Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Mã sửng sốt nhìn kẻ trước mặt.

Một người phụ nữ xem ra cũng đã bán lão từ nương,da dẻ trắng hồng, dáng người hoàn mỹ, quyến rũ, ăn vận sang trọng, chỉ cần nhìn sơ qua đã có thể nhận ra là phu nhân nhà quyền quý.

(Chú thích: Bán Lão Từ Nương: chỉ người phụ nữ đã hơn 30 tuổi)

Thấy Nhân Mã có ý muốn đi, bà ta liền ra chặn trước cửa, biểu cảm vui vẻ, đầy khách sáo, nụ cười tươi rói trên môi.

Tuy nhiên, thái độ của bà ta lại không khiến Nhân Mã nảy sinh chút thiện cảm, nhìn là đã thấy giả tạo, buồn nôn!

Nàng căn bản không hề để tâm, mắt cũng chẳng thèm liếc đến một cái, cứ thế đi thẳng làm người phụ nữ kia bỗng chốc tức giận, khó chịu ra mặt.

''Đại Tiểu Thư, chẳng lẽ chưa ai dạy con là phải luôn tôn trọng tiền bối hay sao, huống chi ta còn là mẫu thân của con!''

Nghe tới đây, hoả khí trong người so với ban nãy đã gia tăng không ít, Nhân Mã quay phắt lại, ánh mắt rơi trên người bà ta không rời, nàng cười khuyển, nụ cười nửa miệng đầy mỉa mai.

''Tiền bối ư?Ta chẳng quan tâm, từ trước tới giờ, Nhân Mã ta chỉ tỏ ra tôn trọng với những người đáng để tôn trọng thôi!Mẫu thân của ta?Ta khuyên bà tốt nhất hãy tìm thái y để xem rốt cục bản thân mắc bệnh gì!Khang Tiêu Dung, ta nói cho bà biết, thiếp thì mãi mãi cũng chỉ là thiếp, chẳng thể nào trở thành chính thất phu nhân được đâu!Đá mà cứ thích hoá ngọc!Nằm mơ!''

Khang Tiêu Dung nghe những lời sỉ vả của nàng mà tức đến sôi máu, mặt đỏ cả lên, bà ta thẳng tay chỉ nàng, muốn nói nhưng lại cứng họng ''vô ngôn dĩ đối'' chẳng thể phản kháng.

Trông sắc mặt xám xịt một màu của Khang Tiêu Dung, Nhân Mã sung sướng ra mặt, bởi ngay từ ngày đầu bà ta tới Triệu Gia này, nàng căn bản đã không ưa nổi, thế nên chỉ cần có cơ hội, nàng liền muốn chọc cho bà ta tức chết mới hả dạ.

Nhưng nếu xét ra thì có lẽ người có lỗi là Khang Tiêu Dung.Còn nhớ khi trước, gia đình nàng hoà thuận, êm ấm, nàng lại được phụ mẫu cưng chiều, thực không còn gì để sung sướng hơn; nhưng rồi hạnh phúc cũng có thời hạn, mẫu thân của nàng-chính thất phu nhân Triệu Gia-Phan Mẫn Chi đã phát hiện ra tướng quân của mình-chính là phụ thân nàng bên ngoài có người phụ nữ khác, lừa dối bà bao năm nay.Thân là phận nữ, bà luôn hiểu đối với nam nhân, chuyện''tam thê tứ thiếp'' là thường tình, nhưng dẫu sao vẫn không thể chấp nhận sự thật cay đắng đến phũ phàng này, bà và Triệu Nhân Sơn đã nảy sinh tranh cãi.Cuối cùng, bà vẫn phải ngậm đắng nuốt cay, đồng ý cho Khang Tiêu Dung-một kĩ nữ lẳng lơ ở Tương Liên Lầu bước chân vào Triệu Gia.

Những tưởng chuyện thế là xong, nhưng rồi một ngày kia, Phan Mẫn Chi bà có hỷ, vì thế nên ngày ngày đều ăn chay niệm phật, hành thiện tích đức, cầu phúc cho đứa trẻ.

Nào ngờ khi gần tới ngày sinh thì bà bỗng nhiên sảy thai; mất con rồi, bà suy yếu hẳn, cũng không màng tới ăn uống, không lâu sau lâm bệnh mà qua đời.Tận mắt chứng kiến cảnh mẫu thân của mình, người mà mình thương yêu nhất nằm bất động trên giường, một tiểu a đầu mới tới tuổi thiều niên như Nhân Mã làm sao có thể chịu được nỗi đau lớn đến vậy.

(Chú thích: Thiều Niên: chỉ những đứa trẻ là nữ dưới 7 tuổi)

Cũng chính từ thời điểm đó, vị thế của nàng trong Triệu Gia đã không còn như trước,phụ thân thì thường xuyên đi xa, lâu lâu mới thấy trở về có một lần, vì vậy mà cách Khang Tiêu Dung đối xử với nàng cũng ngày càng quá đáng, nhất là khi bà ta sinh hạ được một ái nữ là Triệu Nguyệt Hoa, càng không coi nàng ra gì.Tuy nhiên, Nhân Mã nàng cũng không phải hạng người yếu đuối, dễ bị ức hiếp như vậy, người đối với ta thế nào thì ta trả lại thế ấy thôi!

....

Khang Tiêu Dung hậm hực, trừng mắt nhìn nàng nhưng đối mặt với bà ta lại chẳng làm Nhân Mã e sợ, cũng mạnh bạo trừng mắt đáp trả.Bà tưởng ta sợ bà à?Muốn đấu với ta?Không có cửa đâu!

Chợt, bà ta lấy lại được bình tĩnh, nở nụ cười đầy ẩn ý rồi bắt đầu lên giọng, đến cách xưng hô cũng thay đổi.

''Được, được lắm! Ngươi sống cùng ta bao năm nay quả nhiên miệng lưỡi đã sắc bén hơn nhiều! Đúng, ta chỉ là một hòn đá, nhưng chẳng hiểu sao phụ thân ngươi lại chỉ thích đá mà không quan tâm đến viên ngọc quý giá như mẫu thân ngươi!Xem ra, viên ngọc đó đến một chút giá trị cũng không có!''

''Bà!!!Không có tư cách xúc phạm mẫu thân của ta!''

Nhân Mã nhất thời kích động, tay phải mạnh mẽ vung lên,tưởng chừng chỉ cần cánh tay đó hạ xuống,lập tức sẽ xuất hiện lực sát thương vô cùng lớn, gây ảnh hưởng không nhỏ đến khuôn mặt mỹ miều của ''Nhị Phu Nhân''.

Người khác nếu nhìn vào có lẽ sẽ cho rằng nàng có phần quá đáng, dù sao Khang Tiêu Dung cũng đã được chấp thuận trở thành thiếp của phụ thân nàng, nên cho dù có không ưa thì cũng không được phép hành xử như vậy.Nhưng không hiểu sao, mỗi khi nàng ở trước mặt bà ta, tự trong lòng lại nảy sinh cảm giác khó chịu, tức mắt; nàng công nhận mình là người phóng khoáng nhưng cũng rất dễ nổi nóng, đặc biệt đối với những kẻ bản thân căm ghét, tuyệt không hạ giọng mà đối xử khách sáo, vui vẻ.

Nhưng cánh tay nàng bỗng dưng khựng lại giữa không trung, một chút không nỡ? Cái gì?!!!Đối với người như bà ta, tại sao nàng phải mềm lòng cơ chứ!

Nàng dù sao cũng không thể dối lòng mình, rằng bản thân thế nào cũng chỉ là một cô nương yếu đuối, lương thiện như bao người, chẳng qua là luôn tự tạo cho mình cái vỏ bọc mạnh mẽ, bốc đồng mà thôi.Đối diện với kẻ trước mắt, nàng thấy được sợ hãi cùng lo lắng thoáng qua trên nét mặt, Khang Tiêu Dung cho dù thế nào cũng đáng tuổi mẫu thân nàng, vai dưới như nàng có hống hách ra sao cũng không thể làm trái đạo, tổn hại bề trên.

Cơn giận trong người dần nguôi, cánh tay nàng buông thõng xuống, bàn tay nhỏ nhắn, còn có những vết chai do luyện võ chợt run lên, lạnh toát.

Nàng không thể làm được!Nàng đã từng đánh người, nhưng chưa từng động chạm đến nữ nhân chứ đừng nói đến cho họ một cái bạt tai.

''Hôm nay ta tha cho bà, sẽ không có lần sau đâu!''

Nhân Mã mở miệng lấy lệ rồi xoay người định đi. Chợt nàng giật bắn mình, suýt nữa thì hét lên, nhìn người ngay sau lưng không chớp mắt.

Không sai, người đó chính là phụ thân của nàng.Triệu Nhân Sơn nhìn Nhân Mã mà mặt mày nhăn nhó, tức giận đến đỏ cả mặt.

Còn Nhân thì Mã đứng như chôn chân xuống đất,khoé miệng giật giật, chẳng lẽ từ nãy tới giờ, tất cả....phụ thân nàng đều đã nghe thấy?

''Phụ thân...''

Nàng nhỏ nhẹ lên tiếng, ngoài ra còn có chút ý tứ dò xét thái độ của đối phương, nhưng thật bất ngờ...

CHÁT!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro