Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GTNV Mới

(p/s: vì đây là một nhân vật có vai trò không thể thiếu trong cốt truyện nên mình quyết định giới thiệu!)​

- Diệp Chúc Ngâm(nữ) : Chính tứ phẩm-Mỹ nhân, là ái nữ của Tiết Độ Sứ Khánh Châu-Diệp Tĩnh, xinh đẹp nhưng do được nuông chiều từ nhỏ nên bản tính kiêu căng,hay đố kị.


''Vụt!''

Mũi tên xé gió, lao thẳng về phía trước,nhắm trúng mục tiêu.

Linh cảm cho biết có điều gì đó chẳng lành,Thiên Bình giật mình quay phắt lại,chưa kịp định thần thì ngay tức khắc,chỉ diên đã đứt dây,vô lực rơi xuống,mắc vào cành cây trên cao.

''AAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!''

Từ đằng xa,nghe tiếng hét thất thanh của nàng mà Thạnh Nhi cùng Tương Nhi giật bắn mình,vội vàng chạy tới,sắc mặt mười phần lo lắng.Vừa vào đến nơi, trông thấy tỉ tỉ đang ngước mắt lên cao,biểu cảm rất khó coi,lại còn vị nam nhân cách đó tầm vài chục bước,trên tay cầm cây cung bằng vàng,bên ngoài hai đầu cung được bọc da hổ,quanh người đều toát ra hàn khí,vô cùng nguy hiểm, khiến cho cả hai đều thất kinh,nổi hết cả da gà.

Tình cảnh này....có quá đáng sợ không,sao mà im lặng quá vậy?Thạnh Nhi bấy giờ người đã cứng đờ,chỉ mặc cho Tương Nhi kéo tới chỗ Thiên Bình.

Ánh mắt không dời chỉ diên,Thiên Bình trong tức khắc cảm thấy hụt hẫng,thất vọng vô cùng, tuy nhiên hơn hết vẫn là sự phẫn nộ,lửa giận thiêu đốt tâm can. Sao tên kia có thế vô duyên như vậy chứ?Không nói không rằng,cư nhiên huỷ đi thú vui của nàng.

Đoạn, nàng hậm hực tiến nhanh về phía Thiên Yết,không chút nể nang mà chỉ thẳng vào mặt hắn, hất cằm đầy kiêu ngạo,bắt đầu tuôn một tràng.

''Ngươi có mắt không vậy,không nhìn thấy chỉ diên của ta hay sao mà tuỳ tiện bắn đứt!Ngươi không cảm thấy việc phá người khác là vô duyên ư?Thích bắn cung thì đi nơi khác mà thể hiện, diễu võ dương oai với ta thì có ích gì?''

Thiên Yết không trả lời,ánh mắt lạnh lùng như đang xoáy sâu vào trong tâm trí nàng làm Thiên Bình đang tức giận cũng bắt đầu có chút e dè.

Thiên Bình nàng trước giờ đã gặp qua rất nhiều loại người,nhưng loại trầm lặng ít nói,âm khí đầy mình như tên này thì chưa bao giờ.Sự im lặng của hắn làm nàng khó chịu,hoả khí càng gia tăng.

''Bộ ta có đắc tội với ngươi sao?....Ê!Trả lời đi!Ngươi!....Là nam nhân lại là người sai trước, vậy mà ngươi không nói nổi một câu xin lỗi,lại còn ra vẻ cao quý,không biết thẹn à?''

Thạnh Nhi,Tương Nhi không biết từ khi nào hai mắt đã trợn lớn,hàm suýt nữa thì rơi cả ra ngoài.Thực ra cũng dễ hiểu thôi, Thiên Bình tỉ của họ trước giờ luôn tỏ ra rất ôn hoà, thanh nhã,nói năng nhỏ nhẹ, suy nghĩ trước sau,vậy mà hôm nay....miệng lưỡi lại sắc bén, kín kẽ, tuyệt không cho đối phương phản bác,thái độ cũng thực kích động.So với trước đây thì đúng là hai con người hoàn toàn khác nhau.Xem ra, tỉ tỉ chẳng phải hạng dễ động vào.

Sự mất bình tĩnh của Thiên Bình làm Thiên Yết có chút hứng thú, khoé miệng cong lên, thân làm hoàng đế, chưa một ai dám tỏ thái độ với hắn,thế mà cô nương đây lại cả gan nhục mạ hắn,thực không biết điều.Tuy nhiên,hắn quả thực cũng đã nảy sinh đôi phần tức giận,chỉ là nén lại trong lòng,không cho bộc phát ra ngoài mà thôi.

Hắn khoanh tay,nghiêm túc nhìn nàng hồi lâu mới lên tiếng.

''Ta rất ghét bị làm phiền,hiểu chưa?''

Thiên Bình trợn ngược mắt,sao hắn có thể đáp lại nàng chỉ bằng mấy từ cụt lủn đó,tuy nhiên những lời này lại có sức tác động đến nàng không hề nhỏ.Ghét bị làm phiền ư?Dễ nghe nhỉ!Nàng chơi chỉ diên thì liên quan gì đến hắn mà xía vào,lại còn đổ thừa cho nàng.Cảm thấy bản thân bị xúc phạm,bao nhiêu lễ nghĩa của một công chúa đều đã bị nàng vứt sang một bên,hôm nay nếu không để cho đối phương biết được sự lợi hại của nàng thì nàng không phải là Phương Thiên Bình!.

''Thật nực cười,ngươi nghĩ ngươi là ai?Nơi này là do ngươi làm chủ ư?Ta cứ thích làm phiền ngươi đó,ngươi làm gì được ta?Đừng tưởng mình ăn mặc cao sang được một tí mà tỏ ra thế này thế nọ!Chỉ diên của ta bị mắc trên kia là do ngươi nên ngươi phải đích thân lấy nó xuống!''

Trần Công Công nãy giờ nghe những lời ngông cuồng của nàng đã không khỏi kích động.Đến cả ông-người thân cận nhất với Thiên Yết cũng không dám tuôn ra khỏi miệng những lời đại nghịch bất đạo như thế.Đoạn,ông chỉ tay vào mặt Thiên Bình,nói mà như quát.

''Ngươi thật to gan, có biết vị này là ai không?Là....''

Chưa dứt lời thì Trần Công Công đã nhận được cái lắc đầu không vui của hoàng đế,bèn biết điều ngậm miệng lại,nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.

Về phần Thiên Yết,hắn đột nhiên ghé sát vào tai Thiên Bình mà không báo trước khiến nàng giật mình,có chút sợ hãi, hơi nghiêng người về sau, có lẽ do trước giờ ít tiếp xúc với nam nhân,khoảng cách lại còn gần nhau trong gang tấc nên mặt cũng tự nhiên mà đỏ ửng cả lên.

''Lần sau,nếu để ta thấy cảnh này một lần nữa,sẽ không xong với ta đâu!''

Nói xong,hắn xoay người đi thẳng,không chút lưu luyến.Thiên Bình bấy giờ đã bị những hành động của hắn làm cho cứng đờ,tóc gáy dựng đứng,nàng cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo như truyền từ địa phủ lên toát ra từ người nam nhân này,giống như....Diêm Vương vậy.Trông theo tấm lưng cao lớn ấy,nàng bất giác lên tiếng.

''Vậy...còn chỉ diên của ta!''

Chợt khựng lại, hắn cười,nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện,như có như không,thực chẳng thể nào đoán được tâm tư của người này.Hắn đánh mắt sang Trần Công Công đang đi bên cạnh,cất lời đầy ẩn ý.

''Vừa nãy không có chuyện gì xảy ra cả!''

Trần Công Công lén nhìn vị hoàng đế trẻ, trong lòng đầy hồ nghi,bởi theo tính cách của Thiên Yết,cô nương kia chắc giờ này đã về suối vàng rồi,thế nhưng ngược lại,hắn dụ ý cảnh cáo ngầm rằng không được tiết lộ việc này ra ngoài, chẳng phải là đã tha thứ cho nữ nhân kia sao?Trường hợp như thế không phải là chưa từng có,chỉ là Thiên Yết luôn có mục đích của riêng mình, không có lợi, hắn sẽ không tự nhiên mà trở nên tốt bụng vậy.

Nhưng dù sao đây cũng không phải chuyện của ông, có muốn cũng không thể can thiệp,thế nên tốt nhất là bản thân nên biết điều,giữ mồm giữ miệng một chút.

''Cành cây cao như vậy, làm sao mà lấy xuống đây?Cũng tại tên đáng ghét đó,đã gây ra chuyện mà còn cố tình bỏ đi như chưa có chuyện gì,thật là...''

Thiên Bình tiếc rẻ nhìn chỉ diên,trong lòng không khỏi bức xúc.Sau bao ngày buồn chán,cuối cùng nàng cũng đã giải toả được tâm trạng,nhưng mới được một chút thì....

Nàng căn bản cũng không hiểu tại vì sao bản thân lại bỗng nhiên trở nên kích động như vậy, nếu là trước đây chắc chắn nàng sẽ bình tĩnh mà giải quyết vấn đề, giữ hoà khí cho cả hai bên.

Có lẽ từ khi tới Bạch Quốc này, tâm trạng luôn buồn bã,đối với nơi này mà nói đã nảy sinh không biết bao hận thù,hận không thể một đao giết chết Bạch Long Đế-kẻ đã hại nàng mất đi đất nước,mất đi phụ mẫu; hận vì thân là công chúa, là con dân Linh Chiêu Quốc mà đứng trước kẻ thù lại không thể chống trả,để bị bắt về làm tù binh,phó mặc số phận cho chúng sắp đặt; hận bản thân không đủ dũng khí để cắn đứt lưỡi tự vẫn,để có chết cũng phải làm ma Linh Chiêu Quốc.Đến cả Song Ngư- muội muội ruột của nàng mà nàng cũng không thể bảo vệ nổi,để rồi đến giờ vẫn không rõ tung tích.Nàng hận mình quá vô dụng,chẳng thể làm gì ngoài việc căm ghét,nguyền rủa kẻ thù;ngay cả tương lai của chính mình còn thấy mờ mịt thì biết làm gì hơn.

Có lẽ tất cả, tất cả những phẫn nộ,hận ý mà nàng đã đè nén bao lâu nay,cuối cùng cũng có dịp bộc phát,nếu có thể quay trở lại tình cảnh ban nãy,nàng ước mình có thể thốt ra được những lời còn cay độc hơn nữa,vì theo phán đoán của nàng,với ngoại hình của kẻ vừa rồi,chắc cũng phải thuộc tầng lớp cao quý,hoàng thân quốc thích, mà như vậy thì sẽ có liên quan đến tên cẩu hoàng đế đáng hận kia, nhục mạ hắn chính là nhục mạ hoàng đế Bạch Quốc, cũng coi như đã xả được một phần cơn giận của Thiên Bình nàng.

Thấy tỉ tỉ thở dài, tâm trạng Tương Nhi liền trùng xuống,xem ra kế hoạch hôm nay của nàng đã thất bại thảm hại rồi, chẳng những không làm tỉ ấy vui lên mà còn gây thêm phiền phức nữa.Tương Nhi gượng cười, xua tay.

''Không sao đâu tỉ tỉ!Về muội làm cho tỉ cái mới là được rồi!''

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro