Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Lan Tuyết Lâu...

Khung cảnh bên trong thật đông vui,mỹ nữ khắp nơi đều thấy,ai cũng ăn mặc thiếu vải,như có như không,làm không biết bao gã đàn ông chảy nước miếng đầy thèm thuồng.Tiếng đàn thập lục vang lên say mê,càng làm tăng vẻ ám muội của nơi đây,đúng chất phong trần của một thanh lâu lớn nhất thành Tương Dương,đã vào là không muốn ra,mà ra rồi thì nhất định sẽ ghé thăm nhiều lần nữa.

Bà chủ đang chạy đôn chạy đáo,mặt tươi như hoa,việc làm ăn dạo này càng lúc càng tốt,khiến bà ta không còn tin nổi vào mắt mình.Chợt,trông thấy một bóng người từ ngoài cửa đang tiến vào,nhận ra khách quen,bà ta chạy vội tới,tỏ ra hết sức vui vẻ.

''Ai da, Tấn Vương, nghe nói công việc dạo này bận bịu, vậy mà ngài vẫn thu xếp thời gian đến đây, thật vinh hạnh cho chúng tôi!''

Tấn Vương khách khí gật đầu,đoạn đưa mắt nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó.Từ khi bước vào, hắn đã gây sức chú ý không nhỏ,hắn có thân hình cao lớn,lại rất tuấn tú,mày kiếm sắc nhọn, đôi mắt tinh anh rất hút hồn,toát lên vẻ lãng tử vốn có,có thể nói,hắn trời sinh là một mỹ nam,lại thêm võ công cao cường nên được rất nhiều nữ tử yêu mến là chuyện đương nhiên.

Bà chủ trông thái độ của hắn,tất nhiên hiểu được,ra hiệu với một kĩ nữ bên cạnh,đoạn hướng ánh mắt về hắn, tươi cười.

''Tấn Vương, không ai ở đây là không biết Thiên Hạc là người của ngài,cớ sao phải vội!''

Dứt lời,chợt nghe tiếng hò reo không ngớt của đám đông.Từ trên cao,một dải lụa màu đỏ được thả xuống, theo đấy một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang lướt đôi chân ngọc ngà trên đó,bên tay ôm cây đàn tỳ bà,nhẹ nhàng bay xuống.

Cảnh tượng hết sức tráng lệ,như đang lạc vào cõi tiên,còn nữ nhân tựa tiên nữ kia chính là Thiên Hạc-hoa khôi bậc nhất thành Tương Dương.Nàng đẹp đến mê người,dáng người quyến rũ,thêm bộ y phục màu đỏ mỏng manh trên người càng làm tôn lên nước da bạch ngọc của nàng,nàng sở hữu khuôn mặt đẹp như hoa,không khác gì với Hằng Nga Tiên Tử trong tưởng tượng của bao người,đôi mắt quyến rũ, trong như nước đã khiến không ít gã đàn ông nguyện vì nàng mà trở thành nô lệ.

Trông thấy mỹ nhân đang tiến lại gần mình,Tấn Vương mặc dù vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng trống ngực đã đập liên hồi.Đứng trước nàng,bao nhiêu khí phách cùng sự nguy hiểm của một kẻ đứng đầu Cấm Vệ Quân đều bay đi đâu hết.Hắn đã yêu Thiên Hạc.Có thể ngay lần đầu gặp nàng đã như vậy.

Khi ấy,Thiên Hạc rất khó tính,không phải ai cũng lọt vào mắt xanh của nàng,nhưng hắn lại may mắn trở thành kẻ đầu tiên được nàng lựa chọn, vì hắn đã cứu nàng khỏi bọn tặc phỉ trên đường hoa khôi đi diễu hành.

Không giống với những kẻ khác,đến với Thiên Hạc chỉ để thỏa mãn dục vọng bản thân,hắn thực sự yêu nàng đến si mê,đã rơi vào lưới tình không lối thoát.

Trên cao, Thiên Hạc tung dải lụa từ trong ống tay áo, cuốn chặt vào người Tấn Vương,dùng lực kéo lên.Đây là phương thức của nàng mỗi khi lựa chọn nam nhân.

...

Vừa cởi y phục cho Tấn Vương,Thiên Hạc vừa cất giọng nhỏ nhẹ.

''Song Tử, hôm nay bận vậy,vẫn đến tìm thiếp sao?''

''Chỉ cần được nhìn thấy nàng,ta sẽ không cảm thấy mệt!''

Song Tử cười,nhẹ nhàng ôm Thiên Hạc vào lòng,hít lấy mùi hương thuộc về riêng nàng.

Đã nhiều lần,hắn đề cập đến việc muốn chuộc Thiên Hạc ra, để nàng làm nhất phẩm phu nhân,nàng đã một mực từ chối,nói rằng với thân phận của nàng,căn bản không xứng.Hắn tôn trọng ý kiến của nàng, cũng đã dặn nàng khi nào muốn, cũng có thể trở thành phu nhân của hắn.Nhưng có lẽ, ngày đó còn rất xa....

...Diệp Ngân Cung...

Thấy Tiêu Thục Phi vui vẻ tiễn một nữ nhân ra tận cửa,cung nữ xung quanh không khỏi xì xào bàn tán.

Tất thảy đều cho rằng nữ nhân kia tuyệt không phải người.Nàng ta là nữ Thái Y đầu tiên mới được bổ nhiệm,tên Lâm Bảo Bình,nếu nói về nhan sắc thì quả không một kẻ nào dám chê,xinh đẹp tuyệt trần mà cũng quái dị vô cùng,đi đâu cũng chỉ thích đi một mình,không bao giờ sử dụng dược phẩm trong hoàng cung mà toàn đích thân đi kiếm ở ngoài thành,rất ít khi mở miệng,mà một khi đã nói thì toàn là nhưng lời lẽ kì lạ, thâm sâu khó đoán,có phần điên điên khùng khùng.Vì vậy, gần như không ai dám tiếp xúc với ả.

Nếu chỉ nói đến đó thì cũng không có gì là đặc biệt,mấy hôm trước,Tiêu Thục Phi bị hạ độc trong đồ ăn.Theo như những lời Trương Thái Y-người có y thuật cao siêu nhất Dược Ty Phòng,Nương nương đã không còn tại thế.Tuy nhiên,Lâm Bảo Bình lại khẳng định có thể cứu sống Nương Nương,tất cả mọi người, ngay cả Hoàng Đế cũng không tin,người đã chết sao có thể sống lại?

Thế nhưng,chỉ sau một canh giờ, Tiêu Thục Phi liền khỏe mạnh đi ra,như chưa từng có chuyện gì ,làm ai nấy đều thất kinh.

Không ai biết ả dùng phương pháp gì,bởi lúc đó trong tẩm cung chỉ có ả và Tiêu Thục Phi,những người khác đều không cho phép bước vào nửa bước.

Từ đó,cái tên Lâm Bảo Bình rất được chú ý,Tiêu Thục Phi cũng đã nhiều lần mở tiệc khoản đãi.

Bảo Bình không thèm để ý ánh mắt người xung quanh,nàng từ trước tới giờ luôn như thế nên những thái độ này đối với nàng đã trở thành quen thuộc, giống như ăn cơm vậy.

Hít một hơi thật sâu,nàng đi thẳng ra ngoài thành,mục đích là muốn kiếm vài con chuột để mang về thử thuốc.Ai da, người người ai cũng ghét chuột nhưng Bảo Bình nàng lại coi chúng là hảo hữu,sự hy sinh anh dũng của chúng cũng thật có ích cho quốc gia a.

*Từ một nơi xa xôi nào đó,những chú chuột đáng thương đang thi nhau hắt xì,phải chăng trời sắp trở lạnh sao?*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro