Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...Dược Ty Phòng...

''Linh Chi, Cam Thảo, Nhân Sâm, Bạch Quả,Đông Trùng Hạ Thảo....Tốt!Đủ cả, không thiếu loại nào!''

Một nữ nhân xinh đẹp,dáng người nhỏ nhắn đang đi đi lại lại trong phòng thuốc,cẩn thận kiểm tra số lượng cùng chất lượng của từng loại thảo dược, đôi mày lá liễu giãn ra đầy hài lòng, đúng là không uổng công cả ngày trời nàng lặn lội đường xa,đi khắp nơi thu thập, kiếm tìm, thành quả không tồi.

''Bảo Bình tỉ!''

Dòng suy nghĩ của nàng chợt bị cắt đứt bởi một thanh âm trong trẻo từ cửa chính vọng tới.Một nữ nhân vận đồ trắng, bộ dạng thanh tú,ưa nhìn, thân hình nhỏ, hơi gầy,điệu bộ hết sức vui vẻ.Rảo bước về phía Bảo Bình, nữ nhân đó đưa cho nàng một rổ đựng đầy lá thuốc.

''Theo lời tỉ, muội đã sấy khô cả rồi!''

''Muội đó, vết thương mới lành lại được mấy ngày đã tung tăng khắp nơi rồi!''Bảo Bình tươi cười,véo nhẹ má trái đối phương,rồi như nhớ ra điều gì,sắc mặt nàng trầm hẳn

''Mà Ngư Nhi này!Từ lúc vào cung cho tới giờ, có nhiều lời bàn tán về muội lắm đó!Muội không bận tâm sao?''

Lại nhớ ngày hôm ấy,sau khi Ngư Nhi tỉnh lại, Song Tử liền vui vẻ ra mặt, ngỏ ý đưa nàng về nhà, nhưng Ngư Nhi từ chối, nàng nói nàng mồ côi cha mẹ nên từ nhỏ đã sống cùng với họ hàng.Tuy nhiên, không ai trong họ ưa nàng,khi nàng đến tuổi lấy chồng liền vội vã tìm hôn sự,muốn mau chóng đuổi nàng đi.Ngư Nhi tất nhiên là không chấp thuận,gần ngày thành thân, nàng bỏ trốn,chạy vào trong rừng,ai ngờ lại rơi vào bẫy thú của thợ săn,lâu ngày không ai tới cứu, nàng ngất lịm đi vì đói khát.Cuối cùng may mắn được Bảo Bình cùng Song Tử cứu thoát,lý do rất đơn giản,trong lúc sợ hãi lùi về phía thân cây,Bảo Bình đã vô tình tháo được sợi dây thừng buộc ở đó, làm Ngư Nhi bị rơi từ trên xuống.Còn sợi dây chắc như thế tại sao lại bất chợt tháo ra được thì đến ngay cả Bảo Bình cũng không rõ.

Thấy Ngư Nhi tội nghiệp, Bảo Bình chợt nảy ra một ý, muốn đưa Ngư Nhi về cung,hỗ trợ cho mình ở Dược Ty Phòng, dù sao tại đó cũng chỉ có mỗi nàng là nữ nhân, thêm một cô nương chẳng phải càng tốt hay sao?

Ngư Nhi đương nhiên là đồng ý nhưng trước khi theo ân nhân hồi cung, nàng mong muốn Bảo Bình có thể thực hiện một nguyện vọng của bản thân,đó là làm cho nàng một chiếc mặt nạ.

Bảo Bình có phần khó hiểu nhưng nếu đối phương đã không muốn nói ra thì cho dù nàng có gặng hỏi cũng chẳng ích gì.Tuy nhiên, chính chiếc mặt nạ đó lại gây ra không ít phiền phức cho Ngư Nhi.

Từ ngày tới Dược Ty Phòng,đã nổi lên rất nhiều những lời xì xào bàn tán không mấy thiện cảm về nàng,họ đều đoán già đoán non, cho rằng đằng sau lớp mặt nạ kia, hẳn phải là một cô nương vô cùng xấu xí,đến nỗi mà phải dùng cả mặt nạ che lại, không dám để ai trông thấy.

Đối với nữ nhân mà nói, nhan sắc là một thứ rất quan trọng, nếu ngươi đẹp thì người người yêu mến,nâng niu, trân trọng như bảo thạch trân quý, vì vậy chuyện được gả vào một gia đình phú quý, quyền thế hay trở thành ngự thê của hoàng đế là rất bình thường, không có gì để bàn cãi.Ngược lại,nếu ngươi không có nhan sắc,giá trị của bản thân ắt sẽ bị xem nhẹ,chẳng những bị mọi người xa lánh, không được quý trọng mà xui xẻo còn không xuất giá được.

Thế nên, ngoài Bảo Bình ra,Ngư Nhi gần như chẳng được ai để ý,cho dù chỉ là một nữ tì nhỏ nhoi,cũng có thể vênh mặt,tỏ ý khinh thường với nàng.

Đặt tay lên khuôn mặt đã bị chiếc mặt nạ màu hồng phấn che đến hơn nửa,Ngư Nhi thoáng buồn nhưng lại nhanh chóng phục hồi tâm trạng.

''Muội chẳng để ý,người khác nói về mình như thế nào không quan trọng, quan trọng là mình tự biết nhìn nhận bản thân ra sao!''

Thấy Ngư Nhi vẫn lạc quan,tự tin, Bảo Bình cũng bớt lo lắng.Nhưng vẫn còn điểm khiến nàng thắc mắc, từ khi mới gặp Ngư Nhi, nàng đã nhận thấy vị cô nương này rất xinh đẹp, trong sáng,tuyệt không tầm thường,vậy tại sao lại muốn giấu mặt,chẳng lẽ là không thích có kẻ để ý tới mình, hay là....vì nguyên do nào khác?

''Lâm Ngự Y''

Chợt nghe thấy có người gọi mình,Bảo Bình mới giật mình trở ra khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, rảo bước ra phía cửa.

Một tiểu thái giám bộ dạng nhỏ thó,chừng 14,15 tuổi, vừa nhìn thấy nàng liền cúi mình đầy cung kính rồi nhanh chóng vào việc chính.

''Bẩm Lâm Ngự Y, Trùng Thảo Cung cho mời người tới!''

''Là ai cần ta xem bệnh?''

''Bẩm, là Tôn Tài Nhân, nhưng không phải bệnh mà là bị ngã xuống Lệ Thủy Hồ, tới giờ vẫn chưa tỉnh!''

Nghe vậy,Bảo Bình lập tức quay vào lấy đồ nghề rồi nhanh chóng theo chân tiểu thái giám đến Trùng Thảo Cung, không quên dặn dò Ngư Nhi vài điều.

Đối với Bảo Bình nàng,việc nữ nhân trong cung bị ám hại hay vì áp lực mà tự tử là chuyện hết sức bình thường, cứ vài ngày là lại xảy ra một lần;nhưng là một Ngự Y,nàng không thể rũ bỏ trách nhiệm.

...Triệu Gia...

''Làm sao bây giờ,làm sao bây giờ....''

''Ai da, tiểu thư cứ bình tĩnh ngồi xuống đã, đi đi lại lại làm nô tì chóng hết cả mặt!''

Bỏ ngoài tai lời nói của Thu Hương, Nhân Mã vẫn khó chịu không dừng bước,vẻ mặt đầy lo lắng.Mà tại làm sao trong khi nàng bối rối như thế này thì Thu Hương lại có thể ''bình chân như vại'', không có chuyện gì vậy chứ?,thật làm người ta tức chết mà.

Kể ra cũng phức tạp, ngay sau hôm Nhân Mã nàng làm náo loạn ở Ngọc Tửu Lầu, tiếng tăm đã truyền đi khắp nơi, khiến phụ thân nàng tức đến suýt thì thổ huyết,cho dù nàng có giả nam trang hành sự thì cũng không thể tha thứ. Chẳng một chút đắn đo, suy nghĩ, ông liền giam lỏng Nhân Mã trong phòng, cho gia nhân canh phòng nghiêm ngặt,không cho phép nàng ra khỏi phủ nửa bước.

Với bản tính ham chơi,thích tự do đi đây đi đó, Nhân Mã tất nhiên không phục, tìm mọi cách để trốn ra ngoài nhưng vô hiệu,đúng là''Núi cao còn có núi cao hơn''.

Lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn,nàng không thể chịu nổi cái cảnh này nữa rồi, cái gì mà nữ nhi thì không được xuất đầu lộ diện cơ chứ,bậy bạ!Đoạn,nàng lao thẳng ra phía cửa,tức thì chạm mặt với mấy tên gia nhân đáng ghét,mặt chẳng khác gì cái bánh bao, nhưng cái bánh bao này là bánh bao thiu!.

''Tiểu thư, không có lệnh của lão gia, người không được ra ngoài!''

''Hôm nay, bổn cô nương nhất quyết phải ra khỏi đây,kẻ nào dám ngăn cản,ta sẽ chặt gẫy chân!''

Nghe khẩu khí dứt khoát, mạnh mẽ, lại thêm hiểu rõ được tiểu sử hoành tráng của nàng,gia nhân ở hai bên đều có chút rụt rè,hơi lùi về phía sau.Thế nhưng là nam nhân lại đi sợ một nữ nhân chân yếu tay mềm,há chẳng phải là không có chút khí thế nào hay sao? Vì vậy, mặc dù tinh thần không vững, nhưng tên nào cũng vẫn giữ chắc cây gậy trong tay,ở thế sẵn sàng chiến đấu.

Nhận thấy thái độ không mấy cương quyết của đối phương,Nhân Mã đắc ý,xem ra bọn này trước sau gì cũng chỉ là một lũ nhát gan,chẳng cần phải để tâm.Đoạn,nàng không nề hà mà tiến thêm một bước,bỗng từ đâu một giọng nói lanh lảnh,chua chát vang lên.

''Đại Tiểu Thư, con định đi đâu vậy?''

Trong chốc lát,đồng tử Nhân Mã giãn ra hết cỡ,cả người cứng đờ ra như tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro