Chương 58. Vì sao nhỏ lấp lánh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kì nghỉ đã bắt đầu, đồng nghĩa sắp đến Giáng sinh- một trong nhưng ngày lễ lớn nhất năm, mọi người nô nức chuẩn bị trang trí nhà cửa và chuẩn bị những món quà cho người thân và bạn bè.

Tại bệnh viện trung tâm thành phố, Thiên Yết xách một làn hoa quả đẩy cửa phòng bệnh bước vào.

Bên cửa sổ, một quý phụ mỉm cười chăm chú ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, dù gương mặt tiều tụy, nhợt nhạt do mang bệnh một thời gian dài, người ta vẫn thấy ở bà sự quý phái.

Nghe tiếng mở cửa, người phụ nữ quay sang, nhìn thấy người đến là ai, ánh mắt bà tràn đầy ý cười:

- Thiên Yết, con đến rồi.

- Mẹ.- Thiên Yết để làn hoa quả trên tủ đầu giường bên cạnh, nắm lấy tay bà- Mẹ vẫn khỏe chứ?

- Mẹ khỏe. Con thì sao?

- Con vẫn ổn. Bác sĩ nói thế nào ạ?- Thiên Yết áp tay mẹ vào má mình. Thật ấm.

- Tất nhiên là có chuyển biến tốt rồi, bao giờ chả thế. Chỉ là...

Chỉ là bà không bao giờ có thể rời khỏi bệnh viện dù chỉ một bước.

- Mẹ à, thế là được rồi. Những điều khác không quan trọng. Con có mang đồ cho mẹ bồi bổ đây.

Vừa nói, Thiên Yết vừa sắp hoa quả ra đĩa. Không chỉ vậy, cô còn lấy ra một bó mẫu đơn rực rỡ.

- Và không quên loài hoa mẹ thích nhất.

- Đẹp quá! Cảm ơn con.

Lần nào tới thăm bà, Thiên Yết cũng mang một bó mẫu đơn tới, đem lại sức sống cho căn phòng này. Và quan trọng nhất... bà Yuwol nghĩ thầm, mỗi lần nhìn bông mẫu đơn, bà lại thấy hình ảnh của Thiên Yết- niềm hạnh phúc lớn nhất trong đời bà.

- Cha con hôm qua đến thăm mẹ, nhưng cũng chỉ được một lát. Haizz, cuối năm rồi, công việc ngập đầu ngập cổ, không khéo đêm Giáng Sinh chỉ có mỗi hai mẹ con ta.- Bà Yuwol  bắt đầu kể chuyện hàng ngày- Mấy hôm trước nữa, bà Kim Nga cũng tới thăm mẹ nhưng không thấy thằng nhóc Kim Ngưu đâu, nghe nói năm nay nó đón Giáng Sinh và năm mới với bác của nó. Thế nào, hai đứa dạo này vẫn ổn chứ? Mẹ nghe cha con bức xúc lắm, con và thằng bé cãi nhau à?

- Con và Kim Ngưu chia tay rồi ạ.- Thiên Yết nhàn nhạt đáp. Mà nói chia tay cũng không đúng vì từ đầu đến cuối cô và Kim Ngưu chẳng có gì với nhau cả, người ta cứ gán ghép lung tung mà cô nói cũng không ai nghe.

- Sao thế?- Bà Yuwol ngạc nhiên.

- Không phải mẹ nghĩ con có ý với Kim Ngưu đấy chứ?

- Chẳng lẽ không phải?

Thiên Yết thở dài. Biểu hiện của cô đâu có giống như thích anh đâu, tại sao mọi người đều nói thế?

- Mẹ xin lỗi.- Bà Yuwol cúi đầu ân hận. Người làm mẹ như bà đến tâm tư con mình cũng không nắm bắt được.

- Không phải lỗi của mẹ đâu.- Thiên Yết an ủi bà- Kim Ngưu cũng không thích con đâu, nhưng mẹ anh ấy cũng không biết.

Lúc đầu có thể là thích thật nhưng càng về sau càng không.

Kim Ngưu theo đuổi cô lâu như vậy chỉ là do không cam lòng thôi.

- Nhưng mà các con còn hôn ước, vậy thì phải làm sao?- Bà Yuwol lo lắng. Ép buộc như thế sao có thể hạnh phúc?

- Con tính đến chuyện giải trừ hôn ước. Nhưng mà cha giận lắm... kiên quyết không đồng ý.

- Thật là! Cha con có nghĩ đến cảm nhận của con không vậy!?- Bà Yuwol nghe vậy tức điên- Thiên Yết, con yên tâm! Mẹ sẽ nói chuyện rõ ràng!

- Có mẹ chống đỡ là con yên tâm.- Thiên Yết bật cười- Với lại, Kim Ngưu cũng đang do dự rồi, con nghĩ sẽ sớm thôi.

Lúc cô đề nghị chuyện này, Kim Ngưu cũng phản đối ghê gớm lắm nhưng bây giờ cô nhận ra anh đang lưỡng lự, không để ý cô nhiều như trước.

Thiên Yết âm thầm bỏ xuống gánh nặng. Có lẽ sợi dây trói buộc này sẽ sớm đứt thôi.

- Thiên Yết con yêu, mẹ thấy hơi mệt rồi.

- Vậy để con hát cho mẹ nghe nhé.- Thiên Yết chỉnh gối cho mẹ nằm thoải mái- Con nên hát bài gì?

- Bài "Vì sao nhỏ lấp lánh". Hồi bé con thích bài đấy lắm.

- Vì đó là bài đầu tiên mẹ dạy con mà.

Thiên Yết mỉm cười, cô bắt đầu hát khe khẽ:

   " Twinkle, twinkle, little star,
How I wonder what you are.
Up above the world so high,
Like a diamond in the sky.

When the blazing sun is gone,
When he nothing shines upon,
Then you show your little light,
Twinkle, twinkle, all the night.

( Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lấp lánh ơi!
Làm sao tôi biết được bạn là gì?
Tít ở trên cao của thế giới này,
Bạn giống như một viên kim cương giữa bầu trời.

Khi vầng dương sáng chói đã vụt tắt,
Thì ánh dương sẽ không còn soi sáng nữa,
Đó là lúc bạn vươn mình với ánh sáng nhỏ nhoi,
Lấp lánh, lấp lánh suốt đêm dài)

Bà Yuwol hạnh phúc lắng nghe. Bài hát trẻ con ấy như đưa bà về lại quá khứ, cái ngày lần đầu bà hát cho Thiên Yết nghe và gương mặt vui sướng của Thiên Yết.

Sinh ra trong một gia tộc dù cuộc sống đủ đầy, giàu sang phú quý nhưng cũng rất áp lực. Thiên Yết không thể có tuổi thơ như những đứa trẻ khác, hằng đêm, bà chỉ có thể lén lút làm con bé vui bằng cách hát những ca khúc thiếu nhi như thế này.

Chuyện của 12 năm trước, dù hậu quả nặng nề đến độ không thể tưởng tượng nổi nhưng... không phải không có điểm tốt.

Ít nhất Thiên Yết đã trưởng thành đúng nghĩa chứ không phải trong áp lực trở thành niềm tự hào của gia tộc.

  "Then the traveler in the dark,
Thanks you for your tiny spark,
He could not see which way to go,
If you did not twinkle so.

In the dark blue sky you keep,
And often through my curtains peep,
For you never shut your eye,
Till the sun is in the sky.

As your bright and tiny spark,
Lights the traveler in the dark.
Though I know not what you are,
Twinkle, twinkle, little star."

(Đó là lúc người lữ khách trong đêm tối,
Thầm cảm tạ tia sáng bé nhỏ của bạn đấy,
Họ sẽ không thấy được đường để đi đâu,
Nếu như bạn không lấp lánh như thế đó.

Trong đêm tối bạn giữ lấy bầu trời xanh,
Và tôi thường lén nhìn qua rèm cửa,
Vì bạn sẽ chẳng bao giờ nhắm mắt ngủ đâu,
Cho đến khi vầng dương tái hiện trên bầu trời.

Chính tia sáng nhỏ bé và sáng ngời của bạn,
Đã soi sáng cho lữ khách trong đêm tối đấy.
Dù tôi không biết bạn là gì đi nữa,
Thì bạn cũng là ngôi sao nhỏ lấp lánh, lấp lánh đấy thôi.)

- Nhưng mà Thiên Yết này...

- Dạ?

- Mẹ nhớ mới kịp dạy con phần đầu, con học ở đâu phần sau vậy?

Thiên Yết không trả lời, bà Yuwol cũng không hỏi nữa.

"Twinkle, twinkle, little star.
How I wonder what you are.
Up above the world so high,
Like a diamond in the sky.

Twinkle, twinkle, little star.
How I wonder what you are.
How I wonder what you are."

(Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lấp lánh ơi!
Làm sao tôi biết được bạn là gì?
Tít ở trên cao của thế giới này,
Bạn giống như một viên kim cương giữa bầu trời.

Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lấp lánh ơi!
Làm sao tôi biết được bạn là gì?
Làm sao tôi biết được bạn là gì?)

( Bài hát trên do Jewel trình bày trong album Lullaby; người dịch lời: pepsididong; au tìm hiểu được trên mạng)

Em từng là lữ khách lạc đường trong đêm tối, cô đơn và chỉ biết lang thang vô định.

Cảm ơn anh đã là vì sao nhỏ lấp lánh soi sáng cho em.

Nhớ bấm hình ngôi sao ở dưới, cmt và share truyện cho ta nha! Cảm ơn đã đọc!!!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro