thả con gái ta ra, không được làm hại con bé - giọng nói gấp của một người phụ nữ vang lên.

Song Ngư ngẩng đầu nhìn về phía trước. Là mẹ, mẹ đang tiến đến chỗ cô.

Đoàng... đoàng...đoàng... một loạt tiếng súng vang lên, những tên canh gác lần lượt ngã xuống, cô ả sợ hãi đôi đồng tử mở to vì sợ hãi, ngồi xụp xuống đất.

- Mẹ...- Song Ngư yếu ớt, mấp máy đôi môi anh đào khẽ gọi.

- Song Ngư, con có sao không ?

- Con... con không sao.

Linh Linh đưa tay cởi trói cho Song Ngư mà không để ý đến cô ả phía sau,nhân lúc Linh Linh không để ý cô ả nhặt lấy khẩu súng và bắn về phía hai người.

Đoàng...máu từ người Linh Linh chảy ra Song Ngư như chết lặng nhìn mẹ mình ngã xuống người mình.

- Mẹ ... - Song Ngư ôm người Linh Linh lay gọi - Mẹ...mẹ à, mẹ nghe con nói không vậy, mẹ...mẹ mau tỉnh lại đi, me...hix con xin lỗi...- nước mắt Song Ngư rơi ướt đẫm khuân mặt.

- Hahaha. Song Ngư! Đây là cái giá mà mày phải trả cho những việc làm ngu ngốc của mày, tao sẽ tiễn may một đoạn, cùng đi xuống hoàng tuyền đoàn tụ với gia đình mày đi - cô ả nhìn Song Ngư nở một nụ cười man rợn, chĩa súng vào Song Ngư - Mày chết đi.

Đoàng... lại một viên đạn được bắn ra khỏi lòng họng súng, hướng đến chỗ Song Ngư.

- Xin lỗi tôi đến muộn.

- Nhóc...Song Ngư chưa kịp gọi đã ngất lịm đi, vì cô đã kiệt sức rồi, vì cô biết đã có người bảo vệ cô, một sự bảo vệ chắc chắn hơn bao giờ hết.

-----EndFlashbask----

Nhớ lại lúc đó, nếu không có cô nhóc ấy, thì có lẽ cô đã mất mạng. Nhưng cái chết của mẹ cô cứ ám ảnh cô suốt sáu năm qua cô không một ngày nào ngủ ngon.

Nhưng bất rác cô khẽ mỉm cười - Cảm ơn em, nhóc con.

----Tại nhất--------
(Nơi Xử Nữ )

Tại một căn biệt thự tráng lệ, trước của một căn phòng một chàng trai đứng trước cửa chính của căn phòng.

Cộc....cộc... cộc...tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi - Xử Nữ nói vọng ra.

Cánh cửa bật mở, từ bên ngoài bước vào một chàng trai với bộ vest đen đi vào.

- Anh Thần Hy, tìm em có chuyện gì? - Cô bước xuống giường, tiến đến chỗ Thần Hy.

- Vé máy bay của em anh đã mua rồi, giờ bay là hai giờ chiều nay - Thần Hy chìa ra một tấm vé máy bay đưa cho Xử Nữ, ngập ngừng một lúc anh lên tiếng hỏi - Sao em lại muốn về Hàn Quốc?.

Nghe như câu hỏi của Thần Hy Xử Nữ im lặng một lúc mới lên tiếng trả lời.

- Cũng đã hai năm rồi em chưa liên lạc gì với chị Ngư rồi, để chị ấy một mình giả quyết chuyện trong bang, còn phải một mình quản lý tập đoàn, em thấy mình vô trách nhiệm. Với lại cũng đến lúc em phải gạt bỏ quá khứ ấy để trở về. Chắc hẳn anh hai cũng muốn như vậy! - Đôi mắt Xử Nữ thoáng buồn khi nhắc đến từ "anh hai".

- Ưm! Dù sao thì Hàn Quốc cũng là quê hương của em, về đó cũng tốt - Thần Hy trầm mạc nói - Nhưng còn bang Smerald thì ai sẽ điều hành đây ?.

- Anh không cần lo chuyện này em đã sắp xếp rồi - Xử Nữ giọng lạnh nói.

- Ưm, vậy anh có thể giúp gì chi em ? - Thần Hy hỏi nhưng Xử Nữ không trả lời mà im lặng, thấy vậy Thần Hy nói.

- Nếu không cần gì anh ra ngoài trước.
- Anh... - Thần Hy vừa tiến ra cửa thì dừng lại khi nghe Xử Nữ gọi, anh quay lại nhìn Xử Nữ, cô cũng đang nhìn anh lên tiếng :

- Có thể cùng em đến một nơi không ?

Thần Hy sau một hồi đứng lặng thinh rồi cũng gật đầu.

- Em đi thay đồ, anh xuống dưới đợi em.

Đợi Thần Hy đi khỏi, Xử Nữ đi vào phòng tắm làm VSCN rồi bước xuống với bộ váy màu đen giản dị mà tôn lên vẻ quý tộc.


---Tại nghĩa trang ---


Xử Nữ đứng trước một ngôi mộ màu trắng, trên bi mộ là di ảnh của Xà Phu anh trai cô. Cô đa đứng đó hơn 30 phút, đến giờ vẫn chưa có đấu hiệu muốn rời đi.

-

Anh hai ! Anh có nhớ lời hứa với em không ? Anh nói sẽ chăm sóc em cho tới khi em được làm cô dâu mà, anh sẽ là người dẫn em vào lễ đường cơ mà. Anh đã hứa mà sao anh không giữ lời hứa, những điều mà anh nói anh vẫn chưa thự hiện mà, sao anh đã...đi rồi. Anh... kêu em phải làm sao đây? Ai sẽ là người dẫn em vào lễ đường đây? - Xử Nữ khẽ nở một nụ cười thật tươi.

Thần Hy đứng phía sau cô một đoạn, anh biết hiện tại Xử Nữ đang rất buồn. Đã tám năm trôi qua nhưng Xử Nữ vẫn chưa quên được cái chết của Xà Phu, tám năm cô phải sống trong nôi đau khổ, mất đi người thân duy nhất khi chỉ mới có 3 tuổi. Trước đây anh đã thấy cô hạnh phúc như thế nào khi ở bên cạnh Xà Phu, cô luôn vui vẻ, hòa đồng, luôn mỉm cười vô tư khi bên cạnh Xà Phu, mặc cho những lời chửi bới, xa lánh của bạn bè. Cô chỉ cần người anh hai duy nhất đó chính là Xà Phu. Lúc trước vì chuyện gia đình mà khiến cô sống khép mình lại, lạnh lùng hơn khi ở bên cạnh người khác. Nhưng khi ở bên cạnh Xà Phu cô như một con người khác hoàn toàn. Anh đang thực hiện lời hứa của mình với người bạn thân nhất của anh đó chính là Xà Phu, người đã cứu rỗi tâm hồn anh.Vì vậy mà anh luôn bên cạnh bảo vệ cô bằng mọi giá, luôn đứng phía sau âm thầm bảo vệ cô với tư cách như một người anh.

" Xà Phu, xin anh hãy cứ yên tâm, em sẽ bảo vệ cho đứa em, bánh bao nhỏ của chúng ta thật tốt, xin anh hãy cứ tin em, em sẽ luôn bên cạnh con bé. Em sẽ hoàn thành tốt nghiệm vụ mà em đã hứa.

Thần Hy bước đến chỗ Xử Nữ khoác áo cho cô, anh lên tiếng - Chúng ta đi thôi.

- Tạm biệt anh hai. Em sẽ sống tốt, vì lời hứa của em - Xử Nữ khẽ nói, nụ cười tươi khi nãy đã nhạt đi, cô quay bước đi, bước từng bước nặng nhọc rời khỏi nghĩa trang.

Một câu tạm biệt để Xử Nữ có thể quên đi tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới tốt hơn. Ngày mai cô sẽ về Hàn Quốc liệu cô có thể sống tốt hơn hay không đây?

----Hàn Quốc-------

Tối, ánh trăng mơ hồ mờ tỏ và đầy gió, thực rõ ràng là một đêm để giết người, khác hẳn vơi bên ngoài ồn ào mớ nhiệt thì bên trong, ở tại một con hẻm nhỏ đang xảy ra một cuộc chiến đẫm máu. Xung quanh là những cái xác nằm rải rác. Nhờ vào ánh trăng mờ ảo mới có thể nhìn thấy, trong đám người đó có một cô gái đeo một chiếc mặt nạ màu trắng, được thiết kế một cách tinh tế, có đính kim cương thật lấp lánh. Cô gái có mái tóc màu nâu đỏ xõa dài đang đứng một góc cùng một nhóm người, họ khoảng 20 tuổi. Đối diện với cô gái là một người đàn ông trung niên, gã quỳ dưới chân cô. Gã run rẩy đến tội nghiệp, miệng không ngừng rên rỉ xin tha tội. Nhưng đáp lại gã là một giọng nói lạnh đến thấu xương của cô gái.

- Là ông tự chuốc lấy mà thôi, không trách ai được.

- làm ơn, xin hãy tha cho tôi, tôi biết sai rồi, xin cô hãy tha cho cái mạng già này, tôi...tôi vẫn còn có đứa con gái nhỏ đang đợi tôi về, xin...xin cô hãy tha cho tôi.

- Ngay từ đầu ông đã không nên kêu người gây sự vơi bang Legend thì hơn, lá tự ông tìm đến cái chết đấy thôi... Còn nữa đứng bao giờ lôi con cái ra làm bia đỡ đạn cho ông. Buông một câu lạnh lùng, rồi cô xoay người đi thẳng, không quên để lại một câu nói cho đám thuộc hạ - Giết.

Cô vừa đi khuất sau ngã rẽ, tiếng súng vang lên, gã đàn ông gục xuống, máu loang khắp nơi. Những người kia sau khi thu dọn những cái xác xong cũng rời đi.

-----Sáng hôm sau----

Những tia nắng đầu tiên của buổi sáng, đàn tinh nghịch như đứa trẻ trên những tán lá. Chúng nhảy nhót tràn xuống mặt đất lách qua những tán cây, xuyên qua lớp kính chiếu rọi vào trong một căn phòng màu trắng rộng lớn, có một cô gái đàn nằm ngủ, đôi mắt nhắm hờ với hàng mi cong vút, sóng mũi cao cùng đôi môi phớt hồng. Đôi mắt khẽ động khi bị những tai nắng làm phiền, cử động đôi mắt khẽ đôi bờ mi được bật mở. Chớp chớp vài cái để thích nghi với ánh sáng buổi sáng. Cô ngồi dậy mắt nhìn xung quanh như thể đang tìm ai đó.

- Anh đâu rồi ? - Đưa tay lên dụi mắt một cách đáng yêu, ngồi thơ thẩn trên giường một lúc thì coi bước xuống giường, sỏ chân vào đôi dép bông có hình con cua trông rất đáng yêu, rồi chạy thẳng ra ban công.

Ngoài ban công có một chàng trai tuấn tú với đôi đồng tử màu xanh biển sâu thẳm, đang đón những cơn gió lướt qua, khiến tóc anh nhẹ bay trong làn gió.

- Yết ca - cô gái khẽ gọi, vòng tay ôm lấy chàng trai từ phía sau. Thiên Yết cảm nhận được vòng tay đang ôm mình với giọng nơi trong trẻo kia nên anh quay lại đối diện với cô gái, cô gái khẽ dụi mặt vào người anh.

- Sao lại dậy rồi, không ngủ thêm đi - Thiên Yết vén những lọn tóc trên má Cự Giải sang một bên đặt một nụ hôn chờ buổi sáng.

- Á Á Á Á Á Á Á...- Một tiếng hét chói tai vang lên làm Cự Giải thoáng giật mình, quay sang nơi phát ra tiếng hét, gương mặt xuất hiện hai bông hướng dương nhỏ. Thiên Yết quay sang phía cửa nơi vị khách không mời mà vào đang yên vị đứng đó, còn không gõ cửa. Anh lườm vị khách một cái rất ư là đáng yêu.

- Lườm cái gì mà lườm, sáng sớm đã muốn người ta nhức mắt rồi hà, mau ra ăn sáng đi kìa - Cái kẻ không mời kia phăng cho Thiên yết một câu rồi quay lưng đi thẳng.

- Cái tên Nhân Mã chết tiệt này - Thiên Yết lèm bèm trong miệng chửi cái tên mới vừa đi.

- Đã 6.00 rồi,phải chuẩn bị đến trường thôi - Cự Giải quay sang nói với Thiên Yết. Thiên Yết nhìn cô không nói gì mà nắm tay cô đi ra ngoài.

--Trong phòng ăn---

Mọi người đều đã có mặt đầy đủ vá ngồi vào bàn ăn.

- Nè. Lúc nãy làm gì mà hét lên dữ vậy, cứ như bị ai trọc tiết không bằng - Kim Ngưu vừa gặm bánh mì hứa hỏi.

- Không gì, chỉ là nhìn thấy cảnh không nên thấy thôi - Nhân Mã đáp nhanh.

- Hể. Lá cảnh gì vậy ? Bảo Bình, Sư Tử, Thiên Bình, đang ngồi ăn nghe Nhân Mã nói thì chòm qua chỗ anh hỏi. Ba khuân mặt, sáu con mắt nhìn chằm chằm khiến anh chột dạ.

Cộp...bốp...binh...Ba cục u hiện hữu trên đầu họ.

- Ui da. Tên Ma Kết chết đẫm kia, ngươi có biết đau không hả? Sao đánh ta, muốn gây chiến sao hả? - Bạch Dương do bị cốc một cái quá đau mà nổi trận lôi đình, túm lấy Ma Kết, quát.

- Ê, là con gái đó nha, dịu đàng một chút đi cô nương - Bảo Bình kéo Bạch Dương trở lại chỗ ngồi.

- Tò mò không tốt đâu, lo mà ăn đi rồi còn đi học, nói mãi - Ma Kết.

- Dạo này sao thấy yên ắng quá vậy ? Bên bang không có động tĩnh gì sao ? - Thiên Yết nhấm nháp tách cafe nói. Không gian yên ắng không ai trả lời. Mười sao đồng loạt quay sang nhìn Kim Ngưu, người nãy giờ chỉ lo ăn. Cảm giác như có những ánh mắt sắc lẻm nhìn mình, Kim Ngưu ngẩng đầu lên hỏi.

- ...oa...oa...ại...ìn...ôi...( sao lại nhìn tôi?).

- Cậu nãy giờ có nghe Thiên Yết nói gì không vậy ? - Sư Tử hỏi.

- ...ình...ình...ó...e...à ! ( mình...mình có nghe mà!) - Kim Ngưu ngậm một họng trong miệng.

- Con gái con đứa, ăn thì nuốt hết đi hẵng nói - Thiên Bình lắc đầu ngán ngẩm - Ăn như heo lái vậy.

- ...ứ...ệ...ình..ứ...,ực...á..á..ẹ..ẹ...ồi...ước...ước...âu? ( hứ kệ mình chưa, ực á á nghen nghẹn rồi nước nước đâu ? - Kim Ngưu đang nói bị nghẹn, đưa tay với ly nước nhưng đã cạn từ lâu. Thấy vậy Song Tử liền đưa ly nước của anh nhưng anh quên mất ly nước của anh là rượu. Hậu quả Kim Ngưu vừa uống vào hai mắt mở to nhìn Song Tử.

Phụt...Kim Ngưu phun hết những gì có trong miệng mình ra và điềm đến là khuân mặt điển trai của chàng Song Tử nhà ta.

- Nè, cô ở dơ quá đó - Song Tử nhăn mặt, lấy khăn giấy lau mặt, mắt liếc Kim Ngưu.

- Ai kêu cậu đưa rượu cho tôi làm gì ...khụ...khụ.

- Không sao chưa, nước nè - Cự Giải đưa cho Kim Ngưu ly khác.

- Cảm ơn Cua nha - Kim Ngưu đỡ lấy ly nước tu một hơi - sống rồi. Phù.

- Xong rồi chứ, trả lời câu hỏi của tôi được chưa ? Bang Baby' s breath dạo này thế nào ? Thiên Yết hỏi lại.

- Không có, họ giống như chưa bo giờ tồn tại vậy, không có bất kì động tĩnh nào hết - Bảo Bình nói - Theo những gì cô điều tra được thì mấy ngày nay không có động tĩnh gì cả.

- thật kì lạ, chẳng lẽ bọn chúng không xuất hàng đi hay sao ? - Bạch dương thắc mắc nhìn cả đám hỏi.

- Cũng có thể bọn chúng đang suy tính một kết hoạch khác cũng lên - Thiên Bình nói.

- Thiên Bình nói đúng, Nghiêm Tuấn không dễ dàng gi mà từ bỏ như vậy đâu, hắn ta là một người xảo quyệt. Không nên mất cảnh giác với hắn - Ma Kết nói rồi quay sang nhìn Song Ngư, người từ nãy giờ im nặng, chỉ chăm chú vào bữa sáng của mình - Em nghĩ sao ? Ngư nhi.

Song Ngư đang ăn sánh, nghe Ma Kết hỏi thìa cơm định cho vào miệng buông xuống.

- Sao anh hỏi em ? Em đã nói chuyện của bang Baby's breath em sẽ không sen vào, tuy em lá bạn gái anh nhưng như thế không có nghĩa là em phải tham gia vào bang - Song Ngư nhìn Ma Kết lạnh lùng lên tiếng.

- Vào bang cũng tốt mà, sao cậu lại luôn từ chối chứ? Cậu không biết võ thì có thể học mà, bắn súng cũng vậy từ từ là được hết mà - Bạch Dương.

- Không hứng thú.

- Chuyện đó để sau đi, việc bây giờ là phải đến trường, chúng ta sắp trễ giờ rồi - Song Tử chỉ tay vào chiếc đồng hồ treo trên tường nói với cả đám thì mới vội vội vàng vàng ôm cặp đến trường.

----Tại trường Sewol---

Hôm nay là một ngày đẹp trời. Những tia nắng ấm nhảy nhót chiếu rọi khắp khu phố, chiếu vào tấm bảng treo dòng chữ " sewol" làm nó càng trở nên lấp lánh.

Két...ttttttt...tiếng ma sát trên mặt đường, những chiếc xe limousine đổ xịch trước cổng trường Sewol, một ngôi trường rộng đến hàng nghìn mét vuông. Đột nhiên mặt đất rung chuyển như có động đất, từ đâu chui ra một đám học sinh nam, nữ đề có, ùn ùn chạy ra, cùng sống chết lao về phía cánh cổng. Cánh cổng bỗng trở nên yếu ớt trước sự điên cuồng của 4760 học sinh.

Song Tử từ trong chiếc limousine màu đen bước ra, một chàng trai với khuân mặt chuẩn không cần chỉnh, trên môi nở một nụ cười tỏa nắng.

- Á Á Á... Song Tử em yêu anh - nữa sinh 1 hét lên hai mắt hiện hình trái tim.

- Song Tử anh là thiên thần của đời em - nữ sinh hai.

Song Tử chả quan tâm, cho tay vào túi quần ung dung đi ra phía sau xe mở cửa, trong xe bước ra một cô giá tóc màu nâu đỏ dài đến hông.

- Á Á....Song Ngư - Đám nam sinh như đực dịp mà hét lên.

- Ma Kết - vừa xuống xe thì một giọng nói vang lên khiến anh thoáng rùng mình.

- CỰ GIẢI A CÔNG CHÚA LÒNG ANH.

Các sao lần lượt bước xuống. Ngôi trường lại một lần nữa như muốn sụp đổ vì giọng hét oanh vàng của các đám nam sinh khi nhìn thấy Cự Giải bước xuống xe.

Mấy sao nhà ta không quan tâm đến những tiếng hò hét mà thong thả kéo nhau vào trường, nhưng vừa đi được mấy bước thì dừng lại vì tiếng xe thắng gấp vang lên chói tai. Các sao nhà ta cùng với 4760 khuân mặt, 9520 con mắt hướng ra phía cổng trường, nơi chiếc Lamborghini màu đỏ yên vị ở đó, những tiếng xì xầm bắt đầu vang lên.

- Là ai nhỉ ? - nữ sinh một lên tiếng hỏi.

- Chiếc xe đó đăt lắm á, ai mà giàu vậy nhỉ ? - nam sinh hai thắc mắc.

- Không biết là trai hay gái nhỉ? - nữ sinh ba.

- Chắc người sở hữu phải đặc biệt lắm mới có thể có con xe có một không hai náy - nam sinh 4 phán.
Rồi mây mây và vân vân, vô số những câu hỏi.

- Có cần phải phô trương vậy không ?- Bạch Dương hướng mắt về phía chiếc xe lên tiếng.

- Người sở hữu được chiếc xe này chắc thân phận cũng không phải vừa đâu - Ma Kết khoanh tay trước ngực nói.

Cánh cửa xe bật mở, từ trong xe bước ra, một chàng trai với khuân mặt cực kì điển trai, đôi mắt lạnh lùng, đôi môi cong lên hình cung sắc lạnh, làm toát lên vẻ đẹp quý phái.

- Oa - là con trai, anh ấy thật đẹp - nữ sinh một nói.

- Không biết anh ấy là thiếu gia nhà nào nhỉ ?

Song Ngư nhìn chằm chằm vào chàng trai, hình như cô đã gặp ở đâu rồi thì phải.

- Người này rất quen, gặp ở đâu rồi nhỉ ? - Cô khẽ lẩm bẩm, lục lại trí nhớ.

- Ngưu nhi em lẩm bẩm gì vậy ? - Ma Kết nhìn Song Ngư, khẽ lay người cô hỏi khi thấy cô chăm chú nhìn người con trai đó.

- A...À...hả ? - Ma Kết lay nhẹ, khiến cô choàng tỉnh - Anh hỏi gì cơ ?.

- Anh hỏi em đang nghĩ gì mà thơ thẩn vậy ?.

- Người đó...- Song Ngư hướng mắt về phía chàng trai - Em trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi thi phải.

- Em cũng thấy vậy sao?.

- Anh cũng vậy? - Song Ngư nhìn Ma Kết hỏi.

- Ưm. Người này tất quen, nhưng trong chốc lát anh không thể nhớ được.

Chàng trai vòng qua bên kia mở cửa xe sau, một đôi giày royale màu đen nhỏ nhắn hiện hữu tên mặt đất. Theo đó là cô bé loli với mái tóc bạch kim dài đến khoeo chân. Gương mặt xinh đẹp, sắc sảo, ánh mắt nhìn về phía mấy sao, một cái nhếch môi. Khiến mấy sao từ ánh mắt ngỡ ngàng đến ngạc nhiên cô gái vừa bước xuống xe.

- Tiểu Xử - Song Ngư khẽ gọi, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Xử Nữ.

- Song Ngư tự hỏi, vì sao Xử Nữ lại có mặt ở đây. Con bé đã trở về từ khi nào?. Suốt ba năm qua nó đã đi đâu? Ba năm trước đây khi Xử Nữ sang Nhật Bản, một năm cô còn có thể gặp nó hai, ba lần đẻ bàn chuyện bang. Nhưng ba năm trước Xử Nữ đột nhiên biến mất không một dấu vết, như chưa từng tồn tại vậy, cô không cánh nào để liên lạc với Xử Nữ. Xử Nữ con bé có vẻ bị ốm đi nhiều, sắc mặt cũng không tốt. Xử Nữ con bé đã gặp chuyện gì sao? Những câu hỏi về Xử Nữ cứ luôn xoay vòng trong suy nghĩ của Song Ngư.

Xử Nữ từ từ bước vào trong, vẫn cái nhếch môi ấy. Cự Giải thoáng thấy Xử Nữ thì lùi lại lấp sau lưng Thiên Yết. Song ngư nhìn thấy Xử Nữ đang đi đến phía mình chợt mỉm cười. Nhưng rồi lại cứng đờ khi Xử Nữ lướt qua như không quen biết.

" Xử Nữ con bé làm sao vậy chứ?" - Song Ngư tự hỏi hướng mắt về phía Xử Nữ.

- Đó là Xử Nữ sao, cô ta khác quá - Nhân Mã nhíu mày nhìn theo bóng Xử Nữ.

- Cũng đã chín năm rồi còn gì, không khác mới lạ. Nói vậy nhưng người con trai kia là ai vậy ? - Bạch Dương hỏi.

- Ai biết, chắc là bạn con bé thôi, Xử nhi con bé thân thiện như vậy thì thiếu gì bạn - Song Tử.

- Sao nhỏ đó sao lại ở đây, đáng nghẽ nơi nó phải vào là trường tiểu học mới đúng chứ - Thiên Bình thắc mắc.

- Cậu cũng biết mà, Xử nhi con bé học giỏi như vậy được nhập học vào đây là chuyện thường mà - Ma Kết.

- Xử nhi, Xử nhi ? Gọi tên nghe thân mật quá ha - Bạch Dương liếc đó Song Tử, Ma Kết.

- Thì có sao, dù gì Xử Nữ cũng là bạn của chúng ta mà - Song Tử.

- Bạn á, tôi không có người bạn như vậy đâu. Lúc nãy cậu không nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn Cự Giải sao, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống không bằng - Bạch Dương cãi.

- Thôi, các cậu im hết đi, lên lớp, chuông reo rồi - Song Ngư khó chịu cắt ngang cuộc nói chuyện của Tử - Dương.

Cả đám kéo nhau lên lớp, đám học sinh nghe thấy tiếng chuông cũng giải tán, ai về lớp nấy trong lòng hùi hụt vì không được ngắm mấy sao nhà ta nữa.

- Yết ca - Cự Giải gọi Thiên Yết, giọng cô có phần run rẩy.

- Không sao đâu, lên lớp thôi - Thiên Yết siết chặt tay cô, vỗ nhẹ.

Buổi sáng hôm đó, lớp mấy sao có thêm Thần Hy và Xử Nữ vào học, cả hai chọn ngồi bàn cuối, và tiết học bắt đầu trong im nặng.

++++++++++++++++++++++++++++
End cháp 1.
Ủng hộ mình nha mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro