Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Đại Lý Tự...

''Đại Nhân''

Nhìn thấy Sư Tử đang tới gần,hai thị vệ đứng canh ở cửa vội cúi gập người.Theo chỉ thị, họ đều được cử đến để bảo vệ một vị cô nương,mặc dù tuân theo mệnh lệnh nhưng trong lòng cả hai vẫn có khúc mắc,Nhật Vương của họ là người mạnh mẽ, oai phong,lúc nào cũng chỉ có công việc ở Đại Lý Tự, tuyệt không để ý tới nữ nhân,nay lại đích thân đi thăm một cô nương,quả khiến người khác lấy làm lạ.

Mở cửa phòng ra, Sư Tử đưa mắt nhìn quanh,căn phòng này cấu trúc rất đơn giản,chỉ có một bàn uống trà,một bộ giường tủ và đồ dùng cần thiết khác.Tuy nhiên, những điều đó không làm hắn bận tâm,bởi vì hắn đang tìm người.

Khung cảnh xung quanh thật yên tĩnh,gần như không phát ra một tiếng động nào,Sư Tử cảm thấy có chút kì lạ, liền tiến sâu vào trong.Vì là người đứng đầu Đại Lý Tự nên đối với hắn việc tìm kiếm là không hề khó.Chẳng cần tốn bao nhiêu thời gian,ánh mắt hắn đã rơi trên người một nữ nhân đang ngồi trên giường,hai tay ôm lấy đầu gối,đầu gục xuống,mái tóc mềm mượt để xõa, nếu là người thường trông thấy chắc đã sợ hãi mà chạy tóe khói.

Cảm nhận có người lại gần, nữ nhân kia bất giác ngẩng đầu,trước mắt nàng giờ đây chỉ có hình ảnh một nam nhân anh tuấn bao trọn,mạnh mẽ,kiêu ngạo là tất cả những từ để miêu tả về hắn.

Hai đôi mắt giao nhau,Sư Tử chợt cảm thấy khó chịu,nhịp tim đập nhanh hơn bình thường.

Cô nương trước mặt đẹp tựa tiên nữ,dáng người gầy,mềm mại tựa cành liễu,da trắng như ngọc,khuôn mặt trái xoan,mũi dọc dừa,đôi mắt đẹp nhưng sâu,rất thần bí, nhìn vào có đôi phần e sợ,đôi môi nhỏ nhắn,ươn ướt, tạo cảm giác vừa muốn bảo vệ,lại vừa dè chừng.

Dường như không gian quá im lặng,Sư Tử chủ động lên tiếng.

''Cô nương tên gì?''

Nhưng hắn không nhận được câu trả lời,vị cô nương kia chỉ im lặng,chăm chú nhìn hắn,thật lâu.Bỗng, nàng ta hét lên thất thanh làm cho Sư Tử và thuộc hạ bên ngoài ai nấy đều giật bắn mình,nếu không biết thì chắc sẽ tưởng Sư Tử hắn đang giở trò cầm thú với ả.

''Đừng lại gần ta!Không được!A....''

Cô nương kia vừa la hét, vừa sợ hãi lùi ra sau.Sư Tử càng lại gần,nàng ta càng hét lớn khiến tất thảy thuộc hạ bên ngoài đều xông vào, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Sư Tử phát hoảng, rõ ràng từ nãy tới giờ hắn vẫn chưa đụng chạm gì ả,tại sao lại lớn tiếng như thế?Hắn vội đưa tay ra nắm lấy bả vai đối phương định trấn an tinh thần ả thì ngay lập tức, hai tay ả giữ chặt cổ tay phải của hắn,dùng răng cắn mạnh vào.

Sư Tử giật mình,theo phản xạ,dùng chính bàn tay phải vặn ngược cổ tay của nàng ta.Chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của người con gái,đầy đau đớn,bất lực rồi im bặt.Cả người nàng,đổ rạp xuống giường,ngất lịm đi.

Cuối cùng,Sư Tử cũng buông tay,đối với nữ nhi,hắn chẳng bao giờ nhẹ nhàng,có lẽ là do không biết cách đối xử thì đúng hơn,mà sao người này có thể yếu như vậy,hắn còn chưa dùng nhiều lực.

Thấy chủ nhân nhìn người kia chăm chú,Lâm Vũ lại gần.

''Cô nương này đã mấy ngày không chịu ăn uống,có lẽ do kiệt sức''

''Truyền thái y''

Sư Tử miệng nói nhưng mắt vẫn không rời nữ nhân đang nằm trên giường.Nàng ta sợ hãi như vậy chắc đã chịu không ít khổ sở trước đó.

...

Đặt tay bệnh nhân vào trong chăn,Chu thái y tiến ra bàn,kê đơn thuốc rồi đưa cho Lâm Vũ.

''Chỉ cần cho vị cô nương đây uống thuốc đầy đủ cộng thêm đi dạo hàng ngày là có thể bình phục''

''Cảm tạ Chu thái y''

Sư Tử hài lòng, cho người tiễn Thái y ra tận cửa.Đoạn, hắn quay lại, ánh mắt rơi trên người nữ nhân nọ.

''Khi nào nàng ta tỉnh thì báo ta''

...Phủ Lâm Vương...

''Rầm!''

Tiếng đập bàn chứa đầy sự tức giận của một nam nhân trẻ tuổi khiến Tiết Độ Sứ Đô Kì Đạo-Quách Hưng giật mình,vội cúi rạp người xuống.Đối với kẻ trước mặt,lão luôn tỏ ra vô cùng e sợ.Lâm Vương này thân hình cao lớn, mặt mày anh tuấn,đẹp như được tạc,hơn nữa ở hắn lại toát lên sự nguy hiểm như Ma Vương,thực làm người ta lạnh sống lưng,tuy vậy,hắn lại luôn ra vẻ điềm đạm,khiêm tốn trước mặt kẻ khác.Cũng chẳng biết hắn rốt cục là như thế nào?

Nhận thấy Quách Hưng đang run cầm cập,một nam nhân khác đang nhàn nhã uống trà lên tiếng.Hắn có một vẻ đẹp đầy cuốn hút, mị lực mê người,lại có nét thần bí, thực là đối tượng hoàn mỹ của biết bao thiếu nữ.

''Xà Phu, huynh làm gì phải nóng thế,ngồi xuống đã!''

Xà Phu nhìn nam nhân bên cạnh, không nói được gì đành hậm hực ngồi xuống.Để chuẩn bị thật tốt cho kế hoạch lần này, hắn đã phải chi rất nhiều tiền của vào số quân khí đó,hơn nữa còn cho phép Hắc Lang tùy ý bắt cóc nữ nhân,bán vào Thanh Lâu để có thêm ngân lượng rèn vũ khí,vậy mà cuối cùng...lại để Đại Lý Tự tóm gọn,bảo sao hắn không tức đến bốc hỏa.

''Huynh phải cảm thấy may mắn vì Đại Lý Tự chưa tóm được Hắc Lang, nếu không cái mạng này của huynh...đã không còn rồi!''

Hắn vẫn bình thản như vậy mà không hề bận tâm tới ánh mắt đáng sợ của đối phương.Kình Ngư hắn trước giờ vẫn luôn ra vẻ thanh tao,nói những lời thẳng thắn,nhưng cho dù thế nào, hắn biết Xà Phu nhất định sẽ không làm gì hắn.

''Vậy hiền đệ có cách sao?''

Nghe câu hỏi của Xà Phu,Kình Ngư chỉ cười,cầm lấy bàn tay của Xà Phu, viết mấy chữ lên.Xà Phu kia cũng không phải loại ngốc,tất nhiên hiểu được ý của hắn,khóe miệng nhấc lên, tinh thần tốt hơn hẳn.

Đoạn,vẫy tay ý bảo Quách Hưng lại gần,thì thầm với lão mấy câu,tuy chưa biết nội dung là gì nhưng ánh mắt của Xà Phu lại toát lên tia nguy hiểm,giống như ánh mắt của loài lang sói khi nhìn thấy con mồi ngon vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro